Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 289

Bộ quân nhu tầm ba ngày sau sẽ lên đường, bởi vì Tưởng Đan chủ động nói lên chuyện quyên góp, các vị trong cung đều không cam lòng chịu yếu thế, quyên trang sức của mình ra. Ngay cả nữ quyến trong cung cũng đã như vậy, sao đám triều thần dám ngoại lệ, từ trên xuống dưới hoặc nhiều hoặc ít đều ra một khoản, số bạc này gợp lại sẽ tạo thành một khoản lớn. Chiến tranh tiêu hao ngân lượng trong quốc khố, lương thảo cũng mất một lượng lớn, nhờ hành động này mà cứu cánh được khoản chi lương thảo và vật liệu. Hoàng đế long tâm vui mừng, càng thêm sủng ái Tưởng Đan.

Mỗi ngày Trương Kế đều bận rộn gom góp lương thảo và hoạch định đường đi, cuộc chiến với Thiên Tấn lần này không thể khinh thường, phải cẩn thận tỉ mỉ. Đến ngày thứ ba vốn nên lên đường, không biết tại sao trong cung truyền ra một tin tức, đó là thủ lĩnh quân nhu Trương Kế lạm dụng chức quyền, ăn bớt ăn xén quân lương, ước chừng ít đi hơn một nửa.

Tin tức này khó hiểu, nhưng khiến triều thần khiếp sợ. Một khi chuyện cắt xén quân lương được chứng thật, Trương Kế có mười cái đầu cũng không đủ chém. Việc này không phải chuyện đùa, hoàng đế lập tức phái người ngăn Trương Kế lại, hỏa tốc triệu Trương Kế hồi kinh.

Thời điểm ấy, Trương Kế vừa vận chuyển quân lương ra khỏi kinh thành, không ngờ đột nhiên bị Cấm vệ hoàng đế phái ra bắt lại, chuyện này lập tức truyền khắp triều đình, người nào người nấy thom thóp lo âu.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hoàng đế triệu tập triều thần truy vấn cái nhìn đối với chuyện này. Tuyên Ly chỉnh lại cổ áo, biểu tình nhàn nhã như thường, thậm chí như mộc xuân phong.

Tưởng Siêu cúi đầu đứng nghiêm một bên, cung kính hỏi. “Điện hạ, chuyện đã được làm ổn thỏa, đã thả ra đầy đủ tin tức dụ người mắc câu, tin này vừa ra, không chỉ có thể khiến bệ hạ càng thêm tín nhiệm điện hạ, cũng có thể thuận thế chèn ép Ngũ điện hạ.”

“Chỉ là khỏi đầu thôi,” Mặc dù Tuyên Ly vui mừng, nhưng không đắc ý vênh váo, bất luận thời điểm nào, hắn cũng phải giữ được một phần bình tĩnh và ẩn nhẫn.

“Điện hạ anh minh,” Tưởng Siêu nói, chợt như nhớ ra gì đó, thoáng nhìn Tuyên Ly. “Lần này cũng nhờ Tưởng mỹ nhân thả ra tin tức, xem ra hợp tác không tệ, ngày sau có nàng ta cũng thuận lợi hơn nhiều.” Tin tức là do Tưởng Đan nghĩ cách truyền ra, hậu cung nhiều phi tần, vốn là nơi dễ nổi lên những lời đồn đãi, hơn nữa sau lưng mỗi người lại là một phe thế lực, hậu cung, thực chất so với tiền triều càng phức tạp hơn, cũng dễ lợi dụng hơn, chỉ cần dẫn dắt một chút, hiển nhiên có thể đạt được hiệu quả mong muốn. Tưởng Đan thông minh, sau lưng không chỗ nương tựa, làm việc sạch sẽ, cũng sẽ không ai hoài nghi nàng ta. Tưởng Siêu thở dài nói. “Thuộc hạ vốn tưởng rằng nàng ta nhát gan, nay xem ra không hẳn vậy. Vẫn nhờ điện hạ tinh tường, sớm dự liệu được nàng ta sẽ hợp tác với chúng ta.”

Tuyên Ly lắc đầu. “Không nên xem thường nữ nhân, nữ nhân rất xảo quyệt, biết lợi dụng thân thể và sắc đẹp, rất nhiều chuyện nam nhân không làm được, bọn họ đều có thể dễ như trở bàn tay mà làm xong. Tưởng Đan không phải người nhát gan, dã tâm của nàng ta cao hơn bất kỳ ai. Về phần nàng ta bằng lòng hợp tác với chúng ta, còn sảng khoái như vậy, một mặt bởi vì nàng ta biết ở hậu cung phải dựa vào thế lực của chúng ta, mặt khác ——” Mắt Tuyên Ly tối lại. “Nàng ta và Tưởng Nguyễn có thù oán.”

“Có thù oán?” Tưởng Siêu nghi ngờ. “Lúc ở Tưởng phủ nàng ta chưa làm ra việc gì với Tưởng Nguyễn, lúc xưa cũng là mẹ của Tưởng Nguyễn nuôi nàng ta. Kết thù oán từ lúc nào?”

Tuyên Ly cười lạnh, không trả lời. Có một số việc, có lẽ Tưởng Siêu không biết, nhưng chưa chắc hắn không tra được. Rốt cuộc Triệu Mi chết như thế nào, lúc mới vào phủ Hạ Nghiên cẩn thận dè dặt, nhưng lợi dụng tay Tưởng Đan. Lúc tra được việc này, Tuyên Ly cũng kinh ngạc, dẫu sao ngày đó Tưởng Đan chỉ mới là một đứa bé, lại không chút do dự xuống ta với đích mẫu, từ điểm ấy có thể nhìn ra, từ lúc còn nhỏ xíu lòng dạ Tưởng Đan đã ác độc, hơn nữa còn rất biết ngụy trang.

Một con cờ ưu tú như vậy, nếu không thể để hắn sử dụng, vậy thật đáng tiếc. Chỉ sợ Tưởng Đan không có thù oán, chuyện Tưởng Đan hạ độc giết Triệu Mi, ngày sau nếu lợi dụng tốt, chưa chắc không phải một trợ lực lớn. Tuy nhiên dùng vào việc gì, còn phải suy nghĩ tỉ mỉ. Tưởng Siêu hữu dũng vô mưu, hắn tạm thời không định nói chuyện này cho Tưởng Siêu biết.

Khi gặp hoàng đế, một đám văn võ bá quan phân rõ hai phe. Một phe giữ vững ý kiến cho rằng Trương Kế cắt xén quân lương, một phe khác thì tin chắc Trương Kế bị kẻ khác vu oan hãm hại.

Ai cũng biết con trai lớn của Trương Kế là Trương Minh cùng Tuyên Ly từng là bạn thân, cho nên khi thấy Tuyên Ly đi vào, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tuyên Ly. Hoặc có lòng đầy căm phẫn, hoặc có cười trên sự đau khổ của người khác, về phía Tuyên Ly, chỉ dùng gương mặt ôn hòa đối phó, tựa như chuyện lớn trên đời, đều không thể giao động sự ung dung của hắn.

Tuyên Hoa mắt lạnh nhìn Tuyên Ly, bên mép tràn ra một nụ cười nhạt.

Một triều thần đang cúi người biện luận. “Bệ hạ, Trương Kế không để ai vào mắt, chỉ vì một chút lòng tham mà không màng đến tính mạng chiến sĩ ở biên cương, càng quên mất thịnh sủng của Đại Cẩm, thật sự tội ác khó tha!”

“Vương tướng nói sai rồi, Trương đại nhân phụ trách quân nhu nhiều năm, sao có thể phạm phải sai lầm bậc này, nhất định bị người có lòng khích bác, thần tất nhiên không tin.” Một đại thần khác nói.

“Khích bác? Trương đại nhân làm quan nhiều năm như vậy, có thể bị ai khích bác, ta thấy ngài chỉ đang xàm ngôn thôi.” Một giọng khác mang theo mấy phần thâm ý nói. “Nghe nói ba đứa con trai của Trương đại nhân càng lúc càng phát đạt..”

Mũi dùi trong lời nói vô tình hữu ý nhắm ngay Tuyên Ly. Lời này lạ lùng, quả thật nay Trương Kế không thiếu danh tiếng và tiền tài, nếu thật sự có người hứa hẹn điều gì đó khiến lão không tiếc mắc phải sai lầm bậc này, vậy lời hứa đó ắt hẳn rất phong phú. Thiên hạ này có hứa hẹn này khiến người khác một lòng hướng tới? Dĩ nhiên là lời hứa của thiên tử. Mà quan hệ giữa con trai Trương Kế và Tuyên Ly, khiến người khác không thể không liên tưởng bên trong có điều mờ ám.

Hoàng đế âm trầm nhìn đám triều thần bên dưới, chỉ là chuyện của một tên Trương Kế, triều đình lại phân phe phái rõ ràng như vậy, ông ta không rõ, cả thiên hạ này từ khi nào không còn xem ông ta là hoàng đế nữa, thật sự khi ông ta tuổi tác lớn rồi sao? Nếu nhỡ may ông ta có hậu sự gì, ông ta chắc chắn rằng, không đợi mình hạ chỉ, thiên hạ này đã lập tức đổi chủ!

Lý công công chú ý tới sắc mặt hoàng đế, lòng than thở, sự cạnh tranh giữa các hoàng tử càng lúc càng kịch liệt, thậm chí còn không thèm che giấu. Nhưng ai hiểu được tâm tư đế vương, hết lần này tới lần khác người nọ. Aiz, Lý công công thầm nghi hoặc, chuyện của Trương Kế khác thường như vậy, thế mà, chân tướng chưa rõ, đám triều thần gió chiều nào theo chiều ấy này lại không ngồi yên xem sự việc phát triển, không cần vội tỏ rõ thái độ như vầy, mà hẳn nên chờ sau khi chứng thực tội trạng của Trương Kế là thật hay bị kẻ khác vu oan, rồi hẳn góp lời. Hôm nay thật sự quá kỳ quái.

Hiển nhiên Lý công công không hiểu được, sỡ dĩ đám triều thần này vội tỏ rõ thái độ, bởi vì đã sớm có người nhắc nhở họ. Ai cũng cho rằng tin tức mình có được là chuẩn xác, phải cố gắng tranh thủ một phen, cũng vì chắc chắn phe mình sẽ chiếm lợi.

Trên mặt Tuyên Hoa thoáng vẻ đắc ý, Tuyên Ly nhìn trong mắt, chỉ cảm thấy buồn cười. Tuyên Hoa quá nóng lòng, nhiều năm qua, Tuyên Hoa nhờ sự chỉ điểm của Đức phi mà bình yên vô sự đến được vị trí hôm nay, tuy nhiên bản tính nóng nảy không hề thay đổi. Nếu là thường ngày, làm thế chắc chắn sẽ khiến hoàng đế nảy sinh ác cảm. Từ xưa đế vương đa nghi, tình thế hiện tại càng bất lợi cho Tuyên Ly, trái lại hoàng đế sẽ càng tin tưởng Tuyên Ly hơn. Hiển nhiên, nếu Trương Kế thật sự xảy ra chuyện gì, người đầu tiên bị hoài nghi, tất nhiên là Tuyên Ly. Tuyên Ly càng rơi vào cảnh khốn cùng, mọi người lên án càng nặng, hoàng đế sẽ càng do dự. Bởi vì Tuyên Ly nhìn qua tứ cố vô thân, con người luôn đồng tình kẻ yếu, hoàng đế cũng giống vậy, đây là nhân chi thường tình.

Có điều. Trong mắt Tuyên Ly nhanh chóng thoáng chút hoài nghi, chuyện hôm nay có phải quá mức thuận lợi rồi không. Thuận lợi đến mức khiến hắn nảy sinh một cảm giác kỳ quái, tựa như không nên như vậy. Ban đầu để Tưởng Đan thả tin tức ra, chỉ vì cố định một số người, nhưng đám người lên tiếng hôm nay, lại không nằm trong kế hoạch. Thật vậy, mặc dù đám người kia thúc tiến kế hoạch của hắn, thậm chí khiến kế hoạch càng thêm thuận lợi, nhưng quá mức thuận lợi, thật sự khiến hắn sinh lòng hoài nghi.

“Lão Bát, chuyện này ngươi thấy thế nào?” Hoàng đế rốt cuộc đặt câu hỏi, ánh mắt nhìn Tuyên Ly tựa như một thanh kiếm sắc bén bức người, giống như chỉ cần Tuyên Ly nói sai một chữ, lập tức sẽ đổ máu tại chỗ.

“Công đạo tự tại lòng người,” Tuyên Ly nhàn nhạt nói. “Tin rằng trong lòng phụ thân đã có quyết định, nhi thần tin tưởng phụ thân, cũng tin tưởng người của phụ thân, chờ người hồi bẩm dâng kết quả điều tra lên sẽ rõ.”

Hắn tỏ rõ lập trường, tin tưởng Trương Kế vô tội, nhưng lại nói rằng tin tưởng người của hoàng đế, hết sức khôn khéo. Sắc mặt Hoàng đế dần hòa hoãn, Tuyên Ly như vậy, ngược lại càng khiến ông ta yên tâm hơn.

Tuyên Hoa nhìn trong mắt, môi giương lên, chỉ là giãy giụa vô vọng thôi, hôm nay, chính là ngày giỗ của Tuyên Ly!

Đang lúc ấy, người điều tra việc quân lương đã trở lại, bước nhanh tới quỳ xuống nói. “Hồi bẩm bệ hạ, bọn thần tuân lệnh điều tra, quân nhu không hề thiếu hụt, toàn bộ điều đầy đủ.”

Nụ cười trên mặt Tuyên Hoa cứng đờ, nghe bên ngoài truyền tới giọng điệu bực tức của Trương Kế. “Bệ hạ, lão thần oan uổng quá —— ”
Bình Luận (0)
Comment