Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 219

“Không biết đã giao Tần Minh Hằng cho vị đại nhân nào thẩm vấn?” Vân Sơ ngập ngừng nói: “Vương gia có thể nhúng tay vào án này không?”

Sở Dực nắn vuốt ngón tay: “Ý của ngươi là hy vọng ta tiếp nhận?”

Vân Sơ rũ mắt: “Làm phiền Vương gia, ta biết yêu cầu này thực không hợp lý nên có mang khế đất của thôn trang suối nước nóng đến đây, xin Vương gia nhận lấy.”

Lúc trước Ân tần muốn mua thôn trang này nhưng nàng không muốn bán.

Bây giờ nàng cần người ta giúp đỡ, vậy phải có thái độ cầu người, nàng nguyện ý giao ra thôn trang này.

“Tạ...” Sở Dực vừa mở miệng đã lập tức quang minh chính đại thay đổi xưng hô: “Vân tiểu thư, ngươi quá khách sáo rồi.”

Hắn đẩy khế đất về, dặn dò Trình Tự vài câu, Trình Tự nhanh chóng rời khỏi vương phủ.

Vân Sơ biết hắn đi xử lý chuyện của Tần Minh Hằng.

Nàng đang muốn mở miệng nói chuyện thì đã thấy gã hầu bên ngoài đi vào thì thầm bên tai Sở Dực.

Sở Dực đột nhiên thay đổi sắc mặt, không thể tin nhìn Vân Sơ: “Trượng phu của ngươi, Tạ Cảnh Ngọc đã c.h.ế.t rồi sao?”

Vân Sơ sửng sốt.

Tạ Cảnh Ngọc c.h.ế.t nhưng vẫn chưa phát tang, trước mắt chỉ có người Tạ gia biết, ngay cả thị vệ canh giữ Tạ phủ cũng chưa chắc đã biết.

Sao nam nhân này lại nhận được tin nhanh như vậy?

Hay là, hắn vẫn luôn phái người giám sát Tạ gia?

Thấy Vân Sơ trầm mặc, Sở Dực đột nhiên sa sút: “Trượng phu ngươi c.h.ế.t trên tay Tần Minh Hằng sao?”

Cho nên nàng mới cầu hắn tiếp nhận án tử của Tần Minh Hằng, muốn báo thù cho Tạ Cảnh Ngọc?

Là như thế sao?

“Không phải.”

Vân Sơ trực tiếp phủ nhận.

Nàng mím môi nói: “Tạ gia xảy ra chuyện, hắn mượn rượu tiêu sầu, vốn sức khỏe đã kém, uống nhiều rượu nên mới xảy ra chuyện... không liên quan tới kẻ khác.”

Ánh mắt Sở Dực có chút tối lại.

Tạ Cảnh Ngọc phải giữ hiếu một năm, hắn vì tư tâm của mình nên cho hắn ta hồi triều, sắp xếp cho hắn ta công việc béo bở nhất ở Hộ bộ.

Hắn còn cho người động tay động chân vào sổ sách, cố ý bày lỗ hổng ra trước mắt Tạ Cảnh Ngọc.

Hắn nghĩ nếu Tạ Cảnh Ngọc có thể chịu được dụ hoặc lớn như thế thì hắn ta chính là chính nhân quân tử, như vậy hắn cũng sẽ hoàn toàn c.h.ế.t âm.

Nhưng ngày đầu tiên Tạ Cảnh Ngọc phát hiện sai sót, hắn ta đã cuỗm đi hơn ngàn lượng bạc của Hộ bộ.

Hắn cảm thấy may mắn vì Tạ Cảnh Ngọc là một tên tiểu nhân.

Hắn đau lòng Vân Sơ gả cho một người như vậy.

Hắn không ngờ Tạ Cảnh Ngọc còn chưa đợi triều đình tra rõ án kiện thì đã say rượu mà chết.

“Là ta sắp xếp vị trí này cho Tạ Cảnh Ngọc.” Hắn gian nan mở miệng: “Nếu không phải ta, có lẽ chuyện này sẽ không...”

“Xét đến cùng là do phẩm hạnh của hắn ta có vấn đề.” Vân Sơ thờ ơ mở miệng: “Người đang làm, trời đang nhìn, đây là kết cục hắn ta đáng phải nhận lấy.”

Sở Dực nhận ra cảm xúc phức tạp của nàng từ trong giọng nói.

Hắn nghĩ dù trượng phu của nàng là một tên ngụy quân tử tham ô bạc của triều đình, dù trượng phu của nàng đã làm nhiều chuyện có lỗi với nàng như vậy thì trong lòng nàng vẫn có một vị trí nhỏ dành cho Tạ Cảnh Ngọc.

Đang nói thì Trình Tự đã trở lại.

“Vương gia, lúc thủ hạ đến Đại Lý Tự thì thấy Tuyên Võ hầu đang chịu phạt roi, Đại Lý Tự Khanh chuẩn bị đưa hắn ta ra xử trảm trước khi mặt trời lên.” Hắn bẩm báo: “Thuộc hạ nói Tuyên Võ hầu còn dính tới án khác nên Đại Lý Tự Khanh tạm giữ lại cho hắn ta một mạng.”

Vân Sơ nhẹ nhàng thở ra.

Thị vệ giám sát có quyền xử tử tội phạm đào vong trên đường lưu đày. Tần Minh Hằng bị bắt, nàng đã đoán là hắn ta sẽ không sống được cho tới khi mặt trời lên nên mới chạy tới đây lúc nửa đêm.

Cũng may là chưa muộn.

Vân Sơ đứng lên cáo từ.

Sở Dực đưa nàng ra cửa vương phủ, thấy nàng đi bộ về thì nhíu mày: “Trình Tự, an bài ngựa xe.”

Trình Tự đang muốn nói kinh thành cấm xe ngựa lưu thông vào ban đêm nhưng sau đó lại nghĩ Vương gia nhà bọn họ là ai, mỗi lần diệt phỉ đều về kinh lúc nửa đêm, cả cổng thành cũng phải mở cho Vương gia, nửa đêm ngồi xe ngựa thì có làm sao?

Hắn lập tức an bài xe ngựa.

Vân Sơ tất nhiên là muốn từ chối.

“Vây cánh Tần gia còn chưa sa lưới hết, lỡ trên đường có người bắt cóc Vân tiểu thư thì chính là lỗi của ta.” Sở Dực làm tư thế mời: “Vân tiểu thư, mời.”

Lúc Vân Sơ chưa xuất các, người ta thường gọi nàng là Vân tiểu thư, nhưng từ khi nàng gả chồng, thế nhân đều gọi nàng là Tạ phu nhân, ba chữ Vân tiểu thư này khiến nàng có chút không quen.

Cho dù nàng rời Tạ gia, không còn liên quan tới Tạ Cảnh Ngọc thì người ngoài cũng nên dùng cách gọi nữ tử đã chồng để xưng hô với nàng, phải là Vân nương tử.

Nhưng chuyện xưng hô này nếu nói ra ngoài miệng thì thật giống như đang quá mức để ý.

Nàng gật đầu cảm tạ Sở Dực, đỡ tay Thu Đồng, khom lưng ngồi vào xe ngựa, xe ngựa từ từ chạy về phía trước.

Nàng còn nghe được tiếng vó ngựa vang lên bên tai, nhấc mành xe, lại thấy Sở Dực đang cưỡi ngựa chạy song song xe của nàng.

“Ta đến Đại Lý Tự tiếp nhận án tử của Tần Minh Hằng.”

Sở Dực không tự chủ giải thích một câu.

Giải thích xong rồi mới phát hiện Đại Lý Tự nằm ở hướng tây nhưng hắn lại đang chạy về hướng đông...

Vân Sơ cũng không hỏi nhiều, buông mành xe, yên ổn về tới cửa lớn Tạ gia.

Hai thủ vệ lập tức hành lễ: “Bái kiến Bình Tây Vương!”

Sở Dực gật đầu, nhìn Vân Sơ rảo bước đi vào cửa lớn Tạ gia.

Vân Sơ cảm giác có một ánh mắt nóng rực đang dán vào lưng nàng, không cần nhìn cũng biết người đó là Sở Dực.

Sau khi cập kê, nàng đã được người ta xưng tụng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, mỗi khi đi ra ngoài, nàng đều cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Sau này nàng cũng ít ra cửa hơn.

Càng về sau nữa, nàng đã trở thành phụ nhân, búi kiểu tóc của phụ nhân, rất ít khi thấy được những ánh mắt bỏng cháy như vậy.

Nàng có hơi khó tin, chẳng lẽ Bình Tây Vương đối với nàng...

Nàng lắc đầu, không thể nào, nhất định là nàng suy nghĩ nhiều.

Mãi đến khi cổng lớn Tạ gia khép lại, Sở Dực mới thu hồi tầm mắt.

Hắn nhìn thị vệ ở cửa Tạ phủ, mở miệng nói: “Truyền lệnh của bổn vương, tất cả mọi người đều lui đi.”

Trong lòng nàng vẫn còn có nam nhân kia, nếu không thể làm tang lễ thì không thể nào phát tang, hắn sợ chuyện này sẽ khiến nàng gút mắc cả đời.

Hắn hy vọng, nàng có thể mau chóng đã quên Tạ Cảnh Ngọc...

“Vương gia, vừa có người tới báo.” Trình Tự bước lên nhỏ giọng nói: “Không phải lúc trước Vương gia cho người đi điều tra Tần đại phu sao, nửa tháng nay thuộc hạ đã hỏi thăm khắp kinh thành, cũng hỏi được ba bốn vị Tần đại phu, nhưng không người nào là lão ngự y cả.”

Sở Dực nhớ ra.

Vào ngày đại hôn của đại tiểu thư Tạ gia Tạ Phinh, hắn từ miệng của Tạ Cảnh Ngọc biết được Vân Sơ mời một vị Tần lão ngự y đến chữa bệnh cho Tạ Cảnh Ngọc.

Binh thư có nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Vì vậy hắn đã sắp xếp người tìm kiếm Tần đại phu, mục đích là hỏi thăm tình huống thân thể của Tạ Cảnh Ngọc.

Một chuyện nhỏ như vậy mà tra hơn nửa tháng cũng không tra ra.

“Thuộc hạ đã thay đổi hướng điều tra.” Trình Tự tiếp tục mở miệng: “Tốn một chút bạc nhờ hạ nhân Tạ gia từng trông thấy Tần lão ngự y vẽ một vài bức họa, sau đó lại đưa đến nha môn chắp nối thành bức họa hoàn chỉnh, cuối cùng thuộc hạ cũng tìm ra người được gọi là Tần lão ngự y lại là một lão nhân bán đậu hủ ở một ngõ nhỏ trong kinh thành. Thuộc hạ bảo thị vệ đưa lão nhân kia đi uống trà, từ mười lượng bạc, trả giá tới một ngàn ba trăm lượng, tốn hết ba canh giờ thì lão nhân kia mới chịu lộ ra, thì ra là Tạ phu nhân tìm lão, xin lão giả mạo ngự y trong cung...”

Bình Luận (0)
Comment