Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 102

Sau giờ ngọ, xe ngựa Vân gia dừng trước cửa cung.

Vân Sơ theo Lâm thị xuống xe ngựa, trình lệnh bài, một tiểu thái giám đưa hai người vào trong qua một cửa hông của hoàng thành.

Đi qua những dãy hành lang thật dài, lúc này mới tới được hậu cung, phải đến thỉnh an Hoàng Hậu nương nương trước rồi mới được tới chỗ của Vân phi.

Hai người tới Khôn Ninh Cung, cung điện nguy nga tráng lệ, nơi nơi đều là thái giám cung nữ tới lui, hai người đứng trước đại điện một lúc thì có một ma ma đi ra đưa cả hai vào trong.

“Thần phụ và tiểu nữ thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.”

Lâm thị và Vân Sơ cung kính hành lễ.

Hoàng Hậu đã gần năm mươi nhưng bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn khá hiền từ, cho mẫu tử bọn họ đứng dậy rồi ban ghế ngồi

“Gần đây trong cung không có việc gì, đã lâu không gặp Vân phu nhân.” Hoàng Hậu cười nói: “Vân phu nhân phải tới Khôn Ninh Cung chơi nhiều hơn.”

Lâm thị vội trả lời: “Thần phụ sợ tới nhiều sẽ làm phiền Hoàng Hậu nương nương, vừa lúc thần phụ có việc muốn xin Hoàng Hậu nương nương giúp đỡ, tiểu nữ Sơ nhi bốn năm trước sinh non, thân mình vẫn không được lưu loát như xưa, nhiều năm như vậy mà còn chưa có hài tử, nghe nói có một vị thần y đang chữa bệnh cho Hoàng Hậu nương nương, không biết có thể xin vị thần y này bắt mạch cho tiểu nữ?”

Hoàng Hậu cũng sớm nghe nói tới chuyện này, ánh mắt triều mến dừng trên người Vân Sơ: “Trời thấy còn thương, còn trẻ như vậy mà lại không có hài tử, ngày tháng sau này biết phải làm sao, Vân phu nhân yên tâm, chuyện này bổn cung nhớ rõ, sẽ mau chóng sắp xếp.”

Lâm thị vui mừng: “Đa tạ Hoàng Hậu nương nương.”

Hoàng Hậu biết hai người bọn họ vào cung chủ yếu là để gặp Vân phi, chỉ trò chuyện vài câu rồi cho hai người tới cung của Vân phi.

Vân phi là một trong bốn phi, còn hạ sinh bát hoàng tử nên nơi ở của bà ấy cũng không tệ, cũng có một đống cung nhân hầu hạ.

“Bái kiến Vân phi nương nương.”

Lâm thị và Vân Sơ đồng loạt hành lễ với Vân phi.

Vân phi biết đây là lễ nghĩa nên cũng không ngăn cản, cho cung nhân xung quanh lui xuống rồi mới đỡ hai người đứng dậy.

“Đại tẩu, Sơ tỷ nhi, ngồi đi.” Vân phi thở dài: “Mấy ngày nay Hoàng Thượng lại muốn nạp phi, Hoàng Hậu vẫn đang khuyên nhủ, khiến cả hậu cung thật không yên bình.”

Lâm thị kinh ngạc nói: “Muốn nạp tiểu cung nữ đang được sủng hạnh kia sao?”

Vân Sơ hoàn toàn không thấy ngạc nhiên.

Một năm trước khi nàng qua đời, lúc đó Hoàng Thượng đã hơn sáu mươi nhưng vẫn không ngừng nạp thêm nữ nhân làm phong phú hậu cung.

Tâm tư của Hoàng Thượng đều đặt hết ở hậu cung khiến triều đình càng thêm rối loạn, cũng không biết ngôi vị hoàng đế cuối cùng đã về tay ai. “Thái Tử ngồi vững Đông Cung, nhị hoàng tử Cung Hi Vương tài cao bát đẩu, tam hoàng tử Bình Tây Vương tay cầm binh quyền, tứ hoàng tử cũng sẽ sớm có phong hào.” Lâm thị mở miệng nói: “Ngũ hoàng tử lục hoàng tử cũng đang dần lớn lên, tranh đấu trong cung đã sắp trồi lên mặt nước, ý của phụ thân là muốn bát hoàng tử giữ thế trung lập, không thể dính vào những chuyện không nên dính.”

Vân phi gật đầu: “Ta biết điều này.”

Vân Sơ nhẹ giọng mở miệng: “Cô cô, sau này bát hoàng tử được phong hào, chi bằng xin tới đất phong, lúc đó mới được coi là không dính dáng vào.”

Đời trước, cô cô và bát hoàng tử chưa từng tham dự vào cuộc chiến đoạt đích, nhưng cuối cùng không biết bát hoàng tử bị kẻ nào tính kế, c.h.ế.t ở trường săn thú, cô cô cũng thua trên tay Tạ Phinh...

Chỉ cần bát hoàng tử còn mang họ Sở thì sẽ không thể trốn khỏi cái xoáy nước này.

Nếu đã tranh không được thì chẳng bằng đi xa một chút, không bao giờ hồi kinh, ít nhất còn giữ được cái mạng này.

Vân phi không khỏi cười nói: “Sơ tỷ nhi trưởng thành rồi, cũng biết ra chủ ý cho cô cô, chẳng qua đát phong Hoàng Thượng ban cho đều ở Tây Bắc Nam Cương, quá xa, ta không nỡ để lão bát đi chịu khổ, ở bên cạnh còn có ta che chở được một chút.”

Vân Sơ không nói gì nữa.

Nàng còn trẻ, lời nói không có trọng lượng, cô cô tất nhiên sẽ không nghe lời nàng.

Dù sao cũng còn sớm, chậm rãi khuyên bảo là được, ngày nào đó cô cô sẽ hiểu ra thôi.

Vân Sơ và Lâm thị ở trong cung còn chưa tới một canh giờ đã cáo từ rời cung, ngồi trên xe ngựa, ngẩng đầu nhìn tường cung cao vời vợi, nàng không khỏi thở dài.

Đời này của cô cô đã bị giam cầm ở nơi đó, mười bốn tuổi vào cung, cuối cùng không thể trở ra.

Vân phi thưởng cho Vân Sơ mấy chậu hoa đẹp trong cung, về Tạ gia, Vân Sơ chia số hoa đó cho hai tỷ nhi là Tạ Phinh và Tạ Nhàn.

“Phu nhân, Vũ di nương vừa mới nháo loạn.” Thính Tuyết đến báo cáo tình hình: “Nàng ta biết tam thiếu gia bị đưa đến cho Hạ di nương nuôi dưỡng, căn bản là không tiếp thu được, lập tức vọt tới viện Hạ di nương đòi người, hai người tranh cãi khiến tam thiếu gia sợ tới mức khóc to, phu nhân không ở nhà nên bọn họ đã nháo tới chỗ của lão thái thái rồi.”

Vân Sơ cười lạnh.

Tạ Thế Doãn bị đưa tới chỗ của nàng, Thính Vũ đã không quá tình nguyện.

Lúc trước Hạ thị suýt nữa khiến Đào di nương sảy thai, sao Thính Vũ chịu để hài tử của mình rơi vào tay Hạ thị, chắc chắn sẽ náo loạn một phen.

Còn Hạ thị có cố ý khắt khe Doãn ca nhi hay không đã không phải là chuyện khiến Vân Sơ quan tâm.

“Lão thái thái biết chuyện này đã được phu nhân và đại nhân đồng ý nên đã mắng Vũ di nương một trận, cũng không hỏi tới nữa.” Thính Tuyết tiếp tục nói: “Mới nãy Vũ di nương còn tới Sanh Cư một chuyến, bị Thính Phong mắng đi rồi, phu nhân có muốn gặp Vũ di nương không?”

Vân Sơ rũ môi: “Nàng ta tự làm tự chịu, hậu quả này nàng ta phải gánh.”

Sáng hôm sau, Tạ Phinh đến thương nghị với Vân Sơ chuyện sinh thần của Nguyên thị, Tạ gia không quá đông người, chỉ cần chuẩn bị hai bàn tiệc, sắp xếp tiệc trà sau bữa anh, người một nhà cùng uống trà, đánh bài, trò chuyện là được.

Bình Luận (0)
Comment