Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 414

Tạ Nhàn nhẹ nhàng thở ra, con bé sợ Tạ Thế Doãn vì một con gà nướng mà khiến Trường Sinh lâm vào hiểm cảnh.

Con bé chỉ là một tiện dân, có c.h.ế.t cũng không sao.

Trường Sinh lại là quận chúa, là thiên chi kiều nữ chúng tinh phủng nguyệt của vương phủ, hẳn phải nên nhận hết sủng ái mà trưởng thành chứ không phải là rơi vào tay đám thích khách này...

Tạ Nhàn khụt khịt mũi, cố ý kiêu ngạo nói: “Không phải nói sẽ đưa bổn quận chúa đi dùng bữa sao, còn không nhanh lên, đắc tội ta thì phụ vương ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!”

Sở Trường Sinh vội vàng đưa tay kéo Tạ Nhàn nhưng lại bị Tạ Thế Doãn bắt được cánh tay, đẩy con bé ngã ngồi xuống đất.

Ngay sau đó, cánh cửa đóng lại, căn phòng lại rơi vào trong bóng tối.

“Nhàn... a!” Sở Trường Sinh vừa lên tiếng thì đã bị Tạ Thế Doãn bịt kín miệng.

“Quận chúa, ngươi phải sống.” Tạ Thế Doãn gằn từng chữ một: “Chỉ khi ngươi sống thì Tạ Nhàn mới có cơ hội được cứu, nếu ngươi c.h.ế.t thì ta và Tạ Nhàn cũng không sống được.”

Sở Trường Sinh khóc thất thanh.

Tạ Nhàn nhát gan nhất, lá gan còn nhỏ hơn con bé, lúc nãy lại phải cố gắng ngụy trang nhận bản thân là quận chúa trước mặt đám thích khách kia.

Đám người xấu đó sẽ làm gì Tạ Nhàn, sẽ g.i.ế.c Tạ Nhàn sao?

“Không, không thể chờ nữa...” Sở Trường Sinh lau khô nước mắt đứng lên: “Thế Doãn, chúng ta chạy đi, phải chạy đi! Chắc chắn phụ vương ta đã phong tỏa kinh thành, hẳn là chúng ta còn ở gần vương phủ, chỉ cần chạy ra khỏi nơi này là được cứu rồi! Phải mau chóng tìm người tới cứu Nhàn!”

Tạ Thế Doãn nhìn nhìn căn phòng, ngay cả một cánh cửa sổ cũng không có, nó không biết phải làm sao mới chạy được.

“Ngươi nói, ngươi muốn ăn gà nướng.” Sở Trường Sinh bình tĩnh nói: “Đợi lát nữa có người đi vào, ta sẽ đánh lén gã.”

“Đánh lén thế nào?” Tạ Thế Doãn không tán đồng: “Hai người chúng ta cộng lại cũng không đánh nổi một người lớn, chọc giận bọn họ thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm!”

“Nếu không thì sao, chờ Tạ Nhàn xảy ra chuyện, chờ những người g.i.ế.c hai chúng ta diệt khẩu sao, phụ vương và nương ta đã từng nói, khi bản thân lâm vào hiểm cảnh thì chuyện không nên làm nhất chính là ngồi yên chờ chết!” Sở Trường Sinh cắn chặt răng: “Cho dù không đánh thắng cũng phải thử một lần.”

Tạ Thế Doãn con bé làm cho xúc động.

Đúng vậy, nếu ngồi chờ c.h.ế.t thì cũng chỉ có một con đường chết.

Nó lấy một chiếc bút lông từ trong tay áo ra, đây là lễ vật Sở Trường Sinh tùy tay đưa cho nó lúc vừa tới vương phủ, được nó cất giữ kỹ càng trong tay áo.

Nó dùng sức bẻ gãy khớp nối ngòi bút, chỗ cán bút bị gãy ngang thoạt nhìn rất sắc bén.

“Quận chúa, sức ta lớn, để ta làm.” Nó nhẹ giọng nói: “Ngươi dùng tấm ván gỗ này đập vào đầu gã, dời lực chú ý của gã.

Nó nhặt một chiếc ván gỗ rắn chắc dưới đất đặt vào tay Sở Trường Sinh.

Hai người bọn họ liếc nhau, kiên định gật đầu.

Tạ Thế Doãn đập cửa, lớn tiếng kêu lên: “Gà nướng, gà nướng của ta đâu, các ngươi đã nói sẽ cho ta gà nướng, các ngươi là kẻ lừa đảo, là kẻ lừa đảo, hu hu hu!”

“Ồn muốn chết!”

Người canh giữ bên ngoài ngoáy ngoáy lỗ tai, không kiên nhẫn lấy chìa khóa mở cửa.

Vì trong phòng không nhốt ai quan trọng, chỉ có hai tiểu hài tử nên bọn chúng chỉ sắp xếp một tên lâu la canh giữ.

Tiểu lâu la vừa đẩy cửa ra thì một tấm ván gỗ lớn đã đập thẳng vào đầu gã, gã nhìn thấy một nữ hài đang đứng trên cái ghế nát, vậy mà cũng dám đánh lén gã sao.

Gã khom lưng bắt lấy cổ áo của nữ hài.

Thừa cơ gã đang cúi người, Tạ Thế Doãn nhìn chuẩn thời cơ, nắm cán bút, đ.â.m thẳng vào cổ tiểu lâu la.

Một cái không đủ thì nhiều cái.

Đã bao đêm nó tưởng tượng sẽ đ.â.m cán bút này vào cổ Tạ Thế An, báo thù cho nương của nó.

Vì chuyện này mà nó còn tìm hiểu y thư, biết chỗ nào trên cổ người là nơi yếu ớt nhất, biết phải công kích thế nào mới tạo thành một chiêu trí mạng...

“Thế Doãn, dừng tay! Gã không thở nữa rồi!”

Sở Trường Sinh đổ mồ hôi đầm đìa, giữ chặt Tạ Thế Doãn, há mồm th ở dốc. Tạ Thế Doãn rút cán bút, giấu vũ khí đầy m.á.u vào trong tay áo, nhẹ giọng nói: “Kéo gã vào trong rồi chúng ta chạy mau!”

Trong bóng đêm.

Trong viện chỉ có một cây đuốc, ánh sáng leo lét.

Tạ Nhàn bị hai người kia đưa tới trước mặt một nam nhân chừng bốn năm chục tuổi.

Một đám người bô bô thứ ngôn ngữ mà Tạ Nhàn không hiểu được, sự sợ hãi nhanh chóng bủa vây con bé, toàn thân nó mất khống chế run lên.

“Ta đã hỏi thăm rồi, sáng sớm mai cửa thành sẽ mở một canh giờ.” Nam tử trầm giọng mở miệng: “Đại Tấn bọn chúng có câu gì mà dẫn rắn xuất động, đại khái chính là dẫn dụ chúng ta xuất hiện, mặc dù biết là bẫy rập nhưng chúng ta cũng phải nhân cơ hội này để thoát ra khỏi kinh thành, các ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?”

Một nam tử lớn tiếng nói: “Đánh ngất nó, nhét vào xe ngựa nhiều ngăn rồi mang ra khỏi thành không phải là được rồi sao.”

“A, chỉ có ngươi thông minh thôi sao, người khác đều là kẻ ngốc sao, đám quan binh đó chắc chắn sẽ xét kỹ xe ngựa, ngươi muốn đi tặng đầu người à.”

“Vẫn là nên bắt nó ngoan ngoãn phối hợp, giả trang thành một nhà ba rời kinh thành đi thăm thân nhân.” Nam nhân suy tư nói: “Dán mặt nạ da người cho nó, cải trang thành nam đồng.”

“Bảo nó nghe lời không phải là việc rất đơn giản sao!”

“Chát!”

Tạ Nhàn đang đứng đó, đột nhiên lại bị người ta hung hăng bạt tai.

Người nọ nắm lấy cổ áo con bé, không ngừng tát tay.

Con bé bị đánh đến đầu óc choáng váng, trước mắt chỉ thấy toàn sao là sao.

Nhưng nó vẫn quật cường cắn môi, chịu đựng không khóc thành tiếng.

“Được rồi, đừng vả mặt.” Nam nhân dẫn đầu lên tiếng: “Lỡ mặt bị đánh sưng lên thì người khác sẽ nhìn ra vấn đề ngay, đừng tự rước phiền toái cho mình.”

Người Đại Tấn duy nhất ở đó đi đến trước mặt Tạ Nhàn, cười tủm tỉm nói: “Sáng mai ta đưa ngươi rời khỏi thành, lúc qua cổng thành, dù ai hỏi ngươi thì ngươi cũng phải nói bản thân tên Trần Tân, năm nay sáu tuổi, phải đến Thanh Châu thăm ngoại bà bệnh nặng, đã nhớ kỹ chưa?”

Tạ Nhàn lắc đầu: “Không, ta không phải Trần Tân, ta phải về nhà tìm phụ vương, buông ta ra, ta phải về nhà!”

Nó tuyệt đối không đáp ứng những kẻ này.

Nếu xử lý xong chỗ con bé, những người chắc chắn sẽ phân người đi xử lý Trường Sinh cùng Thế Doãn.

Nó phải kéo dài thời gian, kéo càng lâu thì phụ vương và mẫu thân của Trường Sinh mới có cơ hội tìm đến nơi này.

“Phụ vương ta là Thái Tử, các ngươi bắt ta, phụ vương ta sẽ không buông tha các ngươi!” Tạ Nhàn thất thanh kêu lên: “Thả ta, ta có thể cầu phụ vương giữ mạng cho các ngươi... a!”

Nam nhân bóp cổ con bé.

“Nha đầu thối, dám uy h.i.ế.p lão tử, phụ vương ngươi là Thái Tử thì thế nào, không phải nữ nhi của hắn đã bị bọn ta bắt cóc rồi sao!” Nam nhân cười lạnh nắm tóc Tạ Nhàn: “Lão tử hỏi lại ngươi một lần, rốt cuộc có chịu phối hợp hay không!”

Tạ Nhàn giãy giụa kịch liệt: “Không, ta không...”

Nếu những người này đã muốn mang nó đi thì chắc chắn sẽ không g.i.ế.c nó, chỉ cần nó không phối hợp là có thể kéo chân những người này, kéo dài thời gian...

“Người đâu, tới giáo huấn nha đầu này một chút!”

Một bà tử từ trong phòng đi ra, lấy một chiếc hầu bao ở trong áo ra, bên trong đều là châm bạc.

Mụ ta ấn Tạ Nhàn xuống đất, lấy một chiếc châm nhỏ chậm rãi c ắm vào da đầu Tạ Nhàn.

Tạ Nhàn sởn tóc gáy, đau đớn kịch liệt khiến con bé không nhịn được kêu thảm thiết, cứ như sắp c.h.ế.t đi tới nơi.

Một cây châm cứ như vậy bị đẩy vào đầu con bé.

“Tiểu quận chúa, nếu ngày mai ngươi không phối hợp thì trong não của ngươi sẽ cắm đầy châm, sau này sẽ biến thành kẻ ngốc, ngươi có nghe lời không?”

“Buông, buông ta ra!” Tạ Nhàn khóc lớn: “Phụ vương sẽ không buông tha các ngươi...”

Bà tử kia lại cầm lấy chiếc châm thứ hai, tìm được huyệt vị, tiếp tục c ắm vào...

Đúng lúc này, một tiểu lâu la vội vã đi tới: “Lão đại, không hay rồi, hai hài tử kia đào tẩu, còn g.i.ế.c một người của chúng ta!”

“Cái gì?! Thật là đồ vô dụng, đáng giận!” Nam nhân cầm đầu mắng to một tiếng: “Sắp xếp vài người đuổi theo, chỗ này cũng không ở được nữa, đánh ngất nó, mau, đổi chỗ khác!”

Bình Luận (0)
Comment