Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 147

Trong bóng đêm.

Năm sáu tên thổ phỉ vây quanh uống rượu ăn thịt, cực kỳ sảng khoái.

Bỗng nhiên một đám người ý thức được có gì đó không đúng.

“Sao lại không có một chút động tĩnh gì vậy?”

“Không phải là lão bát dùng lực quá mạnh, lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t thế tử Bình Tây Vương rồi đó chứ?”

“Nếu tiểu thế tử c.h.ế.t thì chúng ta phải chôn cùng đó!”

Tam đương gia phun một ngụm đàm, đứng dậy đi tới nhà gỗ nhỏ, bốn năm người phía sau lập tức đuổi theo.

Vân Sơ vừa muốn lén chạy tới nhà gỗ nhỏ thì lại thấy năm sáu người đang từ phía chính diện đi tới, nơi ẩn nấp duy nhất của nàng chính là phía sau cánh cửa.

Nàng vừa trốn ra phía sau thì cửa gỗ đã bị người ta đá văng.

“Lão bát và Bàng Tử đã c.h.ế.t rồi!” Một tên thổ phỉ sợ hãi kêu lên: “Không thấy nữ nhân kia và tiểu thế tử đâu! Hẳn là không chạy xa, mau đuổi theo!”

Nhóm thổ phỉ xoay người chạy ra ngoài.

Tam đương gia cũng đang muốn ra ngoài tìm thì đột nhiên khựng lại, nheo mắt nhìn cửa sổ nhỏ trên đỉnh đầu, sau đó lại nhìn về phía cái sọt rách đang lăn lóc dưới đất.

Chỉ có tiểu hài tử mới có thể chui qua cửa sổ kia, nhưng nữ tử thành niên tuyệt đối không thể chui lọt!

Nghĩ đến đây, tam đương gia nhặt thanh đao dưới đất lên, đi về phía cửa gỗ.

Vân Sơ trốn sau cánh cửa, thấy cửa sổ bị đ.â.m thủng một lỗ, mũi đao cách mặt nàng chưa tới một tấc.

Ngay sau đó, tóc nàng bị người ta nắm lấy, tam đương gia kéo nàng ném tới cạnh đống lửa trại.

Đám thổ phỉ đi tìm người ban nãy lục tục trở về.

“Tam đương gia, không tìm được tiểu thế tử!”

“Tìm hết tất cả các phòng, ta không tin là không tìm được!”

“Không phải là chạy vào núi rồi chứ, trời tối như vậy, trên núi còn có sói, nếu nó bị sói ăn mất thì cũng đâu thì trách chúng ta!”

Vân Sơ âm thầm thở ra.

Tam đương gia trầm mặc nhìn nàng: “Chính là tiện nhân này phá hỏng chuyện tốt của chúng ta!”

Sớm biết như vậy thì gã ta đã không nhốt nữ nhân này chung với tiểu thế tử.

Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.

“Các ngươi nói thử xem, bây giờ chúng ta làm gì để chơi c.h.ế.t nàng ta đây?”

Tam đương gia nhìn Vân Sơ như nhìn một người chết.

Đám thổ phỉ kia bình thường đã chẳng thể dời mắt khỏi nữ nhân, càng đừng nói là một nữ tử dung mạo minh diễm như thế này, tất cả suy nghĩ trong lòng đều viết hết lên mặt.

Lúc này, một tên thổ phỉ đột nhiên mở miệng: “Hình như ta từng gặp nữ nhân này ở đâu đó.”

Tam đương gia cười nhạo: “Nữ nhân của Bình Tây Vương mà ngươi cũng từng gặp qua sao, e là ngươi gặp ở trong mộng rồi.”

“Không không không!” Tên thổ phỉ kia suy nghĩ hồi lâu rồi mở to hai mắt nói: “Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, năm sáu năm trước, có người bán một bức họa mỹ nhân đệ nhất kinh thành với giá rất cao, không phải lúc đó chúng ta vừa hốt được một vố to sao, ta có bạc nên đã mua bức họa đó, người trên bức họa chính là nữ nhân này! Đệ nhất mỹ nhân kinh thành khi đó chính là đại tiểu thư con vợ cả của Vân phủ, Vân phủ... Tam đương gia, nàng ta là thiên kiêm của Nhất phẩm Trụ Quốc đại tướng quân!” Tam đương gia khom lưng, nắm cằm Vân Sơ: “Thật không hổ cho cái danh mỹ nhân đệ nhất kinh thành, tuy đã để lạc mất tiểu thế tử nhưng lại có đích trưởng nữ của phủ Tướng quân trong tay, dùng ngón tay của nàng ta đổi lấy ba mươi ngàn lượng bạc cũng không phải quá phận đâu nhỉ?”

Mấy tên thổ phỉ như tìm được đường sống trong chỗ chết, phấn khích nói: “Tam đương gia, trước khi chặt ngón tay sao thì để nàng ta giúp các huynh đệ ở đây thoải mái một chút, cũng không quá đáng nhỉ?”

“Ngươi quên lão bát và Bàng Tử c.h.ế.t thế nào rồi à, còn không phải là c.h.ế.t vì háo sắc sao!” Tam đương gia thấy vẻ mặt thất vọng của đám lâu la, lập tức chuyển đề tài: “Binh quyền trong tay Trụ Quốc đại tướng quân còn khủng bố hơn Bình Tây Vương, nếu chúng ta chơi hỏng thiên kim của ông ta thì cả đám đều ăn không hết gói đem đi, chúng bây nhẹ tay một chút!”

“Tam đương gia yên tâm, bọn ta chắc chắn sẽ thương hương tiếc ngọc!”

“Vân tiểu thư, đừng sợ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp thì bọn ca sẽ không làm ngươi bị thương!”

“Ai tới trước?”

Mấy tên thổ phỉ cùng nhau thương lượng.

Vân Sơ cúi gầm mặt, rơi vào ổ thổ phỉ, nàng đã không trông mong có thể hoàn hảo rời đi.

Còn trong sạch sao?

Nàng đã sớm không còn thứ đó, hà tất phải để ý nữa?

“Xé ra!”

Y phục của nàng bị tam đương gia xé rách, để lộ ra bả vai.

Đúng lúc này, trong màn đêm chợt lóe lên ánh lửa, nhóm thổ phỉ quay đầu nhìn sang.

“Kho lương thực bị thiêu cháy rồi!”

“Mẹ kiếp, lúc lão tử bước ra đã thổi tắt nến rồi, sao lại cháy được!”

“Đừng nói nhiều như vậy, hai người bọn ta ở đây canh giữ Vân gia đại tiểu thư, các ngươi mau đi dập tắt lửa!”

Vân Sơ đột nhiên giương mắt nhìn lên.

Căn nhà gỗ là nơi nàng bảo Du ca nhi tới đó ẩn nấp, hài tử kia thấy nàng chịu nhục nên mới bất chấp tất cả phóng hỏa đốt nhà.

Nếu đám thổ phỉ qua đó thì hành tung của Du ca nhi sẽ bại lộ!

Vân Sơ bất chấp mọi thứ, nhân lúc hai tên thổ phỉ canh giữ nàng đang nhìn về phía căn nhà bị cháy, nàng duỗi tay rút một khúc củi đang cháy hừng hực trong bếp lửa đánh về phía hai tên thổ phỉ kia.

“Tiện nhân này đúng là tìm c.h.ế.t mà!”

Lửa giận của tam đương gia đã lên tới đỉnh, gã cầm trường đao muốn c.h.é.m xuống cánh tay phải của Vân Sơ.

Chặt cánh tay không an phận này đưa tới phủ Tướng quân đi!

Khúc củi trong tay Vân Sơ bị c.h.é.m gãy, chỉ có thể trơ mắt nhìn trường đao c.h.é.m thẳng xuống tay mình.

Trong lòng nàng sinh ra một tia tuyệt vọng.

Đúng lúc này, một mũi tên xé toạc không gian bay tới.

Trước khi trường đao kịp bổ xuống tay nàng, mũi tên kia đã xuyên qua yết hầu của tam đương gia.

Tam đương gia còn không hét được tiếng nào, đồng tử trừng lớn, thân thể căng cứng, m.á.u b.ắ.n ra tung tóe rồi ngã quỵ xuống đất

Sau khi gã ta ngã xuống, Vân Sơ nhìn thấy gương mặt của Sở Dực.

Nam nhân ngồi trên ngựa, tay giương cung, ánh mắt sắc bén.

Bình Luận (0)
Comment