Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 146

Tỉnh lại chỉ thấy trước mắt là một mảnh đen nhánh.

Vân Sơ theo bản năng tìm kiếm xung quanh, đã sờ được một thân hình nho nhỏ mềm mại.

Chờ nàng thích ứng được với bóng tối, dần dần có thể nhìn ra một vài đồ vật, nàng cẩn thận sờ sờ hài tử, từ đầu đến chân không bị thương chỗ nào, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nàng đứng lên, nhìn thấy trên đỉnh đầu có một cửa sổ nhỏ.

Ánh sáng mờ nhạt chiếu qua khe cửa, còn có thể nghe loáng thoáng tiếng người nói chuyện.

Nàng nhìn quanh căn phòng nhỏ, thấy được một chiếc sọt nhỏ, bèn kéo cái sọt qua, úp lại, bước chân lên đó.

Nhìn xuyên qua cửa sổ, nàng thấy bên ngoài là một ngọn núi, có mấy căn phòng làm bằng gỗ, bảy tám nam nhân đang ngồi vây quanh lửa trại, chính là đám người nàng gặp ban ngày.

Bảy tám người đã bị thương hết năm người, đang không ngừng mắng Bình Tây Vương.

“Bọn lão tử ở trong núi cũng không có g.i.ế.c người phóng hỏa, chỉ thỉnh thoảng đánh cướp đám nhà giàu đi ngang qua để được ăn ngon một chút, hắn ta dựa vào đâu mà đuổi cùng g.i.ế.c tuyệt chúng ta.”

“Rất nhiều huynh đệ đã c.h.ế.t trong tay Bình Tây Vương, chúng ta phải dùng m.á.u của thế tử Bình Tây Vương để tế các huynh đệ!”

“Đừng xúc động!” Một nam nhân trong có vẻ là kẻ cầm đầu mở miệng nói: “Chúng ta mạo hiểm lớn như vậy để bắt tiểu thế tử, c.h.ế.t thêm hai huynh đệ không phải chỉ vì một chuyện đơn giản như vậy. Bình Tây Vương diệt phỉ quá mạnh tay, nhiều ổ thổ phỉ đã bị tận diệt, sau này chúng ta cũng không thể làm thổ phỉ nữa! Sở dĩ ta muốn bắt cóc tiểu thế tử chính là muốn dùng nó để đổi lấy một số bạc, mỗi huynh đệ cầm mấy phân tiền rồi giải tán, tìm một nơi làm địa chủ, sống ngày tháng tiêu d.a.o không tốt sao?”

Bảy tám người lập tức gật đầu.

Nếu có lựa chọn tốt hơn, đâu ai nguyện ý sống những ngày treo đầu trên thắt lưng.

Hai đại hán đứng lên: “Tam đương gia, chúng ta c.h.é.m một cánh tay của tiểu thế tử xuống, đưa tới phủ Bình Tây Vương, ta tin Bình Tây Vương sẽ nghe lời chúng ta.”

Tên thủ lĩnh gật đầu, ném một thanh đao qua đó: “Cẩn thận đừng nháo ra mạng người, nếu không tất cả chúng ta đều phải chôn cùng.”

Hai đại hán nhận đao bước về phía nhà gỗ.

Vân Sơ vốn đang quan sát địa hình thì lại bị những lời này dọa cho đổ mồ hôi lạnh.

Nàng vội vàng bước xuống, dùng sức lay hài tử đang hôn mê: “Du ca nhi, mau tỉnh lại, đừng ngủ, Du ca nhi!”

Tiểu gia hỏa chậm rãi mở mắt, vừa thấy Vân Sơ thì trên mặt lập tức lộ ra nụ cười: “Là mẫu thân sao, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mẫu thân thật là tốt quá, chậc, sao phòng lại tối như vậy, sao mẫu thân không đốt đèn...”

Vân Sơ nào còn rảnh lo tới cách xưng hô của thằng bé, nàng một tay bế hài tử lên, gỡ đai lưng của mình buộc vào eo hài tử.

“Nghe ta nói, ta nâng con lên, con chui qua cửa sổ này, tường rất cao, ta sẽ giữ đai lưng, chậm rãi thả con xuống dưới.” Nàng vừa nói vừa cõng hài tử lên lưng mình: “Khi tiếp đất, con đừng chạy lung tung, lập tức trốn vào căn phòng ở phía đông nam kia...”

Căn phòng kia nằm phía trước chỗ đốt lửa trại của đám thổ phỉ, đi vòng từ phía sau rồi trốn vào đó, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất...

Nàng con chưa kịp nói xong thì đã nghe có tiếng bước chân truyền đến.

Lúc này không thể để Du ca nhi bò ra ngoài, nếu không sẽ phá hỏng đường lui cuối cùng.

Vân Sơ dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống, dùng chân đá cái sọt sang một góc, sau đó ôm hài tử đứng qua một bên.

Khóa cửa mở ra, cửa cũng bị người ta đá văng.

“Ái chà, tỉnh rồi!” Một đại hán đi tới, lập tức bắt lấy bả vai Sở Hoằng Du, hung hăng túm lấy hài tử, nhanh chóng vén tay áo thằng bé lên.

Một đại hán khác rút đao, phun một ngụm nước bọt lên đó.

Sở Hoằng Du có bình tĩnh thế nào thì cũng chỉ là một hài tử bốn tuổi, lập tức hoảng sợ òa khóc.

“Tiểu thế tử, ngươi cũng đừng trách bọn ta.” Đại hán vỗ vỗ cánh tay thằng bé, tựa hồ đang nghĩ xem nên c.h.é.m ở chỗ nào: “Dùng một cánh tay của ngươi đổi lấy vinh hoa phú quý của bọn ta, đáng giá.” “Không, không được!” Vân Sơ nhào qua ôm lấy hài tử, rưng rưng nước mắt: “Dùng cánh tay của ta, dùng của ta đi...”

“Nha hoàn này cũng thật là trung thành!” Một đại hán nắm lấy cổ áo Vân Sơ: “Nhưng mà kiểu trang điểm của ngươi lại không giống nha hoàn...”

“Ngươi không nhìn ra sao, đây là thiếu phụ! Lần đầu tiên nhìn thấy thiếu phụ xinh đẹp như vậy! Chắc chắn là nữ nhân của Bình Tây Vương!” Một hán tử khác lộ ra nụ cười dâm đãng: “Nhìn thấy không, nữ nhân này đã cởi đai lưng rồi, muốn làm chúng ta thoải mái đây mà!”

Đai lưng của Vân Sơ đã được nàng quấn vào eo Sở Hoằng Du, y phục lỏng lẻo, có thể nhìn ra vòng eo mảnh khảnh của nàng.

Nàng rút bả vai, đáng thương khóc ròng: “Ta có thể hầu hạ các ngươi, cầu xin các ngươi buông tha tiểu thế tử...”

Hai hán tử liếc nhìn nhau, đều động lòng.

Trong khoảng thời gian này cứ luôn bị Bình Tây Vương đuổi giết, chạy trốn không biết ngày đêm, đã thật lâu không được hưởng thụ tư vị của nữ nhân.

Nữ nhân xinh đẹp như vậy, lại là nữ nhân của Bình Tây Vương, là người đều sẽ nảy sinh ý xấu...

Bọn họ quay đầu nhìn thấy tam đương gia vẫn còn đang uống rượu ăn thịt, vì thế lặng lẽ đóng cửa lại, một tay xách hài tử ném sang một bên rồi bắt lấy Vân Sơ ném vào đống rơm rạ.

Vân Sơ cũng không phản kháng, tùy ý để bọn họ đánh tới.

Nàng nhìn về phía Sở Hoằng Du, ánh mắt hai người chạm vào nhau, đồng thời gật đầu.

Chỉ thấy trong tay Sở Hoằng Du đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủy, đây là vật phòng thân Vân Sơ mang theo bên người, lúc nãy vừa nhét vào tay hài tử.

Bản thân nàng lại rút một chiếc trâm từ trên đầu xuống.

Nàng giơ tay hung hăng đ.â.m chiếc trâm vào cổ đại hán đang đè trên người nàng.

Phụt!

Máu nóng phun lên mặt nàng, đại hán kia còn chưa kịp kêu đau đã ngã quỵ xuống đất.

Đại hán còn lại không thể tin vào mắt mình, phủi tay bước tới đá Vân Sơ: “Tiện nhân, dám ám toán huynh...”

Gã ta còn chưa nói xong thì đã cảm giác bên eo truyền tới cơn đau bén nhọn, quay đầu nhìn thì thấy hài tử bị gã ném sang một bên lại đang cầm d.a.o thọc vào hông gã.

Hài tử chỉ có một chút lực đạo, căn bản không thể tạo ra vết thương trí mạng, gã không kiềm được cơn giận, xoay người bắt lấy Sở Hoằng Du.

Vân Sơ lưu loát xoay người, nhặt trường đao đại hán ném dưới đất lên, bổ xuống đầu gã ta.

“Bịch”

Đại hán ngã quỵ xuống đất.

Đây là lần đầu tiên Vân Sơ g.i.ế.c người.

Nàng há mồm thở dốc, vội vàng ném trường đao, run rẩy nói: “Du, Du ca nhi, mau, ta ôm con lên...”

Sở Hoằng Du sợ tới mức phát run, nó nỗ lực khống chế bản thân mình, bò lên người Vân Sơ, thuận lợi bò tới cửa sổ: “Mẫu thân, ngài đừng sợ, con sẽ nghĩ cách cứu ngài...”

Vân Sơ cố ý xụ mặt: “Con trốn cho kỹ là được, không được sinh sự, bảo vệ bản thân là quan trọng nhất, ta có cách tự cứu mình, mau xuống đi!”

Sở Hoằng Du khụt khịt mũi, bắt lấy đai lưng, chậm rãi thả người xuống, rốt cuộc chân cũng chạm đất.

Nó thoáng nhìn Vân Sơ rồi cất bước chạy về phía Vân Sơ đã nói.

Vân Sơ nhẹ nhàng thở ra.

Nàng bước xuống đất, cân nhắc xem nên thoát thân thế nào.

Bình Luận (0)
Comment