Sống Lại Thành Trân Quý Trong Tay Đế Vương

Chương 97

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện Mục Chiêu Tuyết chạy ra khỏi hoàng thành rồi không chịu quay về, Mục Như Ý nghe Tam Hà kể mới biết.

Khi đó, y đang cùng mẫu phi chăm sóc hoa cỏ, nghe Nội Thị Giám nói xong, sơ ý cắt đi một gốc cây hoa thược dược vừa mới nở.

"Ôi trời." Hải phi bên cạnh Mục Như Ý kêu lên, "Con cẩn thận chút đi."

Mục Như Ý ngơ ngẩn cúi đầu: "Mẫu phi không lo sao ạ?"

"Lo gì chứ?" Hải phi được cung nhân đỡ, nhặt hoa thược dược rơi dưới đất lên, lặng lẽ thở dài, "Lo cho bệ hạ sao?... Nếu muốn ta nói, vậy thì bệ hạ không chịu về cũng không có gì kỳ lạ. Trẻ con nhà bình thường rời khỏi cha mẹ còn buồn mà. Sao thế, con cái hoàng gia chúng ta thì không biết khổ sở à?"

Mục Như Ý hiểu hết mấy lý lẽ đó, nhưng nếu bệ hạ không về cung, thiên hạ sẽ loạn lạc mất.

"Mẫu phi, con sẽ đi đón bệ hạ về." Mục Như Ý trái lo phải nghĩ, vẫn cứ không yên tâm, thấy Tam Hà chưa đi, y nhấc chân định đi ra khỏi phủ Vương.

Hải phi túm chặt lấy ống tay áo của Mục Như Ý: "Con đi thì bệ hạ sẽ về à?"

"Con..."

"Lâu rồi bệ hạ không gặp hai vị điện hạ, tình cảm đậm sâu, bây giờ con đi thỉnh ngự giá hồi cung, không phải là tự mình chuốc lấy phiền phức sao?" Hải phi thu lại nụ cười trên mặt, "Như Ý, cho dù con có thân thiết với bệ hạ đi chăng nữa, thì cũng là quân thần. Con còn nhớ không?"

Cả người Mục Như Ý chấn động, y mất mát cụp mắt xuống, nhận lấy cây kéo Hải phi đưa, nhẹ giọng nói: "Nhi thần biết rồi ạ."

"Sao con có thể phạm phải điều tối kỵ giữa quân thần?" Hải phi thất vọng nhìn y, "Những gì mẫu phi dạy con, con quên hết rồi sao?"

"Nhi thần..."

"Trước khi bệ hạ quay về, con đừng vào cung." Hải phi cũng không cho Mục Như Ý cơ hội giải thích, bà dắt theo cung nhân, phất tay áo bỏ đi, "Con ở trong phủ Vương suy nghĩ kỹ lại xem lễ nghi giữa quân thần là như thế nào!"

"Nhi thần cẩn tuân lời dạy bảo của mẫu phi." Mục Như Ý quỳ trên mặt đất, cúi đầu rất thấp, chờ đến khi bóng dáng của Hải phi biến mất trong cung điện, mới thở dài đứng dậy.

Ngoài miệng Mục Như Ý nói ghi nhớ dạy bảo, nhưng trên thực tế, y vẫn không nhịn được phái người đi tìm tiểu hoàng đế.

Nước không thể một ngày không vua, sao Mục Chiêu Tuyết có thể không quay về hoàng thành chứ?

Nhưng Mục Như Ý thật sự không dám vọt thẳng đến trước mặt tiểu hoàng đế khuyên can giống Tần Hiên Lãng, y chỉ nghe người hầu bẩm báo hết đêm này đến đêm khác, giày vò mình hết lần này đến lần khác.

Cũng may, Mục Chiêu Tuyết không phải đứa nhỏ ngang bướng, khi các triều thần bắt đầu bất an, cậu đã quay về.

Ngày ấy, Mục Như Ý cùng quần thần chờ trước hoàng thành, xa xa nhìn thấy thiếu niên cưỡi tuấn mã, cuốn theo một luồng gió lạnh thấu xương, lòng y bỗng chốc giật thót, nhận ra đã có gì đó thay đổi trên người Mục Chiêu Tuyết.

Mục Như Ý nặng nề quỳ xuống đất.

Tiểu hoàng đế siết chặt dây cương, trong mắt đã không còn sự mờ mịt như trước khi rời khỏi hoàng thành, cậu nhìn Mục Như Ý không khác gì nhìn các triều thần khác.

Lòng Mục Như Ý vô thức trống rỗng.

Năm sáu năm sau, tháng ngày trôi qua như nước chảy.

Thiên tử thiếu niên đã rút đi vẻ ngây ngô, hoàn toàn kế thừa sự lạnh lùng và tàn nhẫn của phụ hoàng cậu.

Mục Như Ý không bao giờ ngủ lại trong cung nữa, cũng không còn cơ hội kéo tay Mục Chiêu Tuyết, chậm rãi bước đi dưới tường cung màu đỏ đậm.

Bọn họ tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi giữa quân thần, mãi đến khi các triều thần rảnh rỗi không có việc gì làm, để mắt đến hậu cung của Mục Chiêu Tuyết.

Mục Chiêu Tuyết không có thị thiếp, không có phi tần, càng không có Hoàng hậu.

Phụ hoàng của cậu, Mục Như Quy, một lòng một dạ cho đến già, mãi đến khi quy ẩn điền viên, bên cạnh cũng chỉ có mỗi mình Hạ Triều Sinh, cậu cũng đã nói rõ từ sớm, kiếp này chỉ cưới một người.

Các triều thần không có ý kiến gì, cũng không dám có ý kiến.

Nhưng bọn họ không có ý kiến, không đại biểu cho việc bọn họ không nhắc tới.

Chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi, Mục Chiêu Tuyết đã nhận được vô số bức vẽ mỹ nhân, bên trong có cả nam lẫn nữ, hoa hòe lòe loẹt, xem đến mức đầu cậu đau như búa bổ, nhìn thấy mấy cuộn tranh vẽ thôi đã thấy phiền.

Các triều thần mong ngày mong đêm (*), nhưng không chờ được câu trả lời của Mục Chiêu Tuyết, bèn họp lại quyết định —— chúng ta có thể đi tìm Mục Như Ý để bàn bạc đối sách!

(*) phán tinh tinh, phán nguyệt lượng (盼星星盼月亮): vô cùng mong chờ một sự vật hoặc một người nào đó, thường là những điều khó có thể xảy ra hoặc phải rất lâu mới xảy ra

Mục Như Ý chính là con cháu hoàng tộc mà đương kim bệ hạ coi trọng nhất, cách đây không lâu còn ban phủ Vương, để y bầu bạn với Hải thái phi an hưởng tuổi già.

"Vương gia, ngài đi khuyên nhủ bệ hạ đi ạ." Các triều thần quỳ trước thư phòng của Mục Như Ý, ồn ào ầm ĩ, không để người sống yên ổn, "Hậu vị bỏ trống, thần dân sợ hãi."

Cổ tay của Mục Như Ý đang viết chữ trước bàn run lên, làm hỏng một tờ giấy Tuyên Thành tốt.

Y lẳng lặng thở dài, nhỏ giọng nói với người hầu bên cạnh: "Bệ hạ không muốn kết hôn, ta đi khuyên thì có ích gì chứ?"

Người hầu thấp giọng phụ họa: "Điện hạ nói đúng... Mấy triều thần đó cũng thật không biết lý lẽ, chẳng lẽ muốn điện hạ mang theo cuộn tranh vẽ, đi ép bệ hạ chọn à?"

"Hoang đường." Mục Như Ý cuộn ống tay áo lên, ra hiệu cho người hầu đổi tờ giấy Tuyên Thành cho mình, "Cho dù ta thật sự mang cuộn tranh đến, bệ hạ cũng không xem đâu."

Tuy rằng mấy năm gần đây y không còn thân thiết với Mục Chiêu Tuyết như khi còn nhỏ, như vẫn hiểu bệ hạ.

Chuyện Mục Chiêu Tuyết không muốn làm, không ai có thể khuyên được.

Tiếng ồn ào ngoài thư phòng không biết đã lắng xuống từ lúc nào.

Mục Như Ý tưởng nhóm triều thần đi rồi, căn dặn người hầu: "Đi tiễn các vị đại nhân đi, rồi nói mấy ngày gần đây cơ thể ta không khỏe, có tâm nhưng không có sức, không thể giúp bọn họ."

Người hầu nghe tiếng rời đi, lúc đi ra ngoài thư phòng, thấy một người đứng trong sân, sắc mặt lập tức tái mét, quỳ xuống.

Mục Như Ý cũng không biết trong sân có điều khác thường, cũng không quay đầu lại nói thầm: "E là phải xin nghỉ mấy ngày..."

"Trẫm cho phép huynh xin nghỉ khi nào?"

Bút lông trong tay Mục Như Ý rơi xuống đất.

Y thoáng sửng sốt, rồi vén vạt áo lên, quỳ xuống đất: "Bệ hạ."

Góc áo đen nhánh sột soạt đung đưa trước mắt Mục Như Ý, tựa như con sóng đen, cuốn trái tim của y lên cao, treo ở một vị trí không nói nên lời.

"Đứng lên đi." Giọng điệu Mục Chiêu Tuyết lạnh nhạt, "Trẫm cũng không biết thế mà cơ thể huynh không khỏe, là do trẫm sơ sót."

"Bệ hạ... Thần chẳng qua là bị chút phong hàn thôi." Mục Như Ý đứng dậy, rồi mới kinh ngạc phát hiện, Mục Chiêu Tuyết đã cao hơn mình nửa cái đầu.

Nỗi cay đắng dâng lên đầu lưỡi, y cúi đầu biện giải: "Thần có tội."

Mục Chiêu Tuyết ngồi ở án thư, nheo mắt lại đánh giá nét chữ còn chưa khô mực của Mục Như Ý: "Có tội gì?"

"Thần..."

"Chẳng lẽ huynh trưởng cũng muốn ép ta thành hôn sao?" Đế vương trẻ tuổi thay đổi chủ đề, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía y, "Lẽ nào, ở nơi này của huynh trưởng cũng có cuộn tranh chờ trẫm xem à?"

Trong lòng Mục Như Ý đau xót, y lần nữa quỳ xuống đất: "Thần không có."

Ánh mắt bình tĩnh của Mục Chiêu Tuyết cuộn sóng.

Tam Hà mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim hồi lâu thấy thế, tiến lên một bước, đỡ Mục Như Ý dậy: "Vương gia làm gì vậy? Mau đứng lên, mau đứng lên đi."

Mục Như Ý đứng lên.

"Nếu huynh trưởng ở trong phủ Vương rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm, vậy giúp trẫm đi tìm phụ hoàng và phụ hậu đi." Mục Chiêu Tuyết thu lại tầm mắt, lần nữa chuyển sự chú ý lên chữ viết của Mục Như Ý, giọng điệu lơ đễnh, "Hậu cung của trẫm không cần huynh lo lắng."

Mục Như Ý c*n m** d***, nhẹ nhàng nói: "Thần đã biết."

Mục Chiêu Tuyết hài lòng đứng dậy, khi bước ngang qua người y, bước chân thoáng khựng lại: "Sao lại gầy đi nhiều vậy?"

"Thần không sao."

"Tam Hà, đến nhà kho lấy thêm chút đồ bổ đi." Mục Chiêu Tuyết ra lệnh cho Nội Thị Giám bên cạnh, "Rồi bảo thái y đến khám cho huynh trưởng của trẫm."

Mục Như Ý nghe vậy, nhẹ giọng nói lại: "Thần không sao."

Sắc mặt Mục Chiêu Tuyết thoáng thay đổi, sau khi trừng mắt nhìn phát quan trên đầu y một lúc lâu, cậu nặng nề hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Các triều thần cũng xám xịt đi theo cậu.

Bọn họ gặp phải khó khăn ở chỗ Mục Chiêu Tuyết, đành hướng mắt về phía Mục Như Ý.

Huyết mạch hoàng tộc không thể đứt đoạn, bệ hạ không quan tâm đến hôn sự, Vương gia chắc cũng không thể không quan tâm đúng không?

Hơn nữa, tính tình Mục Như Ý hiền lành, thường ngày đối xử với ai cũng đều khách khí, khuyên bảo y hẳn sẽ dễ dàng hơn nhiều so với khuyên bảo bệ hạ.

Sự thật chứng minh, các triều thần nghĩ nhiều.

Không đợi bọn họ tới cửa bái phỏng, Mục Như Ý nhận hoàng mệnh, rời khỏi thành Thượng Kinh, hai năm sau cũng chưa từng quay về.

—— bộp!

Toàn bộ tấu chương trên bàn đều rơi xuống trước điện.

Tam Hà quỳ dưới đất với vẻ mặt đau khổ: "Bệ hạ, xin ngài bớt giận."

"Phụ hoàng và phụ hậu không quay về thì cũng thôi, vì sao huynh trưởng cũng không về?" Mục Chiêu Tuyết vươn tay ôm trán, thống khổ lẩm bẩm, "Trẫm không được lòng người đến thế sao?"

"Ôi trời, bệ hạ ngài đang nói gì vậy ạ?" Tam Hà vội vàng khuyên nhủ, "Vương gia không về cũng có lý do riêng của Vương gia... Ngài nhìn xem, hiện giờ trong mấy tấu chương đó, một nửa đều khuyên ngài phong hậu. Vương gia quay về, chẳng phải cũng sẽ bị mấy triều thần đó làm phiền chết sao?"

"Bởi vì ngại phiền, cho nên không về à?" Lời khuyên giải an ủi của Tam Hà chẳng có chút tác dụng nào, Mục Chiêu Tuyết càng giận hơn.

Đúng vào lúc này, bồ câu đưa thư đáp xuống trước điện.

Không đợi Tam Hà đứng dậy, Mục Chiêu Tuyết đã vọt tới.

Tháng này, thư của phụ hậu đã đến, cho nên phong thư này chỉ có thể là do Mục Như Ý gửi về.

Sự thật quả nhiên cũng giống như suy đoán của Mục Chiêu Tuyết, thư do Mục Như Ý gửi về.

Trên thư y dùng vài chữ ít ỏi ghi lại những chuyện gần đây của mình, cuối cùng nói gặp phải quan viên trong thành Thượng Kinh, bọn họ bảo y nhắc nhở bệ hạ, đã đến lúc phong hậu.

Dưới sự tức giận, Mục Chiêu Tuyết làm bộ như muốn xé thư ra làm hai, cuối cùng không biết nghĩ đến điều gì, khó khăn lắm mới dằn sự ấm ức và bất mãn trong lòng xuống được.

"Đều ép trẫm phong hậu đúng không?" Mục Chiêu Tuyết xoay người quay lại trước long án, "Vậy thì trẫm sẽ thành toàn cho lòng trung thành của các ngươi!"

Ngày đó, tin tức bệ hạ muốn tú nữ vào cung truyền khắp thành Thượng Kinh, rồi dùng tốc độ nhanh như bay lan truyền từ bắc chí nam của Đại Lương.

Khi Mục Như Ý nghe thấy tin tức này, Mục Như Quy và Hạ Triều Sinh đang ngồi bên cạnh.

Hai nhân vật vô cùng tôn quý đang chia nhau một chén bánh trôi ngay trước mặt y.

"Đương kim bệ hạ cuối cùng cũng muốn phong hậu!"

"Không biết cô nương nhà ai may mắn đến vậy."

"Đúng vậy, vận may này... Bệ hạ của chúng ta chỉ phong hậu, không nạp phi, nghe nói hiện tại các quý nữ trong thành Thượng Kinh đều đang vắt hết óc để lọt vào mắt của bệ hạ đó!"

Viên bánh trôi Mục Như Ý vừa mới gắp lên rơi trở về chén.

"Vớ vẩn." Hạ Triều Sinh dùng khăn lau miệng, chậm rãi nhíu mày, "Chiêu Tuyết đang quậy cái gì vậy chứ?"

"Ăn thêm một viên đi em, ngọt lắm." Mục Như Quy hiển nhiên không quan tâm đến con trai, gắp một viên bánh trôi lên, đưa đến bên môi y, "Không ăn sẽ nguội mất."

"Nhưng mà Chiêu Tuyết..." Hạ Triều Sinh vừa mới mở miệng, đã được nhét đầy bánh trôi.

Y tức giận trừng mắt liếc Mục Như Quy một cái, rồi chậm rãi nuốt bánh trôi xuống, sau đó nhìn về phía Mục Như Ý.

Mục Như Ý hoảng sợ dời mắt đi.

Hạ Triều Sinh thở dài: "Ta biết ngươi không khuyên được nó. Tính tình Chiêu Tuyết giống Cửu thúc, thật sự rất cứng đầu, nếu đã quyết định cái gì rồi, ai cũng không thay đổi được suy nghĩ của nó... Ta chỉ muốn biết liệu nó có người mình yêu mến, nên mới gióng trống khua chiêng để tú nữ vào cung như thế thật không?"

"Thần không biết." Mục Như Ý cụp mắt xuống, thành thật trả lời, "Lúc thần rời khỏi thành Thượng Kinh, bệ hạ chưa ưng ý ai, nhưng..."

Nhưng năm tháng thoi đưa, mọi người đều có thể thay đổi.

Mục Chiêu Tuyết từ lâu đã không còn là tiểu hoàng đế trước kia được y nắm tay, mới vui vẻ quay về tẩm điện.

"Cửu thúc." Hạ Triều Sinh nghe vậy, đột nhiên xoay người, "Chúng ta về Thượng Kinh đi."

Mục Như Quy chậm rãi đặt đôi đũa trong tay xuống: "Hửm?"

"Hửm cái gì mà hửm?" Hạ Triều Sinh tức đến mức bật cười, "Đó là con trai người... Nó sắp thành hôn, người không về nhìn một cái à?"

Mục Như Quy chẳng quan tâm: "Hôn tang gả cưới là chuyện bình thường của đời người."

"Cửu thúc." Hạ Triều Sinh hơi cao giọng, rất có xu thế nổi giận.

Mục Như Quy nheo mắt, lập tức sửa miệng: "Vẫn nên quay về nhìn xem sao."

Hạ Triều Sinh lúc này mới vừa lòng gật đầu, quay lại nói với Mục Như Ý: "Ngươi cũng ra ngoài lâu rồi, quay về cùng chúng ta đi."

Mục Như Ý nhìn chằm chằm những viên bánh trôi nhấp nhô trong chén, nói nhỏ: "Vâng."

Mười ngày sau, bọn họ về tới thành Thượng Kinh.

Mục Chiêu Tuyết cùng đủ loại quan lại ra đón.

Đế vương trẻ tuổi càng thêm trầm tính, cũng càng thêm cô đơn.

Cậu mặc một bộ áo bào đen, lẻ loi đứng trên tường thành, Mục Như Ý ngẩng đầu, không thấy rõ vẻ mặt của Mục Chiêu Tuyết, chỉ có thể thấy con Hải Đông Thanh mà Thái Thượng Hoàng tặng cho cậu đang bay lượn trên bầu trời, cuối cùng đáp xuống vai cậu.

"Như Ý."

Mục Như Ý lấy lại tinh thần, xoay người xuống ngựa, đi đến bên cạnh Hạ Triều Sinh: "Điện hạ gọi ta có chuyện gì?"

Đôi tay Hạ Triều Sinh ôm lấy túi chườm trắng như tuyết, lẳng lặng thở dài: "Chúng ta bị nó lừa rồi."

"Sao ạ?"

"Nếu thật sự muốn thành hôn, giờ phút này nhất định sẽ dắt người đến trước mặt ta và Cửu thúc." Hạ Triều Sinh hiểu rõ Mục Chiêu Tuyết, dở khóc dở cười lắc đầu, "Ta không biết vì sao Chiêu Tuyết muốn tú nữ tiến cung, nhưng lần phong hậu này, đại để là không có kết quả."

Trong lòng Mục Như Ý không hiểu sao lại nhẹ nhõm: "Vậy bệ hạ..."

"Ta và phụ hoàng của nó đã rời khỏi Thượng Kinh lâu lắm rồi, ngươi cũng vậy." Hạ Triều Sinh nắm lấy cánh tay của Mục Như Quy, tự trách, "Để lại một mình nó ở trong hoàng thành, thật sự là có hơi nhẫn tâm quá."

"Thần..."

"Bệ hạ!" Mục Như Ý bị một tiếng kêu hoảng loạn cắt ngang.

Mục Chiêu Tuyết không biết đã chạy như bay từ trên tường thành xuống từ lúc nào.

Cậu chạy đến mức thở hồng hộc, trong nháy mắt như thể muốn nhào vào lòng Hạ Triều Sinh, sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Mục Như Quy, khó khăn lắm mới có thể dừng bước.

Mục Chiêu Tuyết thở hổn hển, cố gắng trấn tĩnh trái tim kích động: "Phụ hậu."

"Chiêu Tuyết trưởng thành rồi." Hạ Triều Sinh vui mừng gật đầu, "Có yêu mến ai không?"

Người khác nói lời này, Mục Chiêu Tuyết nhất định sẽ giận tím mặt, nhưng khi phụ hậu nói, vành tai cậu hiếm khi đỏ bừng.

"Phụ hậu..." Ánh mắt Mục Chiêu Tuyết không biết sao lại dừng trên người Mục Như Ý, rồi hơi khựng lại, "Huynh trưởng cũng chịu về rồi à?"

Editor có lời muốn nói:

Bánh trôi (湯圓)

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Bình Luận (0)
Comment