Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 103

Vân Sơ liếc nhìn rồi nói: “Con định tổ chức tiệc trà ở hậu viện Tạ gia sao, thời tiết này mà ngồi ở hậu viện uống trà sẽ đổ mồ hôi đầy người mất.”

Tạ Phinh mở miệng nói: “Con cho người mua một ít băng về.”

“Đại tiểu thư, sợ là không được.” Thính Sương mở miệng: “Kinh phí cho tiệc sinh thần của thái thái chỉ có hai trăm lượng, nếu mua băng thì sẽ bị lố kinh phí mất.”

“Thật không hiểu vì sao năm nay băng lại đắt như vậy.” Tạ Phinh thở dài: “Hai lượng bạc một cân băng, chỉ phòng lão thái thái thôi mà một ngày đã dùng hai cân.”

Lúc này chỉ mới là tháng năm, vừa bắt đầu vào hè, càng về sau sẽ càng dùng nhiều băng hơn.

Mà bạc trong công trướng lại càng ngày càng ít.

Nàng ta mở miệng nói: “Mẫu thân, để con nhìn xem có thể tiết kiệm được khoản bạc nào không.”

Vân Sơ lắc đầu: “Tiết kiệm thế nào cũng không đủ để mua băng, con đi tìm lão thái thái, nói với lão thái thái phái người tới thôn trang tìm tổ phụ lấy bạc, nếu không phủ ta không qua được mùa hè này đâu.”

Năm rồi đều là do nàng lấy của hồi môn đi mua băng, năm nay hoặc là Tạ gia tự lấy bạc ra, hoặc là cả nhà bị nóng chết, nàng không quản được.

Tạ Phinh cúi đầu nhận lệnh.

Vân Sơ liếc nhìn nàng ta rồi mở miệng nói: “Gần đây Tạ gia xảy ra nhiều chuyện không hay, ta đang định đưa con tới chùa Khánh An cầu phúc, phù hộ Tạ gia được thuận lợi, ai ngờ hôm qua vào cung biết được tứ hoàng tử cũng tới chùa Khánh An ở, nghĩ tới nghĩ lui chúng ta đừng đi thì hơn.”

Tạ Phinh đột nhiên ngẩng đầu: “Tứ hoàng tử ở chùa Khánh An?”

Trời biết hôm ấy gặp mặt tứ hoàng tử trong phủ Trưởng công chúa, nàng ta đã mơ mộng nhiều thế nào.

Thậm chí từng mong ước trở thành tứ hoàng tử phi, sau này mới biết thân phận của nàng ta còn không xứng làm trắc phi của hoàng tử.

Nàng ta muốn gặp tứ hoàng tử một lần thật khó như lên trời...

Vừa nghe nói tứ hoàng tử ở chùa Khánh An, nàng ta sao có thể nhịn được, vội mở miệng: “Người bình thường làm sao biết được tứ hoàng tử ở trong chùa, nên đi thì cứ đi thôi, nếu mẫu thân đã định tới chùa Khánh An cầu phúc vậy thì cứ đi, chúng ta cẩn thận đừng đụng phải tứ hoàng tử là được.”

Vân Sơ cười như không cười.

Nàng chỉ mới thả một chút mồi mà con cá đã cắn câu.

Phinh tỷ nhi ngu ngốc như vậy, đời trước làm thế nào mà hại cô cô nàng thê thảm đến thế...

Vân Sơ gật đầu đồng ý đến chùa Khánh An.

Tâm tình Tạ Phinh lập tức tốt lên, trong đầu đều nghĩ xem ngày mai nên ăn mặc thế nào. Nhưng chuyện cần làm vẫn phải làm, nàng ta cầm danh sách đến An Thọ Đường tìm lão thái thái hỏi bạc: “Hè năm nay giá băng quá cao, mỗi tháng phải chi ít nhất bốn trăm năm trăm lượng, số bạc còn lại hoàn toàn không đủ dùng, ý của mẫu thân là có thể đến thôn trang tìm tổ phụ lấy thêm một ít bạc không...”

Lão thái thái nhìn danh sách, số bạc chi ra khiến bà ta ê ẩm cả người.

Nhưng những khoản đó không thể bớt được chỗ nào, chỗ nào cũng cần phải chi.

Vốn dĩ Trần Đức Phúc quản lý chuyện kinh doanh của Tạ gia, một năm còn có thể kiếm được năm ngàn sáu ngàn lượng bạc, sau này giao cho Hạ Húc quản lý mặt tiền cửa hiệu, tên khốn kiếp kia lại tham ô gần hết bạc của cửa hàng, việc kinh doanh của cửa hàng cũng bị ảnh hưởng, nghe nói Hạ Húc ngày nào cũng lăn lộn trong sòng bạc, thiếu người ta một đống nợ, bị đám người kia đuổi khỏi kinh thành.

Dám thiếu nợ sòng bài, thật đúng là ngại bản thân sống quá lâu.

Lão thái thái âm thầm phỉ nhổ Hạ Húc một phen rồi mở miệng nói: “Vũ di nương phạm sai lầm, hủy bỏ phần băng của nàng ta, Hạ di nương khiến Tạ gia mất mặt, cũng không cần đưa băng đến đó, nếu đã không cho hai người bọn họ thì cũng hủy phần của Giang di nương đi, Đào di nương đang mang thai, mỗi ngày đưa qua đó nửa cân.”

Tạ Phinh rất tán đồng, cứ như vậy, một ngày có thể tiết kiệm được gần hai mươi lượng.

Tuy có thể giảm được một chút chi phí nhưng lão thái thái biết có một vài khoản không giảm được, vẫn phải phái người đến thôn trang tìm Tạ Trung Thành lấy một ít lợi nhuận của thôn trang.

“Lão thái thái, để thiếp thân đi đi.” Hạ thị không biết đã đến từ khi nào: “Vừa lúc tâm tình của Doãn ca nhi không tốt, thiếp thân đưa nó tới thôn trang giải sầu.”

Lão thái thái liếc nhìn nàng ta, đến thôn trang giải sầu gì chứ, rõ ràng là muốn đi thăm Duy ca nhi.

Duy ca nhi gây họa to bằng trời, làm hại căn cơ nhiều năm của Tạ gia bị hủy trong một sớm, Cảnh Ngọc mất đi sự ưu ái của Dư đại nhân, không biết sau này còn gặp bao nhiêu khó khăn.

Chỉ cần nhớ tới Duy ca nhi là lão thái thái lại phát hỏa, lạnh lùng nói: “Ra kinh đi đi về về cũng chỉ có một ngày, Doãn ca nhi còn nhỏ, không chịu được, nếu Cảnh Ngọc và Sơ nhi đã giao Doãn ca nhi ngươi quản giáo thì ngươi nên bỏ nhiều tâm tư một chút, đừng cứ mãi nhớ thương những chuyện không nên.”

Khóe môi Hạ thị run rẩy.

Đó là nhi tử thân sinh của nàng ta, sao nàng ta lại không nhớ thương.

Duy ca nhi đến thôn trang nhiều ngày như vậy, nàng ta không biết Duy ca nhi có ăn được không, ngủ có ngon không, thương thế trên chân đã tốt hơn chút nào chưa...

Nàng ta chỉ muốn tới nhìn một cái, chỉ một cái mà thôi, tại sao một yêu cầu đơn giản như vậy mà lão thái thái cũng không đồng ý.

Nàng ta còn muốn nói thêm nhưng lại bị Tạ Phinh trừng mắt, chỉ đành nuốt những lời muốn nói trở về.

Ra khỏi An Thọ Đường, Tạ Phinh lạnh lùng nói: “Duy ca nhi thiếu chút nữa đã hủy hoại toàn bộ Tạ gia, ngươi lại nhắc tới nó trước mặt lão thái thái, muốn chọc vào vảy ngược của lão thái thái sao, ngươi còn muốn ở Tạ gia thì sau này cũng đừng nhắc tới Duy ca nhi nữa. Ngươi yên tâm, lúc lão thái thái sắp xếp người tới thôn trang, ta sẽ nhét bạc nhờ bọn họ đi xem Duy ca nhi sống như thế nào.”

Hạ thị biết chỉ có thể làm như vậy, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

“Còn nữa ——” Tạ Phinh nhỏ giọng nói: “Ngày mai ta cùng mẫu thân tới chùa Khánh An.”

Hạ thị nói: “Con nhớ phải cầu bùa bình an cho An ca nhi cùng Duy ca nhi, bây giờ ta chỉ hy vọng ba người các con bình an.”

“Tứ hoàng tử An Tĩnh Vương cũng ở chùa Khánh An.” Trong mắt Tạ Phinh lóe lên ánh sáng kỳ dị: “Di nương, ngươi nói ——”

Bình Luận (0)
Comment