Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 308

Hôn sự định vào một tháng sau, lúc ấy hẳn Quan Lương Hàn cũng về kinh, trùng hợp lại vào dịp cuối năm, có thể nói rằng song hỷ lâm môn. Lương duyên trời ban này đã được quyết định từ lâu, hiện tại chỉ cần thành hôn nữa là xong. Thế nhưng vẫn nhấc lên làn sóng không nhỏ trong cung, nhất thời đi tới đâu đều có thể nghe thấy người khác nghị luận về việc này.

Ngự hoa viên, Tưởng Chiêu nghi và mấy nữ quyến trong cung ngồi trước bàn trà nghị luận việc này, Tưởng Đan tiện tay lột một quả quýt mật, bàn tay trắng nõn càng thêm nổi bật, nàng ta cười nói. “Đại tỷ tỷ đúng là tốt số.”

Vương mỹ nhân, bây giờ phải gọi là Vương Chiêu dung rồi, dịu dàng nói. “Hoằng An quận chúa vốn thông minh khéo léo, cùng Cẩm Anh vương chính là trời đất tạo nên một đôi. Lại được thái hậu nương nương ngự ban nhân duyên, cũng coi như thập toàn thập mỹ.”

Tưởng Đan cười một tiếng, liếc nhìn Vương Liên Nhi, lại xẹt qua Mục Tích Nhu. Một năm qua, không biết tại sao, hoàng đế nâng đở nàng đồng thời cũng cất nhắc Vương Liên Nhi và Mục Tích Nhu, có lẽ muốn để ba người họ kềm chế lẫn nhau. Vương Liên Nhi thành Vương Chiêu dung, Mục Tích Nhu thành Mục Chiêu hoa, nàng ta trở thành Tưởng Chiêu nghi, ba người đều là tam phẩm, phẩm cấp không phân cao thấp. Mục Tích Nhu cả ngày lạnh như băng tạm thời không đủ gây sợ hãi, tuy nhiên Vương Liên Nhi lại rất giảo hoạt, trong cung hai người bọn họ âm thầm đấu đá hăng nhất.

Tưởng Đan cười, đột nhiên nói với cô gái ngồi ở bàn khác. “Đổng Tu nghi, trước kia ngươi và Đại tỷ tỷ là bạn tốt, không biết lần này Đại tỷ tỷ thành hôn, ngươi chuẩn bị quà tặng gì?”

Nữ nhân kia ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt xinh đẹp, chính là Đổng Doanh Nhi không sai. Dung mạo không đổi, biểu cảm lại không còn linh động như thời thiếu nữ. Một năm này nàng ta cũng nhận được thánh sủng của hoàng đế, thăng thành Tứ phẩm Tu nghi, thói đời quả trớ trêu. Ban đầu khi vẫn còn là thiếu nữ, nàng ta là đích nữ phủ Kinh Triệu doãn, Tưởng Đan chỉ là thứ nữ phủ thượng thư, bì thân phận, Tưởng Đan xa xa không bì kịp. Nay vào cung, vị thế thay đổi, nàng ta gặp Tưởng Đan còn phải hành lễ. Hiện tại Đổng Doanh Nhi nghe thấy Tưởng Đan khiêu khích châm chọc như thế, cũng chỉ cười nhạt. “Quận chúa cành vàng lá ngọc, thần thiếp làm sao dám với cao?”

“Đổng Tu nghi nói thế sai rồi, ta nhớ lúc xưa ngươi với Đại tỷ tỷ rất thân thiết. Đúng rồi, không phải còn có cả tiểu thư Triệu gia nữa sao, nhắc tới thì ta lại nhớ ra một chuyện, nay đại ca thăng thành Đại tướng quân, phong thưởng cũng nhiều, lúc trước ai cũng đồn đãi đại ca sẽ đầu lìa khỏi xác, ai ngờ được hôm nay huynh ấy lại phong quang như vậy? Cho nên ta thường nói, người tính không bằng trời tính, đại ca nhờ cơ hội lần này, có thể khiến những kẻ lòng dạ xấu xa lộ mặt. Lúc đại ca xảy ra chuyện, bao nhiêu từng muốn kết thân lập tức trở mặt, vạch rõ giới hạn với huynh ấy, nay e rằng ruột đều hối hận đến xanh hết rồi.”

Cơ thể Đổng Doanh Nhi cứng đờ, cúi đầu xuống, cổ họng bất giác căng lên. Lời này của Tưởng Đan sao như cố ý nói cho nàng ta nghe. Ban đầu Tưởng Tín Chi không rõ tung tích, cha mẹ mình cũng không phải vì thấy tình thế không ổn, lấy bản thân ra để ép nàng ta vào cung đó hay sao. Khi đó nàng ta không còn đường ra, mắt thấy Tưởng Tín Chi cũng dữ nhiều lành ít, lòng chết lặng. Ai ngờ sẽ có ngày hôm nay, khi tin Tưởng Tín Chi được cứu ra truyền tới nàng ta vừa vui lại vừa buồn. Vui vì rốt cuộc người nọ vẫn giữ được mạng, buồn vì nàng ta giờ đây đã là vợ người, giữa hai người không có khả năng nữa. Nay Tưởng Tín Chi trở thành Lỗ Tây Đại tướng quân, tương lai không hạn lượng, nàng ta lại chỉ là một cung quyến nhỏ bé, lời này toát ra từ miệng Tưởng Đan, châm chọc biết bao.

Vương Liên Nhi thấy vậy, khẽ mỉm cười nói. “Còn không phải sao? Tưởng Đại tướng quân quả thật trẻ tuổi đầy triển vọng, chiến công trác tuyệt, dung mạo lại tuấn tú lịch sự, không biết ngày sau sẽ tiện nghi cho thiên kim nhà nào, có thể được hắn coi trọng.”

“Còn cần phải chờ sau này à?” Tưởng Đan cười càng thêm cởi mở. “Không phải hiện tại đã có rồi đấy à?”

Cơ thể Đổng Doanh Nhi, Vương Liên Nhi sững sốt, hỏi. “Muội muội nói thế là có ý gì?”

“Đổng Tu nghi có còn nhớ tiểu thư Triệu gia cũng rất thân với Đại tỷ tỷ hay không?” Tưởng Đan cười nói. “Ngày xưa quan hệ của ba người các ngươi còn rất tốt nữa. Ta nghe nói ý trung nhân của Tưởng Đại tướng quân chính là tiểu thư Triệu gia, nay đã sai người tới Triệu phủ hỏi thăm tin tức. Nói đến thì thật sự cũng là một mối nhân duyên xứng đôi vừa lứa, hẳn Đại tỷ tỷ của ta cũng rất vui mừng.”

Sắc mặt Đổng Doanh Nhi đã tái nhợt, nếu không phải còn nhớ đây là ngự vườn hoa, thì đã lảo đảo ngã xuống. Triệu Cẩn? Sao lại là Triệu Cẩn? Nàng ta vào cung lâu như vậy, đã sớm nhìn rõ Tưởng Đan không phải một kẻ tốt lành gì. Vốn dĩ nàng ta cũng chẳng muốn đếm xỉa tới Tưởng Đan, nhưng chỉ cần dính líu tới Tưởng Tín Chi nàng ta đã không nhịn được mà tâm loạn. Người Tưởng Tín Chi yêu lại là Triệu Cẩn? Bọn họ ở bên nhau lúc nào? Từ bao giờ mà Triệu Cẩn lại lọt vào mắt Tưởng Tín Chi?

Đổng Doanh Nhi chỉ cảm thấy cơ thể lạnh toát, chuyện nàng ta xem trọng Tưởng Tín Chi chưa từng dấu giếm Triệu Cẩn, Triệu Cẩn biết rõ tâm tư nàng ta mà còn ở bên Tưởng Tín Chi. Còn cả Tưởng Nguyễn, lúc xưa tuyệt tình với nàng ta như vậy, thế mà lại trợ giúp Triệu Cẩn và Tưởng Tín Chi, cũng cùng là bạn, vì sao Tưởng Nguyễn lại đối xứ khác biệt như thế?

Tận đáy lòng là sự không cam và tức giận sâu sắc, còn cả cảm giác thương tâm vì bị phản bội. Cảm thấy tất cả mọi người đều đang cười nhạo mình, cơ thể như không còn là của mình nữa. Đồng thời cũng không nghe rõ Tưởng Đang vẫn đang nói gì.

“Tiểu thư Triệu gia ngược lại cũng rất xứng đôi với đại ca.” Tưởng Đan cười nói. “Đại ca là tướng quân, tiểu thư Triệu gia xuất thân võ tướng thế gia, nhìn thế nào cũng rất thích hợp, khó trách Đại tỷ tỷ cũng phải giúp bọn họ.”

Tưởng Đan nói tới vui sướng, không biết rằng có người đứng sau lưng, nàng ta vừa nói xong lời này, đã nghe thấy một âm thanh trong trẻo vang lên từ sau lưng. “Bổn điện vốn tưởng rằng chỉ có đám phụ nhân đanh đá chợ búa mới thích đàm tiếu đặt điều về chuyện của người khác, không ngờ quý quyến trong thâm cung cũng sẽ như vậy, thật sự là đại khai nhãn giới. Thật may hôm nay tiểu thư Triệu gia và Tưởng tướng quân không có ở đây, nếu không tự dưng nghe thấy danh dự của mình bị kẻ khác tùy tiện vấy bẩn, sợ rằng sẽ không buông tha, Liễu Thái phó, bổn điện nói có đúng không?”

Mọi người cả kinh, Tưởng Đan đứng dậy, chỉ thấy đứng sau lưng là một nam tử trẻ tuổi và một thiếu niên xinh đẹp, thiếu niên non nớt như tạc thành từ ngọc, nụ cười chúm chím mà đầy nhạo báng, mâu quang chứa lãnh ý ẩn hiện, không phải Tuyên Phái thì là ai.

“Thập Tam điện hạ.” Mấy người Vương Liên Nhi vội vàng đứng dậy hành lễ, đứng trước hoàng tử, Tam phẩm cung phi thân phận thấp hơn. Huống chi hiện giờ Thập Tam hoàng tử này rất được lòng hoàng thượng, ngay cả Thái phó của thái tử là Liễu Mân cũng điều tới cho cậu bé dùng. Nam tử trẻ tuổi đứng cạnh mi thanh mục tú, mơ hồ có vẻ cao ngạo, giờ phút này trong mắt nhanh chóng lướt qua chút tức giận, thản nhiên nói. “Điện hạ nói đúng.”

Đây chính là phụ họa.

Tưởng Đan âm thầm cắn răng, không biết Tuyên Phái này tự nhiên xuất hiện làm gì, nàng ta cảm thấy mất hết mặt mũi trước mặt mọi người vì Tuyên Phái, ánh mắt u ám. Tuy nhiên nở nụ cười nói. “Thập Tam điện hạ, chuyện miệng lưỡi ở hậu cung, chỉ là chuyện của nữ nhân, Thập Tam điện hạ chen vào, sợ rằng sẽ khiến người khác chê cười.”

Không biết vì sao, nàng ta cực kỳ không thích Tuyên Phái. Trước những hoàng tử khác nàng ta có thể khôn khéo, cũng không tiếc hạ mình tâng bốc, nhưng chỉ riêng Thập Tam hoàng tử, đến cả một sắc mặt tốt cũng phải miễn cưỡng. Không biết có phải ảo giác của nàng ta hay không, mà trên người Tuyên Phái nàng ta luôn thấy bóng dáng Tưởng Nguyễn, nhất là đôi mắt sâu hoắm tựa như giếng cổ kia, lúc nhìn người, lạnh băng giống nhau như đúc, khiến người khác run sợ.

Vương Liên Nhi thầm mắng một câu ngu xuẩn, ai cũng biết hiện giờ hoàng đế rất coi trọng Tuyên Phái, cố tình Tưởng Đan còn nói chuyện không khách khí như vậy. Không nghĩ thử xem nếu lời này truyền đến tai hoàng đế, thì hoàng đế sẽ nghĩ như thế nào. Bản thân hoàng đế có thể trách mắng Tuyên Phái, nhưng vạn vạn sẽ không để cho một Chiêu Nghi lớn lối giáo huấn hoàng tử.

“Đây sao có thể tính là chuyện hậu cung?” Tuyên Phái cười khẽ. “Tưởng tướng quân là công thần Đại Cẩm, Chiêu Nghi thân ở hậu cung, lại hiểu rõ ràng từng chuyện của Tưởng tướng quân, nghĩ đến hẳn hết sức lưu tâm về Tưởng tướng quân, một người ở thâm cung như Chiêu Nghi cũng có thể quan tâm Tưởng tướng quân, bổn điện là hoàng tử Đại Cẩm, là con trai của phụ hoàng, tất nhiên cũng nên quan tâm Tưởng tướng quân nhiều hơn một chút.”

Tưởng Đan cứng họng, trong lòng thầm mắng Tuyên Phái xảo quyệt. Lời này thật sự quá sắc bén, một nữ nhân hậu cung như nàng ta lại chú ý tới chuyện riêng của Tướng quân trẻ tuổi, thật sự đã quá phận. Tưởng Đan khó nhọc nói. “Dầu gì cũng là đại ca ta..”

“Chiêu Nghi lạ thật,” Người lên tiếng là Mục Tích Nhu luôn một mực mắt lạnh đứng xem, nàng vốn đẹp, chỉ là quá đỗi cao ngạo, giờ phút này vẫn lạnh lùng như cũ nói. “Ta nghe nói Tưởng tướng quân vào cung lãnh thưởng, nhưng chưa từng nghe qua vào cung nói chuyện cũ với Tưởng Chiêu nghi, Tưởng gia cũng chưa từng có ai tới thăm Chiêu Nghi, không biết Chiêu nghi từ đâu có được những tin tức này. Thái hậu nương nương và bệ hạ đều không lên tiếng, xem ra bản lĩnh Tưởng Chiêu nghi còn lớn hơn so với bệ hạ.”

Không ai ngờ mỹ nhân lạnh lùng Mục Tích Nhu lại nói năng sắc bén như thế, khiến Tưởng Đan á khẩu không trả lời được. Trong cung khắp nơi đều là người của hoàng đế, tình cảnh hôm nay, chưa chắc không truyền tới tai hoàng đế. Hoàng đế sẽ nghĩ thế nào không ai biết được, Tưởng Đan nóng nảy, nói. “Ta không hề nói như vậy, Mục Chiêu hoa ngươi vì cớ gì lại nói ta như thế?”

Mục Tích Nhu cười lạnh, không nói thêm gì nữa.

Tuyên Phái lại cười lên, Liễu Mẫn đứng bên cạnh cậu cũng khẽ nhếch môi, trong con ngươi thoáng qua sự châm biếm. Tưởng Đan đắc tội Tuyên Phái, cuối cùng tự cô lập bản thân. Sẽ không có ai dám đắc tội một hoàng tử được hoàng đế xem trọng, sẽ không có ai nói chuyện vì Tưởng Đan, tình cảnh Tưởng Đan hết sức chật vật.

Tuyên Phái vuốt ve tay áo, thiếu niên áo mũ hoa lệ tinh xảo, môi cười chúm chím ôn nhu, giọng nói lại lạnh lùng không thèm che giấu. “Tưởng Chiêu nghi, bệnh từ miệng vào, họa từ miệng mà ra, ngươi phải nhớ kỹ.”

Trong khoảnh khắc, Tưởng Đan cảm thấy rùng mình.
Bình Luận (0)
Comment