Lưu Hồng nhìn Tần Thiên cẩn thận nói, Tần Thiên phất tay áo, lập tức đi vào bên trong, Lưu Hồng theo sát ở phía sau, đồng thời phân phó thân tín lập tức thông báo xuống dưới, Tần Thiên trở về rồi, gọi họ lập tức đến ra mắt, sau đó đi theo Tần Thiên vào bên trong.
Đi vào trong đại sảnh ngồi xuống, hỏa khí của Tần Thiên cũng tiêu mất không ít, chủ yếu là bởi vì hắn đến tìm kiếm Tụ Linh Thảo, không đếm xỉa tới nhiều như vậy.
- Trong khoảng thời gian ta không có ở đây có phát sinh đại sự gì!
Tần Thiên nhìn Lưu Hồng hỏi.
- Hồi bẩm gia chủ, đại sự ngược lại không có gì phát sinh, nhưng trưởng lão Hà gia đến tìm ngài một lần, ngài không ở đây, hắn hỏi tôi khi nào trở về ngài về, nếu trở lại đi Hà gia tìm hắn!
Lưu Hồng đứng trước mặt Tần Thiên cung kính nói, không dám ngồi xuống.
- Ngươi nói cho hắn biết, ta tạm thời không có thời gian, có chút chuyện phiền toái, lần này tới nơi này, chủ yếu là muốn tìm Linh Dược, ngươi giúp ta hỏi thăm một chút!
Tần Thiên nhìn Lưu Hồng nói.
- Vâng, gia chủ, mời ngài nói!
- Tụ Linh Thảo!
- Tụ Linh Thảo!
Lưu Hồng nghe xong, lập tức kinh hô lên.
- Như thế nào, ngươi có tin tức của Tụ Linh Thảo sao!
Tần Thiên nhìn biểu hiện của Lưu Hồng lập tức con mắt sáng ngời.
- Hồi bẩm gia chủ, ta sở dĩ kinh hô là vì Tụ Linh Thảo loại dược thảo này đã tuyệt tích rồi, có tiền mà không mua được, từ vài thập niên trước đã chưa từng nghe qua Tụ Linh Thảo, hoàng đế Đại Yến Hoàng Triều từ vài thập niên trước đã chiêu cáo thiên hạ, ai có thể tìm được Tụ Linh Thảo hiến cho Hoàng Thượng, ban thưởng người kia một tòa thành trì, thừa kế vương vị, hưởng thụ đãi ngộ như hoàng tộc, chuyện này lúc ấy khiếp sợ thiên hạ, thiên hạ nhấc lên phong trào tìm kiếm Tụ Linh Thảo, nhưng vài chục năm nay vẫn không có người tìm được, treo giải thưởng cũng càng ngày càng cao, ta sở dĩ kinh ngạc, là bởi vì điều này, không phải biết rõ ở đâu có Tụ Linh Thảo!
Lưu Hồng nói.
Tần Thiên nghe Lưu Hồng nói... , lập tức thất vọng một hồi, không nghĩ tới vài thập niên trước người ở đây đã tìm kiếm Tụ Linh Thảo rồi, y nguyên không tìm được, xem ra ý nghĩ ở chỗ này tìm được Tụ Linh Thảo rơi vào khoảng không.
- Gia chủ vì sao phải tìm Tụ Linh Thảo, chẳng lẽ bên người gia chủ có người bị thương đan điền sao!
Lưu Hồng nhìn Tần Thiên hỏi.
- Cái này ngươi không cần quản, đã xong, ngươi đi xuống đi, quản người trong tay ngươi, mặt khác, đi tìm cho ta một ít ngọc giản đưa tin, càng nhiều càng tốt!
Tần Thiên nhìn xem Lưu Hồng phân phó nói.
- Vâng!
Lưu Hồng lập tức cung kính đáp, rất nhanh thối lui.
Tần Thiên một người ngồi ở trên ghế, trong nội tâm suy tư nên làm cái gì bây giờ, tại đây tìm không thấy Tụ Linh Thảo mà nói... , mẹ của Lăng Vũ sẽ không có biện pháp cứu trị rồi, vậy phải làm sao bây giờ, Lăng Vũ khẳng định đi vào bên trong Thần Nông khu tìm kiếm.
- Chẳng lẻ muốn mình phải đi một chuyến vào Thần Nông khu sao!
Trong nội tâm Tần Thiên thầm nghĩ, cái chỗ kia quá mức hung hiểm rồi, nghe thấy truyền thuyết lại để cho người sởn hết cả gai ốc, đừng nói tiến vào.
- Kẽo kẹt kẽo kẹt!
Yêu thú Tiểu bạch nhìn Tần Thiên cau mày, không khỏi kêu lên, cầm một chuỗi hồ lô đường muốn cho Tần Thiên ăn.
- Tao không ăn, mày ăn đi!
Tần Thiên nhìn yêu thú Tiểu Bạch cười nói, sờ lên đầu nó. Yêu thú Tiểu bạch lập tức kêu lên, cầm mứt quả chạy vội bốn phía, bộ dạng rất sung sướng, Tần Thiên thì sầu mi khổ kiếm.
- Nếu quả thật tìm không thấy, vậy thì đành phải đi Thần Nông khu một chuyến!
Trong nội tâm Tần Thiên thầm nghĩ, không có biện pháp, hắn không muốn nữ nhân mình yêu đi mạo hiểm, đành phải tự mình đi. ...
Tần Thiên ở Thanh Phong trấn một buổi chiều liền đi trở về, Lưu Hồng cho hắn gần năm trăm khối ngọc giản đưa tin tới, phương pháp sử dụng những ngọc giản rất là đơn giản, chỉ cần đưa năng lượng của mình vào phía trên giao cho đối phương là được rồi, có chuyện gì mà nói... , chỉ cần đối phương bóp nát ngọc giản đưa tin, thì đã biết rõ đối phương ở nơi nào xảy ra chuyện, so với điện thoại còn tiện lợi hơn.
Về đến trong nhà, thời gian cũng đến nửa đêm, Tần Thiên nằm ở trên giường lăn lộn khó ngủ, chuẩn bị đi ra ngoài sân thượng hóng gió.
Không nghĩ tới vừa đi ra ngoài liền thấy Lăng Vũ đang đứng trên ban công ngẩn người, nghe tiếng bước chân phía sau lập tức liền quay đầu.
- Tần Thiên, anh còn chưa ngủ sao!
Lăng Vũ nhìn Tần Thiên miễn cưỡng cười cười, tâm tình y nguyên không tốt.
- Ừ, em cũng vậy, tại sao không ngủ!
Tần Thiên nhìn Lăng Vũ cười nói, thò tay ôm cô vào trong ngực.
- Em ngủ, vừa nằm xuống liền nhớ lại bộ dạng của mẹ!
Lăng Vũ khổ sở nói, Tần Thiên nhìn nàng thở dài một hơi, thò tay nhẹ nhàng ôm chặt cô.
- Xem ra chỉ có đi Thần Nông khu một chuyến!
Trong nội tâm Tần Thiên thầm nghĩ.
- Đi thôi, đêm nay đi lên chỗ anh ngủ đi, ngủ chung với anh!
Tần Thiên nhìn Lăng Vũ nói, khẽ vươn tay, bế Lăng Vũ lên, đi về gian phòng của mình, vẻ mặt Lăng Vũ lập tức ngượng ngùng.
Bất quá Tần Thiên cũng không làm cái gì nàng, chỉ là đặt nàng trên giường, ôm nàng, không có xằng bậy, không có tâm tình xằng bậy.
Đêm nay, Lăng Vũ ngủ rất ngon, rất ngọt, mà Tần Thiên, lại trắng đêm mất ngủ, không cách nào chìm vào giấc ngủ.