Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 220

Gương mặt lạnh lùng của Sở Dực lộ ra vẻ kinh ngạc.

Vân Sơ mời một lão bán đậu hủ đến chữa bệnh cho trượng phu?

Nói cách khác, nàng căn bản không muốn trượng phu của mình khỏe lại?

Tại sao nàng lại làm như vậy?

Từng vấn đề lập tức lóe lên trong đầu hắn, nhưng hắn không có thời gian để nghĩ nhiều, lập tức nói: “Lão nhân kia đang ở đâu?”

Thủ hạ của hắn có thể tra ra thì người khác cũng có thể tra ra...

“Lão nhân kia tiết lộ xong chuyện này thì đã bị khống chế, chờ Vương gia xử lý!”

Sở Dực mím môi.

Chuyện liên quan tới Vân Sơ, không có chỗ cho hắn bất cẩn.

Nếu nói lão nhân bán đứng Vân Sơ thì cũng phải tốn hơn một ngàn lượng bạc mới cạy được miệng lão, phải biết rằng lợi nhuận bán đậu hủ một tháng cũng chỉ loanh quanh hai ba lượng bạc mà thôi.

Nếu nói lão không bán đứng Vân Sơ nhưng dưới sự dụ dỗ và đe dọa, cuối cùng lão cũng khai ra người đứng đằng sau.

Giết lão? Có vẻ không ổn.

Cũng không phải vì hắn nhân từ nương tay mà là nếu có ngày Vân Sơ biết hắn g.i.ế.c người không chớp mắt, đến một cơ hội giải thích hắn cũng không có.

Hắn im lặng một hồi lâu mới mở miệng: “Đưa cả nhà lão nhân này đến Lạc Xuyên.”

Lạc Xuyên là đất phong của hắn, nằm trong phạm vi quản lý của hắn, ở Lạc xuyên có người của hắn giám sát, có thể đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trình Tự lập tức nhận lệnh làm việc.

Thủ vệ canh giữ trước cửa Tạ gia đã giải tán.

Tạ Trung Thành không thể tin nổi, nhi tức này hơn nửa đêm ra ngoài một chuyến là giải quyết được phiền toái của Tạ gia, có thể thấy địa vị của Vân gia ở kinh thành như thế nào.

Nếu nàng sớm hành động, Cảnh Ngọc sẽ không uống rượu tới chết...

Nhưng hiện tại ông ta không dám chỉ trách nàng, ông ta sợ nàng bỏ ngang không màng...

Tạ Trung Thành cố gắng chống đỡ đại cục, nhưng hạ nhân trong phủ đã đi hết, người có thể dùng thật sự quá ít, rất nhiều chuyện phải đích thân xử lý.

Ông ta bảo mấy di nương treo vải trắng và đèn lồ ng trắng, ông ta đích thân đi mua quan tài tốt nhất trong khả năng, cùng Nguyên thị đặt Tạ Cảnh Ngọc vào trong quan tài.

“Ngọc ca nhi, con của ta!” Nguyên thị khóc đứt ruột gan: “Đời này con chịu khổ, kiếp sau phải làm một người thanh bạch, thuận lợi đến già...”

Quan tài dần dần khép lại, Nguyên thị xụi lơ dưới đất.

Các di nương bụm mặt khóc rống, cả đám hài tử còn chưa hiểu chuyện cũng khóc theo, trong phòng ngập tràn tiếng khóc.

Vân Sơ đứng trước quan tài, liếc mắt nhìn Tạ Cảnh Ngọc lần cuối.

Đợi đến khi quan tài hoàn toàn khép lại, nàng đốt ba nén nhang, cắ m vào lư hương, lúc này, ân oán giữa bọn họ đã hoàn toàn kết thúc.

Chuyện Tạ Cảnh Ngọc qua đời nhanh chóng truyền khắp kinh thành.

Trong khoảng thời gian này, Tạ gia vốn vẫn luôn ở nơi đầu sóng ngọn gió, từng việc từng việc không ngừng chạm tới giới hạn của bá tánh, bây giờ Tạ Cảnh Ngọc c.h.ế.t đi, mọi người chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.

“Tham ô bạc, c.h.ế.t là xứng, được toàn thây đã là quá hời.”

“Ta đã nói làm sao hắn ta dám nạp nữ nhi Hà gia làm di nương mà, thì ra là muốn học hỏi người Hà gia kinh nghiệm tham ô, chậc chậc!”

“Tạ Cảnh Ngọc và nữ tử Hà gia sinh ba nhi nữ, đại nhi tử g.i.ế.c mẫu, đại nữ nhi tính kế An Tĩnh Vương, tiểu nhi tử g.i.ế.c thân tằng tổ mẫu, xem ra là thối nát từ gốc rễ.”

“Dù có chủ mẫu tốt như đích trưởng nữ Vân gia giáo dưỡng thì cũng không thể sửa đổi, đáng thương Vân đại tiểu thư.”

“...”

Rất nhiều người vây quanh trước cổng lớn Tạ gia bàn tán.

Nhưng không một ai bước vào cửa, ngoài người Tạ gia, không có một người nào bước chân vào linh đường thắp cho Tạ Cảnh Ngọc ba nén nhang. Cổng lớn náo nhiệt, linh đường quạnh quẽ.

Nguyên thị khóc xỉu lên xỉu xuống.

Tạ Thế Doãn bốn tuổi, Tạ Nhàn ba tuổi, là tuổi cái gì cũng không biết, chỉ biết khóc theo, càng đừng nói là Tạ Thế Khang chỉ mới được mấy tháng.

Ba vị di nương quỳ gối trên đệm hương bồ, không tiếng động ch ảy nước mắt.

Bọn họ ngoài thương tâm khổ sở thì còn cảm thấy mờ mịt không biết phải làm sao, người bọn họ nương tựa là Tạ Cảnh Ngọc, bây giờ trượng phu đã chết, nửa đời sau của bọn họ phải làm sao?

Bọn họ không tự chủ nhìn Vân Sơ đang đứng bên cạnh.

Hiện tại người bọn họ có thể dựa vào chỉ có phu nhân.

Vân Sơ mặc xiêm y trắng, đầu cài hoa trắng, toàn thân trông vô cùng thanh tịnh, trên mặt nàng cũng không có quá nhiều biểu cảm, vô cùng bình tĩnh.

Ngày đầu tiên Tạ Cảnh Ngọc chết, mọi người đều vượt qua trong tiếng khóc than.

Trong lòng Tạ Trung Thành vô cùng bực dọc.

Nữ tế qua đời mà người Vân gia lại không đến phúng viếng!

Vân gia không tới cửa, hàng xóm láng giềng và bằng hữu thường lui tới nào dám đến đưa tiễn Cảnh Ngọc đoạn đường cuối cùng.

Nói đi nói lại đều là Vân gia sai, là Vân Sơ sai.

Nếu Vân Sơ yêu cầu người Vân gia tới cửa, Vân gia sẽ không quan tâm sao?

Tạ Trung Thành tức giận nhìn về phía Vân Sơ, nhưng ông ta không dám nói gì cả.

Sắc trời dần ngả đen, Tạ Trung Thành đang muốn mở miệng bảo Vân Sơ gác đêm thì lại nghe thấy tiếng vó ngựa từ ngoài cửa vọng vào.

Trong lòng ông ta vô cùng vui vẻ, hẳn là người Vân gia.

Ông ta ra cửa nghênh đón nhưng lại thấy người đang ngồi trên ngựa kia chính là quan binh tới Tạ gia truyền chỉ khi trước.

Quan binh kia ngồi trên ngựa, lấy thánh chỉ ra, lạnh lùng nói: “Người Tạ gia nghe chỉ!”

Tạ Trung Thành run bần bật, lập tức quỳ rạp dưới đất.

Ngay sau đó, Vân Sơ đi ra, mấy di nương cũng đỡ Nguyên thị quỳ gối trước cổng lớn.

“... Triều đình đã tra rõ, Hộ bộ Lang trung Tạ Cảnh Ngọc tham ô của Hộ bộ tổng cộng mười ba ngàn bốn trăm năm mươi sáu lượng bạc, án kiện đã thẩm tra, nhân chứng vật chứng đầy đủ... phán Tạ Cảnh Ngọc sau thu xử trảm...”

Nguyên thị khóc lớn: “Con ta đã chết, nó đã c.h.ế.t rồi...”

“Nếu ở tiền triều thì dù hắn ta đã chết, t.h.i t.h.ể cũng bị lôi ra trảm.” Quan binh kia nhìn về phía hoàng thành chắp tay: “Là đương kim Thánh Thượng nhân từ, không làm tới mức đó! A, người c.h.ế.t rồi cũng không có nghĩa là rũ bỏ tất cả, huyết mạch liên quan đều phải chịu sự trừng phạt của triều đình!”

Trong lòng Tạ Trung Thành dâng lên một dự cảm xấu.

“Phụ thân Tạ Cảnh Ngọc không biết dạy con, túng tử tham ô, tội c.h.ế.t có thể miễn, tội sống khó tha, phán ba mươi năm khổ dịch!”

“Khổ, khổ dịch, ba, ba mươi năm...”

Tạ Trung Thành suýt nữa thì ngất đi.

Ông ta đã gần năm mươi, phục dịch ba mươi năm, vậy là tới tám mươi tuổi, người bình thường khó mà sống đến tám mươi, một người lao động khổ sai lại càng không thể.

Theo ông ta biết, lao dịch không phải là sửa đường dọn sông băng mà là tới tiền tuyến tu sửa chiến hào, tu sửa tường thành, sẽ bị xem như tấm khiên thịt người đẩy lên chiến trường.

Người bị đưa đi lao dịch đều là trọng phạm, chiến sĩ tiền tuyến đều không xem bọn họ là người, thậm chí còn không bằng heo chó...

Không bằng để ông ta c.h.ế.t đi cho xong.

Hai thị vệ bước lên túm lấy Tạ Trung Thành, xích tay chân ông ta lại, một cái gông gỗ tròng vào cổ ông ta.

“Không, không được...”

Nguyên thị dùng cả hai tay hai chân bò tới chỗ binh mã.

“Cầu xin quan gia tha cho lão gia nhà ta một con đường sống, cầu xin...”

Vó ngựa nâng lên đá Nguyên thị ra xa.

Bình Luận (0)
Comment