- Tần Thiên, có đến đưa thư cho anh!
Mới vừa buổi sáng, Triệu Chỉ Vân chính đã chạy vào trong phòng Tần Thiên, cầm trong tay một cái phong thư hướng về phía Tần Thiên hô.
- Hư! Nói nhỏ chút!
Tần Thiên lập tức ra hiệu Triệu Chỉ Vân không nên đánh thức Lăng Vũ, dần dần buông Lăng Vũ ra, đắp kín mền cho cô, đi ra bên ngoài, đóng kỹ cửa lại.
- Ai đưa thư cho anh vậy, bây giờ còn có người đưa thư sao!
Tần Thiên xem phong thư trong tay nghi ngờ nói, trong phong thư hơi mỏng dường như không có cái gì, Tần Thiên cầm nó so lên ánh mặt trời tìm tìm, thấy bên trong có một tờ giấy nhỏ, viết một hàng chữ.
- Phải thư tình hay không, nữ sinh nào thầm mến anh nên viết thư tình cho anh rồi!
Triệu Chỉ Vân nhìn Tần Thiên rất là bát quái mà nói.
- Thư tình cọng lông!
Tần Thiên gõ cái đầu nhỏ của nàng, lập tức mở phong thư ra, bên trong chỉ có một hàng chữ:
- Sau khi nhìn thấy thư đêm nay tám giờ ở Thành Đông ngoại ô trạm thu phí quốc lộ 207, không đến sẽ hối hận. Nhớ kỹ, chỉ đến một mình, nếu tôi phát hiện còn có những người khác tôi sẽ không xuất hiện!
- Oa, cô ta còn hẹn anh đi ra ngoài gặp mặt, tại ngoại ô Thành Đông, em cũng muốn đi xem, nhìn xem có phải các người làm chuyện xấu hay không!
Triệu Chỉ Vân nhìn Tần Thiên hưng phấn mà nói.
- Ai đưa tới thư!
Tần Thiên không có để ý tới Triệu Chỉ Vân mà nói.
- Một người trẻ tuổi.
- Đưa tới lúc nào, người vẫn còn ở đây không!
Tần Thiên lập tức hỏi.
- Vừa mới đưa, anh đuổi theo mau, đoán chừng còn không có đi ra cư xá!
Triệu Chỉ Vân nói.
Tần Thiên nghe xong, lập tức nhanh chóng phóng đi ra bên ngoài, rất nhanh đi xuống lầu, Triệu Chỉ Vân theo sát ở phía sau.
Tần Thiên vọt tới dưới lầu, vọt tới cổng khu cư xá, xông đi ra bên ngoài, cũng không có tìm được người mà Triệu Chỉ Vân nói.
- Như thế nào nhanh như vậy, em xác định là vừa mới đưa sao!
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân hỏi, Triệu Chỉ Vân lập tức dùng sức gật đầu, Tần Thiên không khỏi nhíu mày, nhìn tờ giấy trên tay, đây là ai ghi, có ý gì.
- Đi thôi, trở về đi, hôm nay dọn nhà, chuẩn bị cơm nước xong xuôi đi!
Tần Thiên thu hồi phong thư, lập tức mang theo Triệu Chỉ Vân lên trên lầu.
Hôm nay dọn nhà, chúng nữ đều cao hứng, mới buổi sáng ngoại trừ Lăng Vũ những người khác đã thu thập hành lý rồi, biệt thự bên kia cái gì cũng có rồi, cho nên chỉ đem quần áo các loại đồ dùng hằng ngày đi qua là được.
Tần Thiên trực tiếp dùng túi trữ vật cất toàn bộ đồ đạc vào, cực kỳ mau lẹ, thuận tiện, hoàn toàn không cần công ty dọn nhà.
- Sắp được ở căn phòng lớn rồi, thật vui vẻ!
Linh Nguyệt hưng phấn nói, ôm Triệu Chỉ Vân gọi tới gọi lui.
Tần Thiên thì có chút buồn, dù sao cái chỗ này ở đã lâu như vậy, bỗng nhiên dọn đi rồi, trong nội tâm có chút không bỏ, Tiêu Du cũng thế, hai người đối với cái nhà này đều rất có cảm tình.
Ngay từ đầu chỉ có hai người bọn họ ở chỗ này, hiện tại cũng biến thành nhiều như vậy.
- Đi thôi!
Tần Thiên nhìn chúng nữ nói, lập tức đi ra phía bên ngoài, Tiêu Du đi ở cuối cùng, khóa trái của nhà lại, Triệu Nhã Chi cũng khóa kỹ cửa phòng mình, có chút không bỏ, lại để cho Tần Thiên mang toàn bộ đồ của Triệu Tiểu Nhã đi qua.
Một đoàn người lên xe, đi về hướng nhà mới.
- Hì hì, hôm nay dọn nhà, chúng ta phải chúc mừng một phát!
Triệu Chỉ Vân nhìn mọi người nói.
- Buổi tối chúng ta đi hát karaoke đi, rất lâu không có đi rồi!
Hàn Thi Vũ nói,
- Tốt, tôi cũng muốn đi!
Linh Nguyệt lập tức nhấc tay đồng ý, nguyên một đám hưng phấn, Tần Thiên nhìn chúng nữ như vậy, có chút bất đắc dĩ, đêm nay mình chỉ sợ không đi được rồi, phải đi ngoại ô Thành Đông bên kia nhìn xem, đến cùng là người nào tìm hắn.
Rất nhanh liền đến nhà mới bên kia, Phong Tử cùng Tạ Phong cũng chờ ở nơi đó, Tạ Phong tên này hôm nay rõ ràng đưa tới ba bốn nữ nhân, hiển nhiên là ngày hôm qua bị Tần Thiên kích thích rồi, chỉ tiếc hắn tìm đến mỹ nữ tuy nhiên xinh đẹp, nhưng là vẫn chênh lệch một mảng lớn với nữ nhân của Tần Thiên, thuộc về mỹ nữ phổ thông, không có gì đặc sắc.
Chúng nữ vừa đến nhà mới, mà bắt đầu trang trí gian phòng của mình, Tần Thiên thì là tùy ý lấy hành lý ném trên giường, lập tức kéo Tiêu Du đi ra bên ngoài.
- Tỷ, chị xem cái này, có ý gì!
Tần Thiên đưa tờ giấy trong tay ra, đưa cho Tiêu Du xem.
Tiêu Du nhìn, lập tức hỏi:
- Ai đưa cho em!
Tần Thiên liền kể chuyện hồi sáng này cho Tiêu Du.
- Cẩn thận một chút, buổi tối hôm nay chị cùng đi với em, chị núp trong bóng tối, em ở ngoài sáng!
Tiêu Du nhìn Tần Thiên nói, Tần Thiên nhẹ gật đầu.
- Đúng rồi, tỷ, còn có một việc em cùng với chị nói một chút, em muốn đi Thần Nông khu một chuyến, giúp mẹ của Lăng Vũ tìm Tụ Linh Thảo!
Tần Thiên nói.
- Cái gì! Em muốn đi Thần Nông khu, không được, cái chỗ kia quá nguy hiểm, em cũng không phải không biết, dù tu vi cao hơn em đều chết ở bên trong, trăm ngàn năm qua, chỗ đó đã là cấm khu, không có tu luyện giả dám đến cấm khu, không cho em đi vào, hơn nữa, trong đó không nhất định có Tụ Linh Thảo!
Tiêu Du nhìn Tần Thiên, quyết đoán cự tuyệt, thần sắc rất nghiêm túc.
- Tỷ, em đã quyết định, nhất định phải đi một chuyến, em không muốn thấy Lăng Vũ thương tâm, nếu không đi lời mà nói... , cô ấy khẳng định sẽ tự đi, em phải đi đánh cược một lần, chị yên tâm, em sẽ không dễ dàng chết như vậy!
Tần Thiên nhìn Tiêu Du rất nghiêm túc nói.
- Không được, em không sợ chị thương tâm sao!