Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 288

Tề Phong hít một ngụm khí lạnh, lời Tưởng Nguyễn nói làm hắn khiếp sợ, càng khiến người khác kinh hãi hơn là vẻ mặt của nàng khi nói những lời này, có một loại tàn nhẫn và lệ khí không nói rõ được. Hắn đột nhiên phát hiện, Mạc Thông nói “độc phụ” cũng không đủ để hình dung Tưởng Nguyễn, nàng lòng dạ thâm sâu, quan trọng là lá gan quá lớn. Con gái nhà nào dám nói ra lời đại nghịch bất đạo bậc này, cố tình nàng lại nói ra, hơn nữa còn vô cùng tự nhiên. Thắng làm vua thua làm giặc là chân lý tranh đấu trong triều đình xưa nay, nhưng lời này, ai cũng không dám nói rõ ràng như thế.

Im lặng hồi lâu, hắn mới nói. “Cho dù ông ta thật sự dám làm như vậy, kinh thành nhiều người nhãn tạp, nếu lương thảo thật sự xảy ra vấn đề, chưa kịp ra khỏi thành đã bị người phát hiện, chuyện bại lộ, Trương Kế sẽ không có kết quả tốt. Bát hoàng tử không phải người ngu, sao có thể dễ dàng làm ra việc dễ bị bại lộ như thế để người khác lợi dụng.”

Tưởng Nguyễn cười khẽ. “Tuyên Ly người này đa nghi, tất nhiên hắn không thể dùng phương pháp vụng về như thế. Cho nên, muốn táy máy tay chân trong lương thảo, ít nhất trong vòng mười dặm sau khi ra khỏi thành, đều sẽ không xảy ra vấn đề gì. Hơn nữa, hắn nhất định sẽ diễn một tuồng kịch, tuồng vui này tất nhiên rất xuất sắc, lấy được sự tín nhiệm của bệ hạ mới là mục đích cuối cùng.”

“Ngươi...” Tề Phong nheo mắt. “Dường như hiểu Bát hoàng tử rất rõ.” Trong lời nói của Tưởng Nguyễn mang theo một loại quen thuộc về Tuyên Ly, khiến Tề Phong thoáng thấy kỳ lạ. Một tiểu thư khuê phòng sau có thể quen biết với Tuyên Ly, cho dù quận chúa ở trong cung, hiểu tính nết một người như vậy, thậm chí còn hiểu rõ tiếp sau đây đối phương sẽ làm gì, chỉ có người sớm chiều chung đụng mới làm được thôi.

“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.” Tưởng Nguyễn thấy rõ sự hồ nghi của Tề Phong, cười nói. “Sớm muộn gì Cẩm Anh vương phủ cũng phải đấu một trận với Bát hoàng tử, định sẵn không chết không thôi, tất nhiên phải sớm chuẩn bị, nếu cứ làm kẻ ngu, rơi vào kết cục vong mạng thì sẽ không hay.” Nàng nói năng nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, nhưng Tề Phong lại cảm nhận được thái độ cắn răng nghiến lợi. Tuy nhiên dung nhan đối phương xinh đẹp, mâu quang ôn nhu, tựa như vừa rồi đều là ảo giác của hắn.

“Cho dù Tuyên Ly muốn tranh ‘Trữ’, nhưng thiên hạ không dễ tới tay như vậy.” Tề Phong cười ngạo nghễ. “Trên đời này, có người hắn không dám trêu vào. Có phải Tam tẩu đã lo lắng quá mức rồi hay không, ta bảo đảm, hắn không có lá gan dám ra tay với Cẩm Anh vương phủ.”

Nụ cười của Tưởng Nguyễn lạnh xuống, tuy Tề Phong học triều đình quyền thuật, có lẽ hắn có thể lợi dụng cuộc tranh đấu để đạt được mục đích của mình, nhưng Tề Phong có một nhược điểm, ấy chính là không lường được lòng người. Góc độ nhìn nhận vấn đề của Tề Phong, coi Tuyên Ly thành một chính khách, một hoàng tử tranh đấu Trữ vị. Nhưng Tuyên Ly không phải một kẻ vọng động. Trong mắt Tưởng Nguyễn, Tuyên Ly là một kẻ ích kỷ xảo quyệt, giỏi ẩn nhẫn. Kẻ đó có thể lợi dụng tất cả mọi thứ, bao gồm thời cơ. Nàng từng ở bên cạnh nam nhân ấy nhiều năm, hiểu rõ tận xương, Tề Phong không thể so sánh với nàng được.

“Vậy, rốt cuộc Tề công tử có bằng lòng giúp ta hay không?” Tưởng Nguyễn bình thản nói.

Tề Phong sững người, hắn đột nhiên ý thức được, qua những lời nói vừa rồi của Tưởng Nguyễn, thật sự đã khiến hắn dao động. Từng câu từng chữ của Tưởng Nguyễn mang đến đả kích không nhỏ cho Tề Phong, trong lúc vô tình đã đồng thuận với Tưởng Nguyễn. Tề Phong nhíu mày. “Ta và Tam ca cùng chung vinh nhục, chuyện của Tam ca, ta nghĩa bất dung từ. Tam tẩu,” hắn nói chậm. “Chuyện này không thể bứt dây động rừng, không bằng để ẩn vệ tiếp tục giám thị Trương Kế, rồi lại tìm người trông chừng Hạ phủ và Tưởng phủ, chúng ta bàn bạc kỹ hơn. Ít nhất, muốn ngăn cản phải tìm được một kế sách vẹn toàn.”

“Vì sao phải ngăn cản?” Tưởng Nguyễn nhẹ bỗng hỏi.

Tề Phong ngẩn ra, khó hiểu nhìn nàng. “Lời này giải thích thế nào?”

“Trên đời có một loại khổ, thành công không thể chia sẻ cùng người khác, đau khổ không thể tỏ bày với ai. Nếu Hạ Tuấn và Tưởng Siêu muốn làm thành chuyện này trong tối, ta sẽ khiến chúng biến thành người câm ăn hoàng liên, có khổ không nói ra được. Tề công tử quen dùng quyền thuật quang minh chính đại, nhưng ta cảm thấy, có lúc, âm thầm xử lý càng dễ dàng hơn. Lần này, ta muốn bọn chúng phải trả giá thật lớn!”

Bị vẻ lạnh lẽo thoáng qua trong đôi mắt ấy làm cho kinh sợ, Tề Phong khó tránh ngây người, cảm thấy thiếu nữ xinh đẹp một khi ác lên, lại có một cảm giác kinh diễm bức người. Hắn chưa từng gặp qua cô gái nào như vậy, không nén nổi thở dài một tiếng. “Vậy thì tam tẩu cảm thấy nên làm thế nào?”

Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn hắn. “Ta biết Tề công tử có địa vị trong triều, tiếp theo nhất định Bát hoàng tử muốn diễn một vở kịch, tuồng vui này cần nhờ Tề công tử an bài người biểu diễn, như vậy, cuộc chơi mới càng vui hơn.”

“Đến cả chuyện này mà ngươi cũng biết?” Tề Phong ngạc nhiên, sau đó cười khổ nói. “Thôi, chung quy ngươi cũng là Thiếu phu nhân Cẩm Anh vương phủ, nói cho ngươi cũng dễ hiểu. Ngày sau xin Tam tẩu chiếu cố nhiều hơn. Lần này, cũng xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Tưởng Nguyễn gật đầu, trong mắt xẹt qua tia lạnh lẽo.

….

Trong cung.

Ngự hoa viên, hoàng hậu đang thưởng trà nói chuyện với các vị Mỹ nhân, oanh oanh yến yến, ai cũng phong tư thướt tha, trái lại hoàng hậu ngồi trên chủ vị, dù hoa phục rực rỡ, cũng không che được sự già nua.

Hiện tại càng lúc Thái tử càng không được lòng vua, mặc dù hoàng đế không ra lệnh phế Thái tử, nhưng đại sự trong triều Thái tử tham dự còn không bằng Bát hoàng tử và Ngũ hoàng tử, hiển nhiên khiến những kẻ đang đứng nhìn thay đổi suy nghĩ. Ban đầu vẫn còn một số người đứng thế trung lập, nay đều âm thầm lựa chọn phe phái. Về người của Thái tử, thì không còn mấy ai, ít nhất trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Trữ quân tương lai của Đại Cẩm, sợ rằng cuối cùng không rơi xuống người Thái tử. Nay phải nhìn xem Bát hoàng tử và Ngũ hoàng tử, ai có bản lĩnh hơn.

Người ngồi bên cạnh hoàng hậu, một người là Vương Liên Nhi, một người là Tưởng Đan. Vương Liên Nhi mặc cung trang thắt eo lụa hồng, tôn lên làn da trắng nõn như sữa dê. Dung mạo xinh đẹp, từng cái giơ tay nhấc chân đều có cảm giác ưu nhã dịu dàng toát ra từ trong xương, còn có nhàn nhạt khí chất của người trí thức. Tiểu thư nhà Hàn lâm, tất nhiên đáng mặt tài nữ, nay là giải ngữ kiều hoa bên cạnh hoàng đế, rất được thánh sủng.

Tưởng Đan mặc y phục màu xanh ngọc lục bảo, bàn về dung mạo, nàng ta không bằng Vương Liên Nhi, cũng không ôn nhu hào phóng như Vương Liên Nhi, tuy nhiên lại hoạt bát sống động, so với Vương Liên Nhi, Tưởng Đan càng được hoan nghênh hơn, ngay cả hoàng hậu cũng khó lòng sinh ra cảm giác chán ghét với nàng ta. Cử chỉ ngây thơ, đối xử tốt với người hầu trong cung, càng không làm ra chuyện tranh sủng. Cho nên so với Vương Liên Nhi, trong cung từ trên xuống dưới ai cũng yêu thích nàng ta. Hiện tại nàng ta thường xuyên đi theo bên cạnh hoàng đế, thỉnh thoảng nói vài lời khiến hoàng đế bật cười, hoàng đế cũng hết sức coi trọng.

Hôm nay vắng mặt Mục Tích Nhu, người này tính tình cao ngạo lạnh lùng, trước giờ khinh thường lui tới với các phi tần. Đức phi càng không cần nói đến, từ khi Trần quý phi và Thục phi rơi đài, bà ta tỏ ra thanh tâm quả dục. Cũng vì cuộc tranh đấu giữ Ngũ hoàng tử và Bát hoàng tử càng ngày càng kịch liệt, nên bà ta càng phải thu mình hơn, không thể cậy sủng mà kiêu.

Còn về những mỹ nhân phẩm cấp thấp, không thiếu người xinh đẹp hoạt bát, nhưng được cưng chiều nhất trong số đó chỉ có ba vị. Trên mặt hoàng hậu thoáng hiện vẻ mệt mỏi, nói. “Thời tiết càng lúc càng lạnh hơn rồi.”

Thật vậy, đã bắt đầu vào Đông rồi, gió ngày càng rét buốt hơn. Vương Liên Nhi cười nói. “Vâng ạ, có điều kinh thành vẫn coi như khá ấm áp, nghe nói bên phía giáp với Thiên Tấn đã bắt đầu hạ tuyết lớn rồi. Nghĩ hẳn rất lạnh.”

Hoàng hậu nhìn Vương Liên Nhi một cái, lời này của Vương Liên Nhi để lộ hoàng đế hết sức yêu thích nàng ta, nếu không sao ngay đến cả chuyện ở biên ải cũng nói cho Vương Liên Nhi. Nét mặt bà lạnh nhạt, nói. “Quả thật là như vậy, tướng sĩ nơi ấy chịu khổ hàn, thật sự cực khổ.”

“Hoàng hậu nương nương nói phải,” Tưởng Đan cười. “Giang sơn Đại Cẩm phải dựa vào những tướng sĩ trấn thủ, bệ hạ phúc trạch lâu dài, nhất định có thể chiến thắng Thiên Tấn, chờ các tướng sĩ khải hoàn hồi triều, nhất định sẽ rạng rỡ vô hạn. Nhưng mỗi lần nghĩ đến các tướng sĩ đang khổ cực, thần thiếp lại sống trong nhung lụa ấm êm, trong lòng cảm thấy rất xấu hổ. Thần thiếp nguyện quyên ra chút ngân lượng và trang sức, đổi ít lương thảo và vật liệu, cùng chung đưa đến biên ải, coi như thể hiện một chút tấm lòng.”

Nghe Tưởng Đan nói vậy, hoàng hậu kinh ngạc, sau đó tán thưởng nhìn nàng ta. Thân là mẫu nghi một nước, bất luận bình thường hoàng hậu ôm tâm tư gì với triều đình, thì vẫn luôn hy vọng Đại Cẩm thái bình phồn hoa. Tất nhiên cũng hy vọng dẹp tan được Thiên Tấn. Nhưng biết rõ đây không phải chuyện dễ, hiện giờ lương thảo thiếu thốn, Tưởng Đan chủ động nói ra chuyện quyên góp, điều này thật sự không dễ dàng. Thân chỉ là một Mỹ nhân trong cung, tất nhiên Tưởng Đan không bỏ ra được bao nhiêu, nhưng một khi chuyện này truyền ra ngoài, phi tần trong cung rối rít noi theo, triều thần không thể để mặc ngoài tai, gom lại sẽ là một khoản không nhỏ. Huống hồ Tưởng Đan không nói việc này trước mặt hoàng đế, lại nhắc tới với hoàng hậu, việc này cho thấy nàng ta không có tâm tư tranh sủng, cứ vậy, cũng khiến hoàng hậu yên tâm hơn. Vì vậy thái độ của hoàng hậu đối với Tưởng Đan càng ôn hòa hơn. “Hiếm thấy ngươi có lòng, ta sẽ nhắc với bệ hạ về chuyện này.” Ý tứ dĩ nhiên là muốn nâng đỡ Tưởng Đan.

Tưởng Đan cười lên. “Đa tạ nương nương, thần thiếp không thể làm gì, chỉ cố chút sức mọn mà thôi.”

Chung quanh mỹ nhân hoặc ghen tị hoặc hâm mộ nhìn Tưởng Đan, sắc mặt Vương Liên Nhi hơi đổi, một lát sau khôi phục như thường, như không có chuyện gì xảy ra cười theo.

Đợi hoàng hậu nương nương nói mọi người có thể lui, Tưởng Đan trở lại viện mình, nha hoàn Uyển nhi bên người đưa một phong thư tới, nhỏ giọng nói. “Cô nương, có tin đưa tới.”

Tưởng Đan về phòng, bảo các cung nữ lui xuống mới mở thư ra, lúc nhìn thấy nội dung bên trong, thoạt đầu hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng đọc hết, sau khi đọc xong, suy tư một lúc lâu, đột nhiên từ từ cười lên.
Bình Luận (0)
Comment