- Khục khục... Tôi đi trước, Bạch Linh cô nương, cám ơn cô cứu tôi, về sau tôi nhất định báo đáp cô!
Tần Thiên nhìn Thanh Nhi xông lại hận không thể giết chết mình, lập tức muốn đi, nhưng lại bị Bạch Linh một phát bắt được...
- Chuyện gì xảy ra, phát sinh chuyện gì, Thanh Nhi, em như thế nào không mặc quần áo, không thấy xấu hổ sao, mau mặc y phục vào!
Bạch Linh nhìn Thanh Nhi không mảnh vải che thân nói, lại nhìn Tần Thiên, không biết phát sinh chuyện gì.
Thanh Nhi lúc này mới nhớ tới, mình một mực không có mặc quần áo đuổi theo đánh Tần Thiên, quá nàng cũng cảm thấy thẹn, vội vàng chạy vào trong phòng đi thay quần áo.
- Tần Thiên, đến cùng xảy ra chuyện gì, các ngươi phát sinh cái gì làm Thanh Nhi tức giận như vậy, muốn giết ngươi.
Bạch Linh nhìn Tần Thiên, mơ hồ đoán được chút gì đó, nhưng không dám khẳng định, cho nên liền hỏi Tần Thiên.
- Bạch Linh cô nương, là như thế này, vừa rồi ngươi đi ra ngoài tìm đồ ăn cho ta, tôi rời giường hoạt động một chút, tham quan nhà của ngươi, kết quả không nghĩ tới Thanh Nhi cô nương vừa tắm rửa xong từ bên trong đi ra, tôi không biết, vì vậy vừa quay đầu lại đã gặp nàng không có mặc quần áo, kết quả là như vậy, tôi thề, tôi không phải cố ý muốn xem, thật sự là không biết!
Tần Thiên nhìn Bạch Linh giải thích nói, hắn thật không có nói dối, hoàn toàn là Thanh Nhi cho hắn xem.
- Như vậy nha, vậy ngươi ở chỗ này chờ... không nên đi, tôi đi nói chuyện cùng Thanh Nhi, ngươi ăn ít đồ trước.
Bạch Linh nhìn Tần Thiên nói, đưa cái rổ trong tay giao cho Tần Thiên, bên trong là một rổ hoa quả, lập tức đi vào trong phòng.
- Nha Nha, đói chết, còn phải ăn chay, trời ạ!
Tần Thiên rất phiền muộn, vội vàng gọi Lăng Vũ ở bên trong không gian thần bí nướng cho hắn chút thịt, sau đó mình ngồi xuống ở bên cạnh, bắt đầu ăn trái cây.
Chỉ chốc lát, một rổ hoa quả bị hắn tiêu diệt hết, đúng lúc này, Bạch Linh cùng Thanh Nhi cũng đi tới, Thanh Nhi nhìn Tần Thiên bộ dáng hung giống như bà chủ nhà, có cảm giác hận không thể cắn Tần Thiên một miếng.
- Khục khục... Cái kia, Thanh Nhi cô nương, tôi thực không phải cố ý, tôi thề, tôi xin lỗi, tôi tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra!
Tần Thiên vội vàng đứng lên xin lỗi Thanh Nhi, miễn cho đại yêu này ghi hận trong lòng, lén ra tay giết mình thì thảm.
- Hừ! Sắc lang, lần này bỏ qua cho anh, nếu anh dám tiết lộ ra nửa chữ, tôi sẽ đem anh treo ngược lên sau đó dùng dao cắt thành từng miếng!
Thanh Nhi nhìn Tần Thiên cùng oán hận nói, sắc mặt rất đỏ, vừa nghĩ tới mình vừa rồi rõ ràng bị Tần Thiên bóp ngực, trong nội tâm vô cùng cảm thấy thẹn. Hận không thể trảm Tần Thiên cho hả giận.
- Vâng, tôi cam đoan, tuyệt đối không nói ra!
Tần Thiên vội vàng nói, trong nội tâm tức khắc buông lỏng một hơi.
- Tốt, Thanh nhi, đừng nóng giận, Tần Thiên hắn cũng không phải cố ý, chuyện này em cũng có trách nhiệm, biết rõ Tần Thiên ở chỗ này ngươi còn khỏa thân chạy ra, lần sau nhớ kỹ.
Bạch Linh điểm cái trán Thanh Nhi dạy dỗ.
- Tỷ, tại sao chị giúp đỡ người ngoài!
Thanh Nhi mất hứng nhìn Bạch Linh nói, bỉu môi, một bộ dáng làm nũng.
- Chị đây là giúp lý không giúp thân, đừng nóng giận.
Bạch Linh nhìn Thanh nhi nói, bất quá Thanh Nhi hiển nhiên không dễ dàng nguôi giận như vậy.
Giải quyết mâu thuẫn hai người, Bạch Linh động thủ thu lại đại sảnh bị Tần Thiên làm cho bừa bãi lúc nãy, Tần Thiên cũng giúp đỡ dọn dẹp, Thanh Nhi thì ở một bên nhìn Tần Thiên, một bộ dáng y nguyên không muốn buông tha Tần Thiên, lại để cho Tần Thiên rất có áp lực.
- Tôi đi ra ngoài một chút, hai người ở chỗ này trò chuyện trước một chút!
Bạch Linh nhìn hai người nói, lập tức quay người rời đi, Tần Thiên nhìn Bạch Linh rời đi, lập tức nhìn Thanh nhi, tức khắc cảm thấy một hồi kinh hãi, đại yêu này đối diện mình cười, rất nguy hiểm, nàng muốn làm gì, sẽ không ăn mình chứ.
Tần Thiên nhìn bộ dáng Thanh nhi, cố lấy dũng khí, đi qua phía Thanh Nhi, nhìn Thanh Nhi nghiêm túc nói:
- Thanh Nhi cô nương, tôi vừa rồi vô tình mạo phạm cô, thật sự là hành động bất đắc dĩ, cô nương nếu còn tức giận, vậy cô trả thù tôi đi, chỉ cần không cướp sắc của tôi thì cái gì cũng có thể, cho dù chết cũng có thể.
Tần Thiên nhìn Thanh nhi, đầy mặt trịnh trọng.
- Đi chết đi, sắc lang, lấy sắc của anh, anh nghĩ mình đẹp lắm sao, xem thân thể bổn cô nương, bổn cô nương không giết anh đã tốt lắm rồi, hừ!
Thanh nhi nhìn xem Tần Thiên, chậm rãi đi vòng quanh Tần Thiên... , trong lòng nghĩ làm như thế nào trả thù, tỷ tỷ mình nói không cho phép giết Tần Thiên, cho nên đành phải buông tha cho, nhưng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra làm như thế nào để trả thù Tần Thiên.
- Lẽ nào lại như vậy, tôi rõ ràng bị sắc lang này xem, không được, ta phải xem hắn lại, như vậy mới gọi là báo thù, nếu không ta chẳng phải là thiệt thòi sao!
Trong nội tâm Thanh Nhi thầm nghĩ, nếu Tần Thiên biết Thanh Nhi nghĩ ra cái này, đoán chừng sẽ phun một ngụm máu, rõ ràng có nữ nhân cực phẩm như vậy, loại suy nghĩ này, nếu như vậy mà nói, hắn ngược lại rất thích ý, hắn hoàn toàn không lỗ.
- Không được, ta xem hắn, ta vẫn thiệt thòi, tiện nghi hắn, ta làm như thế nào đây!
Thanh Nhi nhìn Tần Thiên, khó khăn suy nghĩ.
Tần Thiên thì bị nàng giày vò, cô nàng này cứ đi vòng quanh mình, không phải là nghĩ làm thế nào ăn mình chứ, từ nơi nào hạ miệng, Tần Thiên đột nhiên cảm giác phía sau lưng u ám một hồi.