Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 113

Lúc chiếc mũ được gỡ xuống, Lâm thị sợ tới mức muốn hôn mê, cả nhìn cũng không dám nhìn một cái.

“Này...” Tư thần y nhíu mày, vươn ngón trỏ đặt lên mạch Ngô thiếu gia: “Ngươi, ngươi là người Ngô gia!”

Ngô thiếu gia lộ ra vẻ khó tin: “Thần y biết Ngô gia?”

Tư thần y gật đầu: “Hơn bốn mươi năm trước, người Ngô gia đến cầu sư phụ ta, mời sư phụ ta chẩn trị căn bệnh quái lạ của Ngô gia, đáng tiếc khi đó sư phụ ta năng lực hữu hạn, chỉ có thể kê mấy phương thuốc khống chế bệnh tình rồi rời khỏi Ngô gia. Nhưng những năm gần đây, sư phụ ta chưa bao giờ dừng việc nghiên cứu căn bệnh này, còn đem tất cả thành quả nghiên cứu truyền lại cho ta, ta dựa theo kết quả nghiên cứu của sư phụ để tiến hành thử nghiệm các phương thức trị liệu... Nhưng hơn hai mươi năm trước, lúc ta đi tìm Ngô gia thì nghe được một tin bất hạnh, nói tất cả người Ngô gia đều đã chết.”

Ngô thiếu gia ứa nước mắt: “Cả Ngô gia chỉ còn một mình ta kéo dài hơi tàn cho tới ngày hôm nay...”

Người không ra người, quỷ không ra quỷ, sống hơn hai mươi năm.

Nếu không phải mẫu thân khăng khăng muốn hắn phải sống thì hắn đã tìm tới cái chết rồi.

“Đối với bệnh của Ngô gia, ta đã tìm được chỗ đột phá, nhưng ta cho rằng người Ngô gia đã chết hết nên toàn bộ ghi chép chữa bệnh đều đang đặt ở nhà cũ Thanh Châu.” Tư thần y mở miệng: “Sau khi ta trị bệnh cho Hoàng Hậu nương nương xong, ngươi theo ta về Thanh Châu đi.”

Trong đôi mắt tĩnh mịch của Ngô thiếu gia như hiện ra hy vọng: “Đa tạ thần y!”

Hắn trực tiếp quỳ xuống đất dập đầu.

Tư thần y đỡ hắn dậy: “Bệnh này không dễ trị, cũng phải ở lại Thanh Châu ít nhất năm mười năm để chữa bệnh, ngươi có chuyện gì muốn làm thì tranh thủ thời gian này hoàn thành đi, sau đó thì theo ta.”

Ngô thiếu gia vội gật đầu lui ra.

Vân Sơ nhận tráp từ tay Thính Sương đưa cho Tư thần y: “Đây là phí xem bệnh của Ngô thiếu gia.”

Phí bắt mạch là năm ngàn lượng bạc, nàng còn đưa thêm mười ngàn lượng, nếu đã lấy được thôn trang suối nước nóng của tổ tiên Ngô gia thì nàng phải có trách nhiệm với Ngô thiếu gia đến cùng.

Ai ngờ, Tư thần y lại xua tay: “Hơn bốn mươi năm trước sư phụ ta đã nhận bạc của Ngô gia, sẽ không thu lần thứ hai, hơn nữa ta cũng có một chút tư tâm, nếu có thể trị khỏi cho Ngô thiếu gia, trăm năm sau xuống mồ gặp sư phụ, ta cũng có thể ngẩng đầu trước lão nhân gia.”

Tư thần y kiên trì không nhận, Vân Sơ cũng không có cách nào.

Cũng may bệnh của Ngô thiếu gia có thể trị, như vậy là tốt rồi.

Xử lý xong chuyện của Ngô thiếu gia, Vân Sơ đứng dậy muốn cáo từ.

Tư thần y mở miệng: “Lão phu phụng lệnh Hoàng Hậu nương nương đến bắt mạch cho Tạ phu nhân, Tạ phu nhân đang muốn lão phu bất tuân ý chỉ của Hoàng Hậu sao?”

Lâm thị đè bả vai Vân Sơ, ép nàng ngồi xuống, sau đó cuốn tay áo nàng lên cho thần y bắt mạch. Ngón trỏ của Tư thần y đặt lên mạch của Vân Sơ, mở miệng nói: “Tử cung có hơi lạnh nhưng không nghiêm trọng, tuy khí huyết tắc nghẽn nhưng chỉ cần điều trị thì không khó để mang thai hài tử... Có phải Tạ phu nhân và Tạ đại nhân hơn một năm nay không cùng phòng?”

Vẻ mặt Vân Sơ cứng đờ.

Thần y còn có thể nhìn ra được việc này sao?

Tư thần y thu tay, cầm lấy bút lông bắt đầu viết đơn thuốc: “Dựa theo đơn này đi bốc thuốc, kiên trì điều trị ba tháng là có thể hoàn toàn chữa khỏi chứng lạnh tử cung, đến lúc đó tăng số lần cùng phòng là có thể mang thai hài tử.”

Lâm thị cầm lấy phương thuốc cất vào tay áo như vừa đoạt được chí bảo, lại lấy một xấp ngân phiếu đưa qua.

Lần này Tư thần y không từ chối, cầm ngân phiếu tùy tiện nhét vào hòm thuốc.

Ra khỏi dược đường, Lâm thị thở dài nói: “Lúc trước đã xem không biết bao nhiêu đại phu, đều nói không trị được chứng vô sinh của con, đời này không thể nào có hài tử... Thực tế vấn đề không nằm ở chỗ con mà là đám lang băm đó không có bản lĩnh, thần y vừa ra tay là biết ngay tại sao người ta được gọi là thần y, sau này con có thể có hài tử của chính mình rồi.”

Vân Sơ không tỏ thái độ.

Mẫu tử hai người lên xe ngựa, lúc này Lâm thị mới nói: “Một năm qua Cảnh Ngọc không tới phòng của con sao?”

Vân Sơ căn bản không muốn trả lời vấn đề này, nàng nói gần nói xa: “Của hồi môn của Nhiễm tỷ nhi đã chuẩn bị xong chưa?”

“Sơ nhi!” Lâm thị lên giọng: “Con nói ta biết, lời thần y nói có phải là thật không?”

“Nương, nương muốn biết mấy chuyện này làm gì?” Vân Sơ xoa xoa ấn đường: “Con và phu quân cầm sắt hòa minh, có tử có nữ, ngày tháng vô cùng thư thái, nương không cần lo lắng cho con.”

Lâm thị như muốn ngừng thở.

Càng nói cuộc sống thoải mái thì lại càng sống không thoải mái.

Bà ấy không dám nghĩ vì sao Sơ nhi lại không muốn có hài tử thuộc về bản thân.

Là Sơ nhi không thích hài tử sao, không, Sơ nhi đối xử với thứ tử thứ nữ như thân sinh, không có khả năng không thích hài tử.

Vậy chỉ có thể là Tạ Cảnh Ngọc không muốn cùng Sơ nhi sinh đích tử đích nữ chân chính.

“Được rồi, nương không hỏi nữa.” Lâm thị vén mành xe nhìn ra ngoài: “Con xem, cửa hàng tơ lụa kia là của hồi môn ta chuẩn bị cho Nhiễm tỷ nhi, con muốn tới xem thử không, thuận tiện chọn vài thước vải về làm xiêm y?”

Vân Sơ đang muốn nói chuyện thì lại thấy một chiếc xe ngựa lướt qua bọn họ.

Nàng nhận ra đây là xe ngựa của hoàng cung.

Lâm thị nhìn thoáng qua, mở miệng nói: “Là người Ân tần sắp xếp đi đón nhị tiểu thư Đàm gia nhị vào cung, hình như là mai mối Vương phi tương lai cho Bình Tây Vương.”

Bình Luận (0)
Comment