Chương 152: A
Chương 152: AChương 152: A
Tạ Thiên Cách quay đầu lại, cười khẩy: "Không biết sao?"
Tế Xuân mới đột nhiên tỉnh táo lại, cậu ta hiểu ý của Tạ Thiên Cách.
Ngay lập tức, cậu ta kích hoạt dị năng bóng tối, biến tất cả bóng tối trong con đường nhỏ này thành những sợi dây đen dài, trói chặt Lý Tiêu và những người khác trong nháy mắt.
Cậu ta thậm chí còn học theo Tạ Thiên Cách, chặn miệng tất cả bọn họ lại, không để bọn họ phát ra bất kỳ một tiếng động nào.
"Xem ra, bây giờ không phải lúc để nói chuyện giao dịch..." Tạ Thiên Cách thở dài một tiếng.
Lý Tiêu cảm thấy có một sự nguy hiểm lạnh lão toát ra từ câu nói đó của cô...
Nhà Lý Tiêu đời đời làm quân nhân, bản thân anh ta từ nhỏ đã rèn luyện trong quân đội, anh ta đã gặp rất nhiều lần nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng chưa bao giờ có lần nào khiến anh ta phải kinh hãi như thế này.
Tạ Thiên Cách chỉ nhìn anh ta, không có bất kỳ động tác nào.
Nhưng Lý Tiêu vẫn cảm thấy một cảm giác ngạt thở đến cực độ khi bị thân chết nhìn chằm chằm.
May mắn thay, cảm giác này không kéo dài bao lâu, vì Tạ Thiên Cách đã dời mắt đi, nhìn về phía Thích Thương Hải ở sau lưng.
Ngay cả khi không có Tạ Thiên Cách nhìn chằm chằm, động tác của Tế Xuân cũng rất nhanh, từ việc trói đến chặn miệng, chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành tất cả. Tất nhiên, điều khiến toàn bộ đội đặc nhiệm cảm thấy chấn động không phải là động tác nhanh nhẹn của Tế Xuân, mà là dị năng của cậu ta.
Khi toàn bộ đội đặc nhiệm tỉnh lại, hầu như ai cũng thức tỉnh dị năng.
Thậm chí Lý Tiêu còn thức tỉnh dị năng hệ kép, nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy dị năng nào như Tạ Thiên Cách.
Và bây giờ, trong đội của Tạ Thiên Cách, họ lại nhìn thấy một dị năng đặc biệt khác nữa.
Điều này khiến cho toàn bộ đội đặc nhiệm vô cùng kiêng dè.
"Thương Hải." Tạ Thiên Cách lại hét lên khi Tế Xuân bắt đầu trói những người đó.
"Bà chủ!"
Mặc dù cũng là lần đầu tiên đối mặt với cảnh giết người nhưng Thích Thương Hải lại không hề do dự như Tế Xuân.
Trước mạt thế, anh là quản lý của một trang web chuyên thảo luận về mạt thế, cho nên hiện tại anh có thể thích nghi khá nhanh.
Vừa rồi khi đối mặt trực diện với việc giết người, mặc dù có chút kinh hãi nhưng anh đã nhanh chóng bình tính lại.
Đối với Thích Thương Hải mà nói, bà chủ làm gì cũng đúng, anh tuyệt đối trung thành với bà chủ, tuyệt đối phục tùng.
Tạ Thiên Cách lấy ra từ không gian một con dao găm sắc bén đưa cho Thích Thương Hải, nói: "Trông chừng cậu ta."
Tạ Thiên Cách chỉ Tế Xuân.
Thích Thương Hải có chút khó hiểu, Tế Xuân cũng có chút khó hiểu. Tế Xuân ngạc nhiên nhìn Tạ Thiên Cách, trong mắt có chút hoảng loạn.
"Nhiệm vụ của tên hòa thượng kia là trông chừng đám người này, còn nhiệm vụ của anh là trông chừng cậu ta, nếu tên hòa thượng kia muốn phổ độ chúng sinh, từ bi với nhân gian thì anh hãy đưa cậu ta đi gặp Phật tổ."
Khi Tạ Thiên Cách nói những lời này, thậm chí trên mặt còn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, như thể những gì cô vừa nói chỉ là ăn một bữa cơm, ngủ một giấc, bình thường đến không thể bình thường hơn.
"Vâng, bà chủ."