Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 307

Tưởng Nguyễn sững người, cảm thấy giọng Tiêu Thiều mang theo ưu tư, thầm lấy làm lạ, giương mắt nhìn hắn. Thanh niên nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng như có thể nhìn thấu lòng người.

Tiêu Thiều bề ngoài lạnh nhạt hờ hững, thực tế lại rất cường thế bá đạo, ví dụ những lời nói hiện tại, cất chứa mấy phần chiếm hữu. Tưởng Nguyễn suy nghĩ chốc lát rồi thầm phủ định, trước nay Tiêu Thiều nội liễm, không phải người sẽ bộc lộ cảm xúc, hẳn có việc gì đó rồi. Dừng một chút, nàng mới nói. “Ngươi nói vậy cũng đúng,” nàng chuyển đề tài. “Ngươi khải hoàn hồi triều, hẳn bệ hạ đang đau đầu vì chuyện phong thưởng rồi.”

Tiêu Thiều quyền cao chức trọng, nói rằng đi ngang giữa Đại Cẩm cũng không ngoa. Cái gọi là công cao chấn chủ, rơi vào người hắn như mất đi tác dụng. Từ rất nhiều năm trước khi ban thưởng hoàng đế gần như dốc hết của cải, trừ vị trí cửu ngũ chí tôn, qua mỗi lần lập công, vàng bạc tài bảo ban cho đều không đếm xuể, quan chức đã tới nhất phẩm, quả thực tìm không ra nên thưởng gì mới xứng.

Tưởng Nguyễn chợt nghĩ đến gì đó, mỉm cười. “Ta nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ còn nước ban mỹ nhân cho ngươi thôi.”

Tiêu Thiều không ngờ Tưởng Nguyễn đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói. “Không cần.”

“Bệ hạ một lòng nâng đỡ ngươi,” Tưởng Nguyễn nhìn chun trà trước mặt. “Ngươi khải hoàn hồi triều, ý chỉ Thái hậu chắc chắn phải thực hiện, nhưng nay Tưởng phủ thất thế, cưới ta sẽ không mang đến bất kỳ lợi ích nào cho ngươi, bệ hạ một lòng suy nghĩ cho ngươi, tất nhiên không hài lòng. Ban đầu ta nghe nói bệ hạ cố ý muốn tứ hôn thiên kim Diêu gia cho ngươi, lần này ngươi lập được công lớn, dùng một mối nhân duyên đổi lấy trợ lực, so với vàng bạc châu báu thì càng tốt hơn.”

Tưởng Nguyễn nói thế không hẳn vì không có nguyên do, sau khi tin đại thắng truyền về, lúc Tưởng Nguyễn vào cung đã nghe Dương cô cô bên người Ý Đức Thái hậu nói qua, hoàng đế lại bắt đầu thường xuyên triệu kiến Diêu Tổng đốc. Tưởng Nguyễn biết Tiêu Thiều có rất nhiều bí mật, cũng như nàng vậy. Nàng không hiểu vì sao hoàng đế lại bảo vệ Tiêu Thiều có thừa, nhưng rất dễ biết rằng hoàng đế rất để tâm Tiêu Thiều. Hoàng đế rất không hài lòng với Cẩm Anh Vương phi là nàng, nếu phải vì Tiêu Thiều khăng khăng, sợ rằng đã đổi người từ lâu. Nay cách nhiều năm Tiêu Thiều lại tham gia chuyện triều đình, vừa ra tay đã lập được chiến công to lớn, sao hoàng đế có thể bỏ qua cơ hội này? Từ xưa tới nay, đế vương luôn thích sắp đặt cuộc sống của người khác.

Nàng nói thản nhiên, tựa như không hề có chút cảm xúc không vui nào. Tiêu Thiều lẳng lặng nhìn nàng, không nói câu gì. Dung nhan vốn hơn người, có lẽ vì ở biên ải một thời gian, nên hoàn toàn kích phát sự lạnh lùng từ trong xương. Lần này trở về, tính tình càng lạnh hơn, toàn thân bị bao bởi làn khí lạnh thấu xương, nhưng mi mục như tranh vẽ, dung nhan xinh đẹp tuyệt luân, đột nhiên môi khẽ nhếch, nhất thời khiến người khác cảm thấy vừa lạnh lùng vừa tà mị.

Giọng hắn không nghe rõ cảm xúc, chỉ lạnh nhạt bay vào tai Tưởng Nguyễn. “Thế thì, nàng có cảm nghĩ gì?”

Tưởng Nguyễn siết lò sưởi trong tay, đối diện với con ngươi đen như mực của nam tử trẻ tuổi, cố tình người kia còn hỏi thêm lần nữa. “Nàng hy vọng ta nạp thêm người khác?”

Trong nháy mắt, cả người Tưởng Nguyễn bỗng dưng cứng đờ, rõ ràng đang cầm lò sưởi ấm áp, lại cảm thấy như rớt vào hầm băng. Bởi vì lời giống vậy, nàng kiếp trước cũng từng nghe qua.

Lúc đó nàng vừa mới vào cung, mỗi ngày đều ôm ý tưởng tự sinh tự diệt. Cố tình khi ấy còn xuất hiện lời đồn Thừa tướng có ý gả con gái nhỏ của mình cho Bát hoàng tử Tuyên Ly làm phi. Nàng nghe tin ấy tức khắc khiến đời người vốn ảm đạm càng trở nên tăm tối, cuối cùng đổ bệnh nặng, lúc đó Tuyên Ly đến thăm nàng. Hắn nằm ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói. “Nàng có cảm nghĩ gì? Nàng hy vọng ta nạp thêm người khác?”

Tưởng Nguyễn hoảng hốt, khi đó nàng đã trả lời thế nào. Nàng đau khổ lo sợ không yên, chịu đựng nội tâm đau đớn nói. “Đây chuyện của điện hạ, ta không có quyền hỏi tới.”

Lúc ấy Tuyên Ly lại nói thế nào, Tuyên Ly nhìn nàng, giọng ôn nhu, hắn nói. “Cả đời này của ta, vị trí chính phi sẽ luôn giữ lại cho nàng. Những người khác không lọt được vào mắt ta, càng không vào được lòng ta. Nếu nàng nghe người khác nói gì, thì cũng chỉ là gặp dịp diễn cho qua, không phải thật, trong lòng ta chỉ có nàng, nàng vẫn không rõ sao?”

Lời nói chân thành và thâm tình như vậy, rốt cuộc đánh nát chút mềm yếu cuối cùng của nàng chốn thâm cung, vì sự thâm tình của hắn, nàng cam tâm tình nguyện làm một con cờ cho hắn, cuối cùng đổi lấy kết cục ngay cả xương cũng không còn. Nay bất chợt nghe được lời này, thời gian như chảy ngược, không ngờ khiến nàng nhớ lại những lời dịu dàng ngày ấy Tuyên Ly rỉ vào tai mình, thật là, từng chữ thấm lệ máu, từng lời thấu tận xương.

Trạng thái khác thường của nàng bị Tiêu Thiều nhìn rõ, lòng cả kinh. Tiêu Thiều từng chứng kiến đủ loại dáng vẻ của Tưởng Nguyễn, ôn nhu uyển ước khôn khéo nhu thuận, minh diễm quyến rũ từng chiêu độc ác tuyệt tình, dù chật vật vẫn cắn chặt răng quật cường độc lập, nhưng hiếm thấy dáng vẻ thất thố của nàng. Mà giờ khắc này đây nàng cầm lò sưởi ấm áp ngồi đối diện hắn, ánh mắt hoảng hốt, không biết nghĩ tới điều gì, trong mắt đều là thê lương và mờ mịt, vừa nhìn đã khiến lòng người tự dưng căng thẳng. Tiêu Thiều không kịp phân tích tại sao Tưởng Nguyễn lại đột nhiên trở nên ưu sầu như thế, lập tức đứng dậy kéo nàng, vừa chạm vào tay nàng, mới phát hiện toàn thân nàng đang phát run. Hắn khựng lại, rồi kéo Tưởng Nguyễn ôm nàng vào lòng.

“Xin lỗi, ta nói sai rồi, ta không nên hỏi nàng như vậy.” Giọng hắn ảo não. “Ta sẽ không nạp thêm người khác, nữ chủ nhân của nơi này, chỉ có nàng.”

Cơ thể chạm vào lớp vải lạnh băng trên người Tiêu Thiều, Tưởng Nguyễn thoáng mờ mịt. Đầu tựa trước ngực Tiêu Thiều. Tay hắn vòng qua vai nàng, nhẹ vỗ vỗ lưng nàng, cẩn thận an ủi, tư thế giống như đang dỗ dành trẻ con.

Tưởng Nguyễn cứng ngắc đưa tay ôm lấy hắn, hai tay ôm eo hắn từ từ siết chặt, đôi mắt từng chút thanh tĩnh lại.

Nàng cho rằng mình đã quên hết những chuyện kia, cho rằng có thể che giấu nỗi hận trong lòng. Nhưng trên đời này làm sao có chuyện dễ dàng buông bỏ như thế, sự phản bội và tổn thương Tuyên Ly gây ra cho nàng kiếp trước vẫn còn dó, nàng một ngày cũng chưa từng quên.

Tiêu Thiều thấy Tưởng Nguyễn như vậy, không biết mình đã nói sai điều gì mà khiến Tưởng Nguyễn đột nhiên khác thường như thế, lại biết vấn đề chắc chắn xuất phát từ câu nói kia. Thoáng suy nghĩ, hắn mới khẽ giọng nói. “Ta từng nói nàng không cần phải làm gì cả, chuyện này nàng cũng không cần lo âu.”

“Ta không muốn.” Tưởng Nguyễn đột nhiên nói.

Tiêu Thiều rủ mắt nhìn nàng, nét mặt Tưởng Nguyễn vẫn còn dư âm của sự hoảng hốt, nhưng ánh mắt đã thanh tĩnh. Tay nàng lạnh như băng, càng thêm siết chặt eo Tiêu Thiều, cười khẽ nói. “Ta không muốn ngươi nạp thêm những người khác.”

Thiếu nữ cười để lộ núm đồng tiền như hoa, dung nhan vốn minh diễm động lòng người, mỗi lần gặp dường như nàng lại trưởng thành hơn một chút, tất cả vẻ ngây thơ xưa kia đều đã biến mất, mi mắt chứa đựng phong tình quyến rũ, mọi cử chỉ hành động như có một sự xinh đẹp khắc tận xương tủy. Ngữ khí kiên định bình tĩnh nói. “Nếu ngươi đã muốn ta vào Vương phủ, thì vương phủ và cả bản thân ngươi, chỉ có thể thuộc về ta. Nữ tử trên đời đều hay đố kỵ, ta cũng không ngoại lệ. Nếu có thêm bất kỳ người nào khác tới muốn chia cắt thứ thuộc về ta, ta sẽ không do dự diệt sạch, cho dù gặp dịp diễn kịch cũng không được.”

Nói xong câu cuối cùng, âm điệu đã nổi sát cơ. Thật ra bản thân Tưởng Nguyễn cũng không rõ vì sao mình lại nói ra những lời này. Sau khi sống lại, nàng chưa từng nghĩ tới hôn sự của mình, đơn giản chỉ cần mượn thế lực phu gia để đạt được mục đích thôi. Nếu chỉ là một công cụ báo thù, nàng cũng sẽ không để ý đó là thật lòng hay giả vờ. Thậm chí sẽ đóng tròn vai một người vợ hiền thục, nếu có nhu cầu, có thể chủ động nạp thiếp cho phu quân của mình.

Mà nay nàng vẫn chưa nói ra ý tưởng của mình, hiện tại và kiếp trước chồng lên nhau, nàng không biết hiện tại mình đang trả lời Tiêu Thiều hay Tuyên Ly. Nhưng trong lòng nàng rõ ràng, thế nên, nàng cứ vậy mà nói ra, đó chính là suy nghĩ chân thật trong lòng nàng.

Tiêu Thiều nhìn nàng chằm chằm, con ngươi đen nhánh chợt lóe, rồi nhanh chóng biến mất, một giây sau, hắn cúi đầu, khẽ hôn lên trán Tưởng Nguyễn.

Hắn đè đầu Tưởng Nguyễn sát thêm vào ngực mình, giọng dịu dàng chưa từng có. “Ta không thích gặp dịp diễn trò, cho nên, sẽ không có người khác.”

Tưởng Nguyễn run lên, hắn nói hắn không thích gặp dịp diễn trò. Hắn và Tuyên Ly, rốt cuộc không cùng một loại người. Tưởng Nguyễn thầm than thở, bất giác lại càng ôm siết Tiêu Thiều hơn, hắn không phải Tuyên Ly, hai người họ, xưa nay chừng từng giống nhau.

Tiêu Thiều ôm lấy nàng, lông mi thật dài rủ xuống, che lại cảm xúc trong con ngươi, hôm nay Tưởng Nguyễn kỳ quái như vậy, không biết vì cớ gì. Trước đó hắn cho là, có vài bí mật có lẽ Tưởng Nguyễn không hy vọng người khác đụng vào, hắn cũng không cố tìm tòi nghiên cứu. Nay xem ra, có vài bí mật nếu không được tháo gỡ, giữa hắn và nàng, sẽ gặp vĩnh viễn bị ngăn cách bởi một tầng chắn vô hình.

Tin Cẩm Anh vương Tiêu Thiều và Tưởng Tín Chi trước thời hạn hồi kinh vào ngày hôm sau đã truyền khắp kinh thành, không phải vì gì khác, chỉ vì hai đạo ý chỉ. Một đạo ban cho Cẩm Anh vương Tiêu Thiều và Hoằng An quận chúa Tưởng Nguyễn lập tức thành hôn, đạo thứ hai gia phong Tưởng Tín Chi thành Lỗ Tây Đại tướng quân, quan chính nhị phẩm, tiếp quản một trăm ngàn binh quyền dưới tay Ngô tướng quân.

Đây đối với một người xuất thân quan văn, tân tú trẻ tuổi trong triều mà nói, đã là thiên đại vinh dự. Có vị trí này làm khởi điểm, tiền đồ của Tưởng Tín Chi sau này chắc chắn không thể hạn lượng. Nhưng trên thực tế lần này Tiêu Thiều lãnh đạo Cẩm y vệ cùng Tưởng Tín Chi chung sức hợp tác đã đánh một trận rất đẹp, Quan Lương Hàn dẫn quân và sứ thần Thiên Tấn vẫn còn đang trên đường. Sau khi sứ thần vào kinh lập tức viết sách hàng, từ nay về sau Thiên Tấn hàng năm tiến cống, cắt mười thành trì, từ đây cúi đầu xưng thần với Đại Cẩm.

Trước kết quả này, hoàng đế hết sức hài lòng. Ngày đó Tiêu Thiều vào ngự thư phòng nói chuyện với hoàng đế tầm nửa canh giờ, không biết nói gì, sau khi Tiêu Thiều đi, thái giám vào thư phòng dọn dẹp nhìn thấy trên đất đầy mảnh sứ vỡ và lá trà, hiển nhiên hoàng đế tức giận không nhẹ. Nhưng không biết tại sao, ngày hôm sau đã hạ chỉ để Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn lập tức thành hôn. Mọi người suy đoán ắt liên quan đến cuộc nói chuyện giữa Tiêu Thiều và hoàng đế, không khỏi lại hâm mộ Tưởng Nguyễn.
Bình Luận (0)
Comment