- XÍU... UU!!
Chiến kiếm của Tần Thiên xuất hiện nơi tay, chiến khí toàn thân bộc phát, đằng đằng sát khí, hai mắt vừa trợn trắng, cầm chiến kiếm chỉ lấy Thanh nhi quát to:
- Tử thi kia, ta không sợ ngươi, ngươi có bản lĩnh giết ta đi, xem ta có băm ngươi hay không.
Tần Thiên vừa hống, vừa khoa tay múa chân huy động chiến kiếm trong không khí, trong miệng hồ ngôn loạn ngữ, đi qua đi lại lảo đảo, giống như nhìn không thấy đồ đạc phía trước, không ngừng đâm vào trên vách tường, trên mặt bàn, làm cho phòng rối loạn, nhìn giống như mộng du.
Thanh Nhi nhìn Tần Thiên, vốn trong nội tâm nổi giận cực kỳ, muốn giết Tần Thiên, thân thể của mình rõ ràng bị Tần Thiên xem, nhưng không nghĩ tới bỗng nhiên ngay lúc đó Tần Thiên giống như nổi điên, căn bản không thấy được mình, nhìn kỹ, có chút giống mộng du.
Thanh Nhi tức khắc chau mày, nhìn Tần Thiên, quyết định thử xem Tần Thiên phải mộng du hay không, vì vậy liền đi qua phía Tần Thiên, đứng tại trước mặt Tần Thiên, phất phất tay, hoàn toàn quên chính mình không mảnh vải che thân.
- Tần Thiên, Tần Thiên, ngươi nhìn thấy ta không!
Thanh Nhi hướng về phía Tần Thiên phất phất tay, nhìn Tần Thiên phản ứng.
Tần Thiên thiếu chút nữa bị nàng làm tức chết, xin nhờ, bà cô, ngươi thăm dò một chút cũng nên mặc quần áo một chút được không, ngươi đây là muốn hại chết lão tử sao, Tần Thiên phiền muộn cực kì, khóe mắt liếc qua vẫn có thể chứng kiến hai quả núi tuyết trắng mềm mại của Thanh Nhi.
- Thật đói, Bạch Linh tỷ tỷ, có cái gì ăn hay không!
Đúng lúc này, Tần Thiên trực tiếp thu chiến kiếm lại, một thân sát khí cũng biến mất, quay mắt về phía vách tường, tự nhủ, vừa nói, một bên thò tay trên vách tường lục lọi, tiếp theo cạy khỏa nội đan yêu thú để trang trí, sau đó bỏ vào trong miệng.
- Cái đùi gà này thật kỳ quái, bất quá sắp chết đói, mặc kệ, cám ơn Bạch Linh tỷ tỷ!
Tần Thiên tự nhủ, nói xong liền cầm nội đan yêu thú bỏ vào miệng nhai.
- Như thế nào cứng như vậy, cái đùi gà này, quá thời hạn sao!
Tần Thiên tự nhủ, diễn cực kỳ thật.
- Phốc!
Thanh Nhi bên cạnh nhìn bộ dáng Tần Thiên, tức khắc bật cười, bất quá y nguyên không phải rất tin tưởng Tần Thiên đang mộng du, bởi vì nàng vừa rồi nhìn thấy hai mắt Tần Thiên tỏa ánh sáng.
Nghĩ đến, Thanh Nhi khẽ vươn tay, quay Tần Thiên tới, đối mặt với mình, khoảng cách hai người bất quá hơn mười centimet, hương khí trên người Thanh Nhi không ngừng đâm vào trong lỗ mũi Tần Thiên, làm cho Tần Thiên khó mà chịu được, phía dưới sắp bắt đầu động đậy... , nhất là hai tòa núi mềm mại đàn hồi trước mặt, Tần Thiên là một chàng trai huyết khí phương cương, nhìn qua đã sắp chảy máu mũi.
- Bà cô của tôi, ngươi tranh thủ thời gian đi mặc quần áo đi, buông tha ta được không, nếu không ta thực không nhịn được!
Trong nội tâm Tần Thiên thầm nghĩ, phía dưới tiểu Tần Thiên một mực muốn khởi động, Tần Thiên gắt gao khắc chế lấy.
- Tần Thiên, ngươi thực không nhìn thấy ta sao!
Thanh nhi nhìn Tần Thiên hỏi.
- Đùi gà thật khó ăn!
Tần Thiên cầm nội đan yêu thú trong tay trực tiếp ném trên mặt đất, lập tức không để ý tới Thanh nhi, quay người tiếp tục lục lọi trên vách tường.
Thanh Nhi nhìn Tần Thiên dường như nhìn không thấy nàng, tức khắc buông lỏng một hơi.
- Xem ra là thực nhìn không thấy, vậy thì buông tha ngươi!
Thanh Nhi nhìn Tần Thiên tự nhủ, lập tức liền quay người đi thay quần áo.
Tần Thiên nghe xong, tức khắc cũng buông lỏng một hơi, mồ hôi lạnh trên trán đều xuất hiện, rốt cục tránh thoát một kiếp.
- Ồ, Tần Thiên, ngươi rơi đồ kìa!
Đúng lúc này, Thanh Nhi đột nhiên quay người nói với Tần Thiên.
- A, thật không, cái gì đó!
Tần Thiên lập tức theo thói quen hồi đáp, cúi đầu nhìn trên mặt đất, vừa cúi đầu, trong chớp mắt Tần Thiên cảm giác đạo đằng sau truyền đến sát khí khủng bố.
- Đậu đen rau muống, trúng kế!
Tần Thiên hoảng sợ nói, lập tức quay đầu nhìn lại, chứng kiến Thanh Nhi nổi giận đang chộp tới mình, bộ dáng muốn bóp chết chính mình.
- Không nên, ta không phải cố ý!
Tần Thiên vội vàng hô to, nhưng Thanh Nhi không để ý tới, trực tiếp thò tay tiếp tục đánh tới phía Tần Thiên.
Đối mặt đại yêu cấp bậc tám sao ra tay, Tần Thiên căn bản là không có biện pháp tránh né, nhưng Tần Thiên cũng không muốn chết.
Trong lúc nguy cấp, Tần Thiên mãnh liệt vươn tay, trực tiếp bắt tới một đôi núi đại mềm mại trước ngực Thanh Nhi cái, vững vàng bắt lấy,
- Thật mềm!
Tần Thiên thầm nghĩ.
- A!
Thanh nhi tức khắc kêu to, bị Tần Thiên đột nhiên tập kích như vậy, cả người đều ngốc mất, công kích cũng lập tức dừng lại, sắc mặt đỏ lên, thân thể nàng chưa từng bị người khác chạm qua rõ ràng lại bị Tần Thiên bắt lấy, trong lúc nhất thời, Thanh Nhi cũng không biết như thế nào cho phải.
- Móa, thừa dịp hiện tại, tranh thủ thời gian chạy, lão tử không bao giờ... trở về đây nữa!
Tần Thiên thầm nghĩ, mãnh liệt buông hai tay, rất nhanh chạy về phía cửa ra vào.
- Bành!
- A!
Còn không có lao ra, cả người Tần Thiên đâm vào một thân thể mềm nhũn, nghe thanh âm cũng biết là Bạch Linh.
Tần Thiên xem xét, Bạch Linh đã sắp ngã xuống, vội vàng thò tay ôm lấy eo Bạch Linh, muốn đỡ lấy nàng, miễn cho nàng ngã sấp xuống.
- Như thế nào, Tần Thiên!
Bạch Linh nhìn Tần Thiên hỏi, sắc mặt khẽ biến thành hơi đỏ lên, bởi vì bị Tần Thiên ôm bờ eo thon.
- Tần Thiên, ta muốn bầm thây ngươi vạn đoạn!
Đúng lúc này, âm thanh của Thanh Nhi nổi giận từ phía sau vang lên.