Mục Như Ý hơi giật mình, dời mắt khỏi Hải Đông Thanh trên vai Mục Chiêu Tuyết, y cúi đầu xuống, cung kính hành lễ: "Bệ hạ, thần... thần đã quay lại."
Hạ Triều Sinh thấy thế, ý cười trên mặt nhạt đi một chút: "Chiêu Tuyết."
Cả người Mục Chiêu Tuyết căng thẳng: "Phụ hậu?"
"Như Ý là huynh trưởng của con."
Mục Chiêu Tuyết giấu đi vẻ giãy giụa trong mắt, nhẹ giọng nói: "Nhi thần biết rồi ạ."
"Đi thôi, nếu con đã gọi ta và phụ hoàng của con về, không có lý gì lại để chúng ta đứng trơ trọi trước cửa thành." Ý cười lần nữa quay về trên mặt Hạ Triều Sinh, y khoác tay Mục Như Quy, hứng thú đánh giá cảnh sắc bên trong thành Thượng Kinh, "Lâu rồi không về, cũng không biết những người quen cũ trong thành giờ ra sao rồi."
Mục Chiêu Tuyết vội vàng lui qua một bên, Hải Đông Thanh trên vai vỗ vỗ cánh, đáp xuống vai Mục Như Quy.
Mục Như Quy nhàn nhạt liếc mắt nhìn lướt qua nó một cái.
Nó nịnh nọt dùng cái mỏ vàng mổ nhẹ vào phát quan của Mục Như Quy.
Mục Như Quy duỗi tay, ngón tay tùy ý xoa nhẹ đầu Hải Đông Thanh hai cái.
"A Quy." Mục Chiêu Tuyết không nhìn nổi dáng vẻ nịnh nọt của Hải Đông Thanh của mình, không nhịn được thấp giọng gọi, "Quay về."
Hạ Triều Sinh nghe thấy cái tên này, mím môi cười không ngớt.
Mục Như Ý đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này, trong lòng trào dâng chút hâm mộ nhàn nhạt.
Từ nhỏ y không được phụ hoàng yêu thương nuông chiều, ở trong cung với mẫu phi chịu đủ mọi sự coi thường, khi còn nhỏ đã hâm mộ Mục Chiêu Tuyết có phụ hoàng và phụ hậu tôn trọng nhau như khách (*), cho đến hiện tại sự hâm mộ đó vẫn chưa biến mất.
(*) tương kính như tân (相敬如賓): vợ chồng tôn trọng và quan tâm lẫn nhau, giống như họ đối xử với khách. (theo Baidu)
Mục Như Ý thở dài, theo nghi trượng vào cung, đến khi xong hết mọi lễ nghi, vội vàng trở lại phủ Vương, bái kiến Hải thái phi.
Hải thái phi đã lớn tuổi, trong những bức thư gửi cho y, thường nói sức khỏe mình không tốt, Mục Như Ý vừa nhìn thấy, mới biết mẫu phi không nói sai.
Hai bên thái dương của Hải thái phi đã nhiễm gió sương, bà dựa trước sập, vui mừng nhìn chăm chú vào con trai mình: "Về rồi à?"
"Về rồi ạ." Mũi Mục Như Ý chua xót, y quỳ gối trước sập, "Mẫu thân, con đã tìm hai vị điện hạ về rồi."
Hải thái phi vui mừng khôn xiết: "Tốt lắm, bệ hạ muốn con đi tìm, con cứ đi tìm đi. Tìm được thì đó là bổn phận của một thần tử như con, tìm không được, vậy nghĩa là con bất tài."
Năm đó Mục Như Ý rời khỏi thành Thượng Kinh, Hải thái phi cũng ủng hộ.
Trong mắt Hải thái phi, cách ở chung tốt nhất giữa con trai mình và bệ hạ kế vị khi còn nhỏ tuổi, đó chính là quân thần.
Thần tử trung thành nên chia sẻ nỗi lo với bệ hạ.
"Nhưng mà, hai vị điện hạ đã về Thượng Kinh rồi, ta cũng nên đi bái kiến." Hải thái phi nói sang chuyện khác, bảo thị nữ trang điểm cho mình, "Hai mẹ con chúng ta có thể có hôm nay là nhờ phúc của hai vị điện hạ, chúng ta không thể vong ân."
Mục Như Ý không thể ngăn cản, chỉ có thể cùng Hải thái phi vào cung lần nữa.
Lúc bọn họ tiến cung, trùng hợp gặp phải nhóm tú nữ vào cung.
Hải thái phi không khỏi cảm khái: "Thời gian trôi nhanh quá, bệ hạ cũng đã đến tuổi phong hậu rồi."
Nội Thị Giám theo hầu ở một bên nghe vậy, cười khổ lắc đầu: "Thái phi có điều không biết, bệ hạ cũng không có ý định phong hậu, ban nãy đã sai người đưa nhóm tú nữ về."
Hải thái phi kinh ngạc nói: "Vậy những quý nữ đó..."
"Những quý nữ đó không cam lòng ra cung như vậy, rồi nghe nói hai vị điện hạ kia đã hồi cung, bèn sửa miệng nói muốn bái kiến, cho nên vẫn chưa ra cung."
"Sao hai vị điện hạ có thể gặp bọn họ được?" Mục Như Ý đã theo hầu bên cạnh Hạ Triều Sinh và Mục Như Quy một thời gian dài, tự biết tính cách của bọn họ, không nhịn được nhíu mày, "Sợ là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo (*), không còn cơ hội vào cung nữa."
(*) 偷鸡不成蚀把米, ý nói muốn làm việc gian dối hoặc đạt được lợi ích nhỏ (như ăn trộm gà) nhưng không thành công, ngược lại còn phải chịu thiệt hại lớn hơn (mất nắm gạo).
"Vương gia nói đúng." Nội Thị Giám gật đầu, dẫn bọn họ vào trong tẩm điện, "Nô tài cáo lui trước."
Mục Như Ý vội vàng đỡ lấy cánh tay Hải thái phi, cùng bà đi bái kiến Hạ Triều Sinh và Mục Như Quy.
Hạ Triều Sinh đã lâu không gặp Hải phi, không nhịn được giữ bà ở lại trong điện nói chuyện, Mục Như Ý bèn rời đi một mình, vừa định về phủ Vương, thì thấy Tam Hà vội vã chạy đến.
"Vương gia, bệ hạ đang tìm ngài."
Mục Như Ý vô thức c*n m** d***, đáy lòng nảy sinh chút kháng cự: "Mẫu phi còn ở trong điện, ta..."
"Vương gia đừng lo, nếu hai vị điện hạ muốn trò chuyện thêm mấy câu với Hải thái phi, cũng có thể để ngài ấy ngủ lại trong cung." Tam Hà nhìn sắc trời, "Vương gia, chuyện của bệ hạ quan trọng."
Mục Như Ý đã không còn lý do từ chối, căng da đầu đến trước điện Kim Loan.
Hải Đông Thanh tên "A Quy" khép cánh, đứng trên giá đỡ nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc y đi ngang qua, ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Hải Đông Thanh ăn uống no say mở mắt.
Trong điện Kim Loan không có người hầu.
Về điểm này, Mục Chiêu Tuyết giống với phụ hoàng của cậu, không thích có quá nhiều Nội Thị Giám hầu hạ.
"Huynh trưởng tới rồi à?" Mục Chiêu Tuyết nghe thấy tiếng bước chân, vẫn không ngẩng đầu lên.
Mục Như Ý quỳ gối hành lễ dưới điện: "Bệ hạ."
"Ừ." Mục Chiêu Tuyết thu lại cuộn tranh vẽ trong tay, vứt xuống bên chân y, "Xem đi."
Y ngẩn người: "Thần tuân chỉ."
Nói rồi, nhặt cuộn tranh vẽ lên, nhẹ nhàng mở ra.
Trên cuộn tranh trắng như tuyết có vẽ một vị giai nhân tuyệt thế.
"Thấy sao?" Trong điện Kim Loan trống trải vang lên thanh âm lạnh nhạt của Mục Chiêu Tuyết.
Mục Như Ý chần chờ nói: "Đẹp lắm."
Mục Chiêu Tuyết im lặng, ném thêm một bức họa nữa xuống dưới chân y: "Thế nào?"
"...Cũng rất đẹp."
Mục Như Ý còn chưa dứt lời, có thêm nhiều cuộn tranh rơi xuống bên chân y.
Y muộn màng nhận ra Mục Chiêu Tuyết đang tức giận: "Bệ hạ... Đây là tranh vẽ mỹ nhân do các triều thần dâng lên sao?"
"Tranh mỹ nhân?" Mục Chiêu Tuyết bước nhanh đến trước mặt Mục Như Ý, quần áo đen nhánh phất phơ như con sóng trào, "Không tệ, đây đều là những tranh vẽ mỹ nhân mà các triều thần dâng cho trẫm, để trẫm chọn thay cho huynh trưởng!"
Các triều thần không dám ép Mục Chiêu Tuyết phong hậu, đột nhiên nảy ra một ý tưởng không ngờ tới, đường cong cứu quốc (*), đưa mấy cuộn tranh đến trước mặt đế vương trẻ tuổi, nói là tuyển phi cho Vương gia.
(*) khúc tuyến cứu quốc (曲線救國): một từ được dùng từ thời Trung Quốc chống Nhật, kiểu như không thể giải quyết bằng phương pháp trực tiếp thì dùng cách gián tiếp
Nhiều mỹ nhân như vậy, phàm là ai lọt vào mắt xanh của bệ hạ, chẳng phải hậu vị của Đại Lương sẽ được quyết định sao?
Thái dương Mục Như Ý thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh: "Thần cũng không có ý định nạp phi."
"Không có à?" Mục Chiêu Tuyết cười lạnh, "Trẫm tưởng ngần ấy năm huynh không quay về, là vì ở bên ngoài phải lòng ai, nên không dám quay về."
"Thần... Nếu thần muốn nạp phi, sao lại không dám về Thượng Kinh?" Mục Như Ý không nhịn được hỏi lại, "Bệ hạ... Bệ hạ, mẫu phi của thần cũng ở thành Thượng Kinh, nếu thần muốn thành hôn, tất nhiên phải báo cho mẫu phi trước, không có ý định giấu giếm."
—— bốp!
Mục Chiêu Tuyết đá bay cuộn tranh vẽ bên cạnh y, lửa giận cũng theo cuộn tranh cháy tới.
Bọn họ một người đứng, một người quỳ, giằng co trong điện Kim Loan, không ai muốn mở miệng trước.
Cuối cùng, thanh âm của Tam Hà phá vỡ sự yên lặng.
"Bệ hạ, Vương gia, đến giờ dùng bữa tối rồi ạ."
Mục Chiêu Tuyết hừ lạnh một tiếng, phất tay áo lướt ngang qua người Mục Như Ý.
Lông mi Mục Như Ý khẽ run, lúc đứng dậy, dưới chân lảo đảo, mắt thấy sắp té ngã, bên hông bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay rắn chắc.
"Huynh trưởng." Mục Chiêu Tuyết nhẹ nhàng đỡ y dậy, "Huynh trưởng suy nhược như thế, vẫn đừng nên nghĩ đến chuyện nạp phi."
Nói xong, buông tay ra, không quay đầu lại rời khỏi điện Kim Loan.
Mục Như Ý ngơ ngác đứng trong điện Kim Loan một lúc, rồi bất lực cong khóe môi lên.
...Đây có được xem như miệng vàng lời ngọc của bệ hạ không cho y nạp phi không?
Cũng được, y vốn không có ý định đó.
Chỉ là, Mục Như Ý không có ý định đó, nhưng lời nói truyền ra ngoài cung, không hiểu sao lại biến thành y không vừa mắt những nữ tử trong cuộn tranh mà nhóm triều thần đưa tới trước mặt Mục Chiêu Tuyết, ngay cả Mục Chiêu Tuyết cũng chẳng có cảm xúc gì với những nữ tử trên tranh.
Mục Như Ý lập tức khiến mọi người phẫn nộ.
Người khác nói sau lưng thì cũng thôi đi, thế mà lại có vài kẻ theo dõi hậu vị dao động.
Đương kim bệ h* th*n thiết với Vương gia, nếu Vương gia cứ luôn khoa tay múa chân đối với chuyện phong hậu, các nàng làm gì còn cơ hội tiến cung?
Huống hồ, người thật sự nhắm đến hậu vị, căn bản không muốn gả cho Mục Như Ý.
Kết quả là, vì để ngăn cản Mục Như Ý nạp phi, thế mà những kẻ có lòng lại tìm đến thuốc sinh con, ý đồ giải quyết vấn đề từ căn bản —— bọn họ không dám trực tiếp lấy mạng Mục Như Ý, chỉ ngóng trông y không còn ý định thành hôn nữa.
Theo lý thuyết, Mục Như Ý ngủ lại trong cung, việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày đều do Mục Chiêu Tuyết lo liệu, nhưng hôm nay bọn họ chiến tranh lạnh, không ai muốn nói những suy nghĩ trong lòng mình ra, nên đã để kẻ xấu thừa cơ gửi canh đã trộn thuốc sinh con vào tẩm điện.
Trong lòng Mục Như Ý tràn đầy nỗi ưu sầu, chốc lại nhớ đến những lời Mục Chiêu Tuyết nói trước điện Kim Loan, khi lại nhớ đến mẫu phi đang bệnh nhẹ cũng đang ở lại trong cung, đêm không ngủ được.
Người hầu lạ mặt bưng canh an thần tới, y chỉ nghĩ mình lâu rồi không ở trong cung, người hầu trong cung thay đổi, nên đã bưng canh lên uống.
Chẳng ai ngờ, sau nửa đêm, dược hiệu phát huy tác dụng, đau đớn khôn cùng.
*
Trước khi Mục Chiêu Tuyết đi ngủ, mí mắt cứ giật mãi, ngủ đến nửa đêm, chợt nghe ngoài cung vang lên tiếng người ầm ĩ hỗn loạn, lập tức đứng dậy từ trên sập.
Ngay sau đó, Tam Hà nhễ nhại mồ hôi chạy vào.
Kể từ khi Mục Chiêu Tuyết đăng cơ, chưa bao giờ thấy Tam Hà hoảng sợ đến thế, đáy lòng lạnh lẽo, nhưng trên mặt vẫn cố giữ bình tĩnh: "Xảy ra chuyện gì?"
Tam Hà quỳ trên mặt đất, run giọng nói: "Bệ hạ, Vương gia ngài ấy... Vương gia ngài ấy đã xảy ra chuyện!"
Trước mắt Mục Chiêu Tuyết tối sầm, cố gắng đứng vững: "Thay quần áo cho trẫm!"
Khi thánh giá đi đến trước tẩm điện, đám người hầu đã quỳ rạp ngoài điện.
Mục Chiêu Tuyết đã nghe nói Tam Hà kể lại hết mọi chuyện, không thể kìm nén được lửa giận, đi thẳng về phía trước tẩm điện: "Đánh chết hết đi!"
Nhóm người hầu sửng sốt, rồi kêu khóc cầu xin tha mạng.
Tam Hà nhanh chóng quyết định, phất tay ra hiệu cho Kim Ngô Vệ kéo người hầu xuống: "Vương gia xảy ra chuyện ở trong cung, các ngươi không làm tròn bổn phận, đều có lỗi, nếu còn ầm ĩ nữa, tru cửu tộc!"
Sự im lặng chết chóc lan tràn, Tam Hà vừa lòng gật đầu, nhìn theo Kim Ngô Vệ đi xa, rồi lo lắng nhìn về phía cửa điện đóng chặt, lẳng lặng thở dài.
Trong tẩm điện cũng im lặng như tờ.
Mục Chiêu Tuyết nhìn thái y quỳ gối bên chân mình, lạnh giọng hỏi: "Ý gì?"
"Bệ hạ, thuốc... thuốc này đã được nghiền thành bột rồi trộn vào canh, thần... chúng thần bất lực!" Khi thái y phát hiện ra trong canh an thần của Vương gia có trộn thuốc sinh con, trong lòng đã nổi sóng to gió lớn, bây giờ Mục Chiêu Tuyết trách tội, ông ta cũng chỉ có thể nói thẳng tình hình thực tế, "Trong cung đã cấm cung nhân tàng trữ thuốc sinh con từ lâu, trong Viện Thái y cũng không có loại thuốc này, thần thực sự không biết... thực sự không biết vì sao trong canh an thần của Vương gia lại có thuốc sinh con!"
"Vì sao... vì sao..." Đế vương trẻ tuổi bùng lửa giận, đá bay thái y trước mặt, "Huynh trưởng của trẫm nghỉ ngơi trong tẩm điện mà trẫm sắp xếp, nhưng lại bị người ta hạ độc, ngươi hỏi trẫm vì sao à?!"
Trán Mục Chiêu Tuyết nổi gân xanh, đầu đau như búa bổ.
Giờ phút này, cậu vẫn không thể hiểu nổi những lời ban nãy Tam Hà nói khi đang trên đường đến đây.
Gì mà Mục Như Ý nuốt phải thuốc sinh con, bây giờ dược hiệu phát huy tác dụng, đã ngất đi, rồi tỉnh lại, sợ là... sợ là...
"Sợ là cái gì?" Mục Chiêu Tuyết nhớ rõ lúc đó mình hỏi thẳng, "Ngươi muốn nói gì?"
Tam Hà quỳ xuống đất, không dám trả lời.
"Phụ hậu của trẫm cũng từng uống, bây giờ cũng không sao." Cậu lầm bầm lẩm bẩm, "Huynh trưởng... Huynh trưởng chắc cũng không sao đâu."
Nhưng Mục Chiêu Tuyết biết ấn tượng của mình đối với phụ hậu là phụ hậu đã uống thuốc sinh con từ rất lâu rồi, cơ thể cơ bản đã khôi phục về dáng vẻ như lúc ban đầu.
"Bệ hạ, chúng thần thực sự không có cách!"
Giọng nói của thái y khiến Mục Chiêu Tuyết hoàn hồn: "Kim Ngô Vệ đâu?!"
Thủ vệ trung thành nhất bên cạnh đế vương Đại Lương xuất hiện trong tẩm điện.
"Kéo ra ngoài hết đi." Mục Chiêu Tuyết vừa nói, vừa đá văng toàn bộ thái y, rồi bước nhanh đến trước sập, "Nếu không nghĩ ra cách nào, đánh chết hết."
"Bệ hạ tha mạng!"
Mục Chiêu Tuyết làm như không nghe thấy thái y nói, yên lặng nhìn về phía giường.
Màn giường nhẹ nhàng đung đưa, lờ mờ phản chiếu một bóng hình cậu vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Đã mấy năm rồi Mục Chiêu Tuyết không nhìn thấy Mục Như Ý.
Ngày đó Mục Chiêu Tuyết đứng trên cổng thành, cách cơn gió bắc yên lặng nhìn Mục Như Ý, thấy y vẫn hệt như năm mà y rời đi, quần áo màu xanh lam, anh tuấn phóng khoáng, dịu dàng như ngọc, không hiểu sao trái tim lại đập mạnh.
Tay Mục Chiêu Tuyết chạm vào màn giường.
Tiếng ho khan khàn khàn bỗng nhiên vang lên từ trên sập.
Đầu ngón tay cậu thoáng run lên không dễ phát hiện.
"Bệ hạ..." Mục Như Ý gian nan đứng dậy, "Thái y vô tội, người hà tất trách tội bọn họ?"
Mục Chiêu Tuyết nghe vậy, lửa giận dâng thẳng lên lồng ng.ực.
Cậu xốc màn giường lên: "Vô tội? Ngay cả ngươi bọn họ cũng không cứu được, sao có thể..."
Mục Chiêu Tuyết nhìn vào đôi mắt của Mục Như Ý, lời nói đến miệng chìm trong nỗi sợ ngút trời.
"Huynh trưởng." Cậu nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Mục Như Ý, quỳ một gối trước sập, "Huynh trưởng, sao huynh..."
Mục Như Ý yếu ớt cười khổ, cúi đầu: "Đáng sợ lắm à?"
Đầu lưỡi Mục Chiêu Tuyết đắng ngắt, cậu không nói nên lời, chỉ liều mạng lắc đầu.
Không đáng sợ.
Chỉ đau lòng.
Mục Chiêu Tuyết cũng không nói được Mục Như Ý có gì thay đổi, dường như đã thon gầy đi một chút, suy nhược một chút, đuôi mắt hây hây đỏ, khí chất trên người cũng dịu dàng hơn một chút...
Mọi thứ đều đã thay đổi.
Vị huynh trưởng dịu dàng nho nhã của cậu đã chẳng còn thấy đâu, một cảm giác khác trên người y khiến tim Mục Chiêu Tuyết đập nhanh liên tục tràn ra ngoài, cuồn cuộn không dứt.
"Huynh trưởng." Giọng nói Mục Chiêu Tuyết nghẹn ngào, ngước mắt nhìn Mục Như Ý, "Huynh..."
Tiếng nói của cậu đột nhiên im bặt.
Bởi vì tay của Mục Như Ý nhẹ nhàng đặt lên gò má cậu: "Chiêu Tuyết, chuyện của ta không liên quan gì đến thái y."
Trong mắt Mục Chiêu Tuyết chậm rãi hằn tơ máu.
"Đừng giận chó đánh mèo với người không liên quan." Khi Mục Như Ý nói chuyện, giữa mày tràn ngập sự mệt mỏi, "Cũng đừng làm ầm ĩ đến chỗ mẫu phi của ta."
Mục Chiêu Tuyết vô thức gật đầu, đứng dậy đỡ lưng Mục Như Ý, đặt y lên giường: "Trẫm đều nghe theo huynh... Ban nãy huynh gọi trẫm là gì?"
Mục Như Ý đã quá yếu ớt mất rất nhiều thời gian mới cố gắng nhớ lại được mình đã nói gì.
Y nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy xuống đuôi mắt: "Thần lỡ lời."
Tên húy của thiên tử không phải thứ y có thể thuận miệng gọi.
Mục Chiêu Tuyết không nói gì, sau khi buông màn giường, đuổi hết toàn bộ người hầu trong tẩm điện ra ngoài.
"Tam Hà." Chuyện cuối cùng đế vương trẻ tuổi làm là gọi Nội Thị Giám đã đi theo mình từ nhỏ đến, "Chuyện tối nay, đừng nói cho Hải thái phi biết."
Vẻ mặt Tam Hà lạnh tanh: "Nô tài biết rồi ạ."
"Trẫm cũng không muốn người khác biết."
"Bệ hạ yên tâm, những tên nô tài không an phận đều đã bị đánh chết."
"Ừ, còn về nguồn gốc của thuốc..."
"Nô tài đã điều tra ra!" Tam Hà vội nói không ngừng, " Bệ hạ có muốn đích thân đi thẩm vấn không ạ?"
Mục Chiêu Tuyết gật đầu, nhàn nhạt nói: "Trẫm đương nhiên muốn đích thân thẩm vấn, nhưng không phải tối nay."
Tam Hà hơi giật mình: "Bệ hạ muốn nghỉ ngơi sao?"
Mục Chiêu Tuyết "Ừ" một tiếng, dưới ánh mắt dần dần hoảng sợ của Nội Thị Giám, xoay người vào trong tẩm điện.
Mục Như Ý mới nuốt phải thuốc sinh con không bao lâu đã thiếp đi trong sự mệt mỏi vô tận.
Mục Chiêu Tuyết cởi áo ngoài, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua gương mặt mềm mại của Mục Như Ý, cuối cùng dừng trên cổ áo.
Mục Như Ý bừng tỉnh: "Chiêu Tuyết?"
Sau đó, Mục Chiêu Tuyết gọi "Huynh trưởng" bên tai y suốt đêm.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu hoàng đế công, huynh trưởng thụ