Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 114

Vân Sơ nhớ lại đời trước, Bình Tây Vương đến ba mươi bốn mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình.

Nàng chưa bao giờ nghe nói qua Ân tần xem mắt Vương phi cho Bình Tây Vương.

Đương nhiên, cũng có thể là đời trước nàng ít khi bước ra khỏi Tạ gia, tất nhiên không biết những chuyện của hoàng gia.

Nàng không tự chủ nghĩ tới hai đứa nhỏ của phủ Bình Tây Vương.

Rõ ràng mới gặp mặt nhưng lại cảm giác như đã rất lâu không thấy mặt nhau, sự nhớ nhung cứ như cơn thủy triều ập tới.

Nàng cũng không hiểu vì sao bản thân lại nhớ thương hai hài tử này như vậy, giống như đã có mối ràng buộc từ kiếp trước.

Vân Sơ trở lại Tạ gia, vừa lúc Trần Đức Phúc đến giao sổ sách.

Tiệm băng đã khai trương được hơn nửa tháng, theo như sổ sách thì lợi nhuận kiếm được đã đạt tới con số bốn mươi ngàn lượng bạc.

Tới tháng sáu, nhiệt độ sẽ càng tăng cao, giá băng sẽ tiếp tục được đẩy lên cao, đến lúc đó sẽ càng kiếm được nhiều hơn.

“Phu nhân, lều tránh nóng đã được sắp xếp xong xuôi.” Trần Đức Phúc khom người nói: “Ngày mai là có thể mở cửa nghênh đón bá tánh, phu nhân còn việc gì cần dặn dò không?”

Lều tránh nóng là khi trước Vân Sơ dặn dò dựng nên để làm nơi hạ nhiệt cho bá tánh, mở dưới danh nghĩa Vân gia, cứ tới thời điểm nóng nhất vào buổi chiều sẽ bố trí băng ở bốn phía, cho dân chúng không đủ bạc mua băng tới đó để tránh cái nóng khốc liệt của mùa hè.

Vân Sơ suy tư một lúc rồi nói: “Chuẩn bị thêm một ít trà lạnh đi, bá tánh nào cần thì cứ tùy tiện lấy dùng.”

Trần Đức Phúc gật đầu đi làm.

Mấy hôm nay việc kinh doanh của tiệm băng càng ngày càng khá khẩm, nói là mỗi ngày hốt bạc cũng không quá.

May mắn là nàng đã sắp xếp cho một vài người cùng mở tiệm băng, phân tán lượng khách, bằng không còn không biết sẽ khiến bao nhiêu người đỏ mắt.

Cùng lúc đó, Tạ Cảnh Ngọc cũng bắt đầu bận rộn.

Ban đầu vì đắc tội Tuyên Võ hầu mà tất cả công vụ trên tay hắn ta đều bị Dư đại nhân đoạt lại.

Mà nay hắn ta lại thành nhạc phụ tương lai của An Tĩnh Vương, An Tĩnh Vương cùng Tuyên Võ hầu, bên nào nặng bên nào nhẹ, căn bản không cần phải nghĩ, người đến nịnh hót hắn ta ngày càng nhiều.

Khói mù bao trùm cả Tạ gia khi trước phút chốc tan thành mây khói.

Tuy lão thái thái tuy không thích Vân Sơ nhưng trong lòng cũng vô cùng bội phục tôn tức này, nếu không phải nhờ Vân Sơ liệu việc như thần thì làm sao Tạ gia bọn họ có thể trở thành hoàng thân quốc thích.

Chờ Phinh tỷ nhi chính thức trở thành Vương phi, cả Tạ gia sẽ bước lên một bậc thang khác, không còn là một gia đình bình dân mặc cho người ta nhào nặn.

Vân Sơ nhận được thiếp mời của một số phu nhân, nàng đều lấy lý do bận xử lý hôn sự để từ chối.

Đang bận xem sổ sách thì Thính Sương vội vàng vào bẩm báo: “Phu nhân, người trong cung tới.”

Thì ra là Đức phi phái một vị ma ma đến dạy dỗ Tạ Phinh một ít quy củ trong cung. Trên mặt Tạ Phinh lộ ra vẻ tươi cười, Đức phi làm như vậy tức là đã chấp nhận nàng ta làm nhi tức tương lai, nàng ta nhất định không khiến Đức phi thất vọng.

Nàng ta quy củ hành lễ với Phó ma ma: “Sau này xin làm phiền Phó ma ma.”

“Lão nô chỉ là một hạ nhân, không nhận nổi lễ của chủ tử.” Phó ma ma tránh nàng ta, nhướng mày nói: “Tư thế hành lễ của Tạ đại tiểu thư không đúng, sau này vào cung mà dùng tư thế này để thỉnh an Hoàng Hậu và Hoàng Thượng, chắc chắn sẽ bị trị tội.”

Vân Sơ tiếp lời: “Người bình thường làm gì có cơ hội vào cùng, ta cũng sơ sót không giáo dục Phinh tỷ nhi mấy chuyện này, mong Phó ma ma cẩn thận dạy dỗ, Tạ gia bị trị tội là việc nhỏ, chỉ sợ liên lụy tới Đức phi nương nương cùng An Tĩnh Vương.”

Phó ma ma rũ mắt: “Tạ phu nhân yên tâm, lão nô tới Tạ gia là để dạy An Tĩnh Vương phi mấy thứ lễ nghĩa này, ngày nào Tạ đại tiểu thư chưa học được thì lão nô sẽ ở lại Tạ phủ ngày đó.”

Vân Sơ gật đầu, sai người sắp xếp chỗ ở cho ma ma, ngay ở sương phòng phía đông trong viện của Tạ Phinh.

Nàng âm thầm tính toán, ba tháng sau thành hôn thì Tạ Phinh cũng chỉ được làm An Tĩnh Vương phi chừng nửa tháng, quy củ lễ nghĩa vất vả học được cũng trở nên vô dụng.

Tạ Phinh thật là quá vất vả.

Nàng ta cho rằng học lễ nghi trong cung cũng giống như đọc sách, ai ngờ lại gian nan như vậy.

Mới sáng sớm Phó ma ma đã bắt nàng ta ra đình đứng, đầu đội một quyển sách, tay cầm hai cái mâm, phải đứng đủ một canh giờ mới được thôi.

Sau khi đứng xong thì phải học cách đi bộ, đi đường đơn giản như vậy nhưng Phó ma ma lại bắt nàng ta kẹp một loại trái cây ở giữa hai chân, lúc đi đường không được để quả rơi, cũng không được kẹp nát quả, nếu làm sai thì phải đi lại từ đầu, mãi cho đến khi làn váy của nàng ta không một chút đong đưa gợn sóng thì Phó ma ma mới miễn cưỡng vừa lòng.

Trong quá trình này, Phó ma ma còn thường xuyên dùng thước đánh nàng ta.

Cánh tay nàng ta đã bị đánh cho sưng đỏ nhưng lại không dám xoa dù chỉ một chút, nín nhịn tiếp tục học cách đi đường.

Kết thúc một ngày học tập, Phó ma ma bưng lên một chén thuốc đen như mực đặt trước mặt Tạ Phinh: “Tạ đại tiểu thư, uống chén thuốc này đi.”

Tạ Phinh ngửi được mùi vị khiến người ta ghê tởm, nhíu mày nói: “Đây là cái gì?”

“Thuốc phá thai.” Phó ma ma lạnh nhạt nói: “Sau khi nam nữ cùng phòng, trong vòng bảy ngày là có thể thụ thai, uống hết chén thuốc này thì Tạ đại tiểu thư sẽ không mang thai.”

Ở phủ An Tĩnh Vương, bất kỳ nữ tử nào cùng phòng với Vương gia thì sáng sớm hôm sau đều được bưng cho một chén thuốc tránh thai.

Bây giờ đã qua nhiều ngày như vậy, chỉ có thể uống thuốc phá thai.

Sắc mặt Tạ Phinh cứng đờ.

Nàng ta và An Tĩnh Vương vẫn chưa làm đến bước cuối cùng, căn bản sẽ không mang thai.

“Tạ đại tiểu thư và An Tĩnh Vương vẫn chưa thành hôn, nếu trước hôn lễ mà lớn bụng thì chẳng phải sẽ khiến Vương gia bị người ta nhạo báng sao?” Phó ma ma lạnh lùng nói: “Huống hồ Tạ đại tiểu thư còn chưa cập kê, không thích hợp mang thai, uống đi.”

Tạ Phinh cắn môi: “Ma ma yên tâm, ta sẽ không gây ra chuyện khiến người khác dèm pha.”

Nàng ta biết dù là thuốc tránh thai hay thuốc phá thai thì đều ảnh hưởng lớn tới thân thể của nữ nhân, nàng ta sợ bản thân sẽ khó mang thai giống mẫu thân, không thể uống thứ thuốc này được.

Phó ma ma lạnh lùng nhìn nàng ta chằm chằm, thấy nàng ta không có ý định uống thuốc thì bước lên nắm lấy cằm nàng ta.

“Lão nô đắc tội.”

Bình Luận (0)
Comment