Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 415

Đám người trong viện tử đều tất bật làm việc.

Tạ Nhàn bị đánh ngất, nhét vào bao tải, rồi bị ném lên xe ngựa.

Một đám người vừa mở cửa chuẩn bị rút lui thì lại nhìn thấy ánh lửa từ xa đang tiến lại gần, là đội điều tra tìm tới.

Hiện tại nhà nào cũng đóng cửa không ra ngoài, đám người bọn chúng ngồi xe rời đi trông rất khả nghi, đội điều tra lập tức đi về phía đó.

Nam tử cầm đầu hạ giọng: “Ta giữ chân bọn họ, các ngươi mau mang quận chúa chạy đi, nhất định phải mang quận chúa còn sống về Đông Lăng!”

Gã ta vừa dứt lời thì một hắc y nhân đã bay vào xe ngựa bế hài tử, rướn người nhảy lên ngựa, con ngựa hí vang một tiếng rồi cất vó phi nước đại.

“Mau, ngăn gã lại!” Trình Tự lớn tiếng nói: “Mấy người các ngươi, đi thông báo cho Thái Tử điện hạ!”

Hắn vừa nói vừa quất dây cương, lướt qua tên cầm đầu kia, đuổi theo con ngựa chạy phía trước.

Thanh đao trong tay tên cầm đầu xẹt qua bụng con ngựa của Trình Tự, con ngựa phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

“Không được ngã xuống!” Trình Tự dùng chân thúc vào bụng ngựa: “Nếu ngươi ngã xuống thì ngươi sẽ phải c.h.ế.t ở chỗ này, ngươi đuổi cùng ta, ta sẽ nhờ thái y xem bệnh cho ngươi, nhớ công lớn của ngươi!”

Con ngựa không thể dừng lại, chờ theo Trình Tự đuổi riết một đường, nhưng rốt cuộc nó cũng bị thương nên không chạy nhanh được, Trình Tự trơ mắt nhìn con ngựa chở hài tử phía trước dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Giờ này khắc này, Sở Dực cùng Vân Sơ đang tra xét ở thành Tây.

Hai phủ binh đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thông báo: “Thái Tử điện hạ, Thái Tử Phi, Trình đại nhân phát hiện người khả nghi ở thành Đông, bọn chúng đã đào tẩu theo hướng đông bắc!”

Trong đầu Sở Dực lập tức xuất hiện sơ đồ các ngõ nhỏ và đường tắt có thể phi ngựa trong kinh thành.

Hắn vừa suy nghĩ vừa ghìm chặt cương ngựa.

Hắn đang muốn mở miệng thì Vân Sơ đã nói: “Nhìn từ đường đào tẩu của bọn chúng, điểm cuối cùng hoặc là đường Hoa An hoặc là ngõ Mai Hoa, ta đến ngõ Mai Hoa, chàng đến đường Hoa An, đi!”

Không đợi Sở Dực đáp lại, nàng đã cưỡi ngựa phóng về phía ngõ Mai Hoa.

Sở Dực sắp xếp hai phần ba số người đi theo Vân Sơ, những người còn lại theo hắn phi nước đại đến đường Hoa An.

Đây là con đường dài nhất kinh thành, có rất nhiều nơi ở kinh thành đều phải đi qua con đường này mới đến được, bởi vì đang giới nghiêm điều tra nên đường phố náo nhiệt cũng không còn nữa.

“Lộc cộc!”

Hắn nghe thấy tiếng vó ngựa tới gần.

Hắn phất tay, mọi người tiến vào trạng thái cảnh giác.

Nam tử mang theo Tạ Nhàn là người Đông Lăng, cũng là phó thủ lĩnh của đám người kia, gã vừa ra khỏi ngõ nhỏ đã cảm giác có gì đó không đúng.

Nhưng bốn phía không còn đường nào để đi, nếu muốn đến điểm dừng chân thứ hai của bọn chúng ở kinh thành thì phải đi qua con đường này.

Gã vừa cưỡi ngựa vừa cảnh giác quan sát tình huống cung quanh.

Bỗng nhiên, một mũi tên xé toạc không trung bay đến.

Gã đột nhiên cúi thấp người né mũi tên kia, sau đó dùng một tay xách bao tải trên lưng ngựa lên, dùng ngôn ngữ Đại Tấn chắp vá nói: “Ta muốn nhìn xem tên của các ngươi nhanh hay là đao của ta nhanh!”

Gã ta dùng đao cắt bao tải, lộ ra một tiểu cô nương mặc váy.

Xiêm y của tiểu cô nương rất dơ, tóc tán loạn che khuất gương mặt, cả người mềm như bông, bị đối phương giày vò trong tay, nhìn qua là biết đã chịu khổ nhiều rồi.

Hô hấp của Sở Dực đột nhiên cứng lại.

“Sở Dực, bỏ vũ khí trong tay xuống!”

Nam nhân bóp cổ tiểu cô nương, lạnh lùng hạ lệnh.

Sở Dực ném thanh kiếm trong tay xuống đất, tiếng leng keng vang lên.

Hắn thấy may mắn vì Vân Sơ đi ngõ Mai Hoa, nếu không đối mặt với tình huống như vậy, Sơ nhi nhất định sẽ điên mất, cũng sẽ để cho đối phương tùy ý đánh giết...

“Sở Dực, ta không định g.i.ế.c nữ nhi của ngươi...” Nam tử nói chuyện rất chậm, môi nở nụ cười lạnh lùng: “Vốn dĩ ta muốn mang nó về Đông Lăng, nuôi nấng nó thật tốt, mười năm sau ngươi sẽ hời một nữ nhi để dưỡng già... Đáng tiếc, ngươi lại đuổi theo, ta chỉ có thể thay đổi kế hoạch.”

Hàn ý trong mắt Sở Dực mất khống chế toát ra.

Thì ra Đông Lăng tính toán như vậy, bắt cóc Trường Sinh, nuôi lớn Trường Sinh, để Trường Sinh dần dần biến thành một người Đông Lăng rồi lại đưa về Đại Tấn, gây họa cho Đại Tấn. Thật là một chiêu độc ác!

Hắn cũng không dám nghĩ nếu mười năm sau Trường Sinh từ Đông Lăng trở về, cuối cùng hắn có vì Đại Tấn mà g.i.ế.c c.h.ế.t Trường Sinh không...

Người Đông Lăng kia lộ ra ý cười: “Dùng mạng của ngươi đổi mạng của nữ nhi ngươi.”

Sở Dực chậm rãi mở miệng: “Nếu ta c.h.ế.t thì ngươi cũng không thể rời khỏi kinh thành được nữa, không bằng như vậy, hai người chúng ta đều lui một bước...”

“Không, ta không cần sống sót rời khỏi Đại Tấn.” Ý cười của người nọ càng sâu hơn: “Chỉ cần Thái Tử Đại Tấn c.h.ế.t trong tay ta thì ta đã lập công lớn rồi, Sở Dực, động thủ đi.”

Đây không phải lần đầu tiên Sở Dực trải qua tình huống như vậy.

Mấy năm trước, lúc Du ca nhi bị thổ phỉ bắt đi, đám người kia cũng nói những lời như vậy

Cỏ trên mộ bọn chúng đã cao mấy thước rồi.

Sở Dực giật giật ngón tay, bình thản nói: “Ngươi muốn ta c.h.ế.t như thế nào?”

Đối phương cười lạnh: “Bảo hộ vệ phía sau ngươi moi t.i.m ngươi ra, ta sẽ tha cho nữ nhi của ngươi.”

Người phía sau hắn chính là Trình Thất.

Trình Thất bước lên, giơ cao thanh kiếm trong tay.

Sở Dực mở miệng: “Động thủ đi.”

“Thái Tử điện hạ, ngàn lần không thể.”

“Thân phận của quận chúa tôn quý nhưng Thái Tử lại càng tôn quý hơn, Thái Tử không được trúng kế của đối phương!”

“Xin điện hạ suy nghĩ cẩn thận!”

Một đám hộ vệ cầu xin.

Sở Dực làm như đã quyết tâm, trực tiếp quay sang đoạt thanh kiếm trong tay Trình Thất, đ.â.m về phía trái tim của mình.

Nhưng thanh đao kia đột nhiên đổi hướng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tay đ.â.m về phía người Đông Lăng nọ.

Người nọ còn đang xem náo nhiệt, bị đánh úp không kịp phòng ngừa, lúc mũi đao lạnh băng gần chạm tới ấn đường, gã ta mới bừng tỉnh nhảy lên ngựa.

Một mũi tên từ không trung bay tới xuyên qua tim gã.

Gã ném thân thể nhỏ bé mềm như bông từ không trung xuống đất.

Sở Dực đưa tay bắt lấy hài tử.

“Trường Sinh, phụ vương ở đây, đừng sợ.”

Hắn ôm lấy hài tử, vừa nói xong một câu thì cả người đã cứng lại.

Đứa nhỏ này...

Hắn đưa tay vén tóc tai tán loạn trên mặt đứa nhỏ.

“Không phải Trường Sinh!”

Là Tạ Nhàn hay đến đọc sách cùng Trường Sinh!

Không hay rồi, hắn trúng kế rồi.

Cùng lúc đó, Sở Trường Sinh và Tạ Thế Doãn đã trốn ra khỏi viện tử kia.

Chưa chạy được bao xa thì đã nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau ầm ầm vọng tới.

“Quận chúa, chúng ta chia ra chạy!” Tạ Thế Doãn há mồm th ở dốc: “Mau, cởi áo ngoài của ngươi ra, chúng ta đổi xiêm y.”

Sở Trường Sinh kịch liệt lắc đầu: “Không... Nhàn đứng ra bảo hộ ta, không biết tình huống hiện tại thế nào... chúng ta tách ra chạy đi, ta không thể liên lụy ngươi... Thế Doãn, ngươi hướng đông, ta hướng tây...”

Con bé còn chưa nói xong thì Tạ Thế Doãn đã đập mạnh vào gáy con bé.

Nó đau đến nhe răng trợn mắt: “Này, ngươi làm gì vậy?”

Tạ Thế Doãn có hơi ảo não, không phải những người đó chỉ đập vào gáy một cái là khiến đối phương ngất xỉu sao, tại sao nó lại không làm được.

Vẫn là sức của nó quá yếu!

Bình Luận (0)
Comment