Chương 153: A
Chương 153: AChương 153: A
"Biết giết người không?" Tạ Thiên Cách đột nhiên cười.
Cô không đợi Thích Thương Hải trả lời, xúc tu màu tím kia lại vươn ra.
Với tốc độ nhanh như chớp, nó đã điểm vào một số điểm yếu trên người Tế Xuân.
"Chỉ cần trúng bất kỳ chỗ nào trong số những chỗ này, rất đau đớn."
Giọng nói của Tạ Thiên Cách vẫn nghe trong trẻo như vậy, như tiếng suối chảy róc rách.
Nhưng ý tứ trong lời nói của cô lại khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây không khỏi run lên, đặc biệt là Tế Xuân, ngay khoảnh khắc bị xúc tu điểm trúng, toàn thân cậu ta liên rơi vào trạng thái cứng đờ không thể né tránh.
Thích Thương Hải lập tức hiểu ý của Tạ Thiên Cách, anh cầm lấy con dao găm, ánh mắt kiên định nhìn Tế Xuân.
Và Tế Xuân cũng hiểu ý của Tạ Thiên Cách.
Hóa ra Tạ Thiên Cách có thể nhìn ra sự do dự của mình.
Và cũng giống như đã nói, cô sẽ không nuôi người vô dụng...
Cũng chính vào lúc này, Tế Xuân cuối cùng cũng hiểu ra một điều, nếu cậu ta không nhanh chóng từ bỏ lòng từ bi vô dụng trong lòng mình, số phận của cậu ta sẽ lại lâm vào bi kịch như trước đây.
Trước đây, cậu ta đã bị sư huynh, sư đệ xa lánh, ruồng bỏ.
Còn bây giờ, cậu ta sẽ trở thành người bị Tạ Thiên Cách ruồng bỏ.
Bị sư huynh, sư đệ ruồng bỏ sẽ không thương tổn đến tính mạng, nhưng bị Tạ Thiên Cách ruông bỏ, con đường duy nhất chờ đợi cậu ta chỉ có cái chết!
Nhưng mà, cậu ta không muốn chết!
Lý Tiêu nhìn khoảnh khắc xúc tu của Tạ Thiên Cách chạm vào người Tế Xuân, cảm giác bị thân chết nhắm vào lại một lần nữa hiện lên.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tạ Thiên Cách, sự chấn động trong lòng đã không thể dùng từ chấn động để hình dung được nữa.
Những vị trí mà cô chỉ ra đều là những vị trí tử huyệt trên cơ thể người, nếu không phải người được đào tạo đặc biệt thì tuyệt đối sẽ không biết.
Người phụ nữ này...
Rốt cuộc là người như thế nào?
Tạ Thiên Cách hoàn toàn không quan tâm Tế Xuân nghĩ gì trong lòng, cũng không quan tâm Lý Tiêu và những người khác nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh cô sắp xếp này.
Ngay lúc này, tiếng động cơ từ xa đã ngày càng gần...
Những xúc tu sau lưng Tạ Thiên Cách co lại, biến mất không thấy bóng dáng, như thể chưa từng xuất hiện.
Còn khoảnh khắc tiếp theo, toàn thân cô nhảy vọt lên, dường như mất đi lực hấp dẫn của trái đất, trực tiếp nhảy lên một chiếc container.
Sau đó, cô làm theo cách cũ, nhảy lên đỉnh container chỉ trong vài bước.
Toàn bộ quá trình không quá hai giây, Lý Tiêu và những người khác thậm chí chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của Tạ Thiên Cách, đến khi nhìn rõ lại thì cô đã cầm đao đứng trên đỉnh container.
Quá mạnh mẽ. Những hạt tuyết màu hồng vẫn rơi lất phất.
Tạ Thiên Cách đứng trên đỉnh container, cuối cùng cũng nhìn rõ, trong trời tuyết mịt mù có bốn chiếc xe đang lao về phía họ.
Mỗi chiếc xe không chỉ có người ngồi bên trong mà còn có người treo bên ngoài.
Không có ngoại lệ, họ đều mặc đồng phục chiến đấu, trên tay cầm vũ khí.
Tính sơ sơ, chỉ riêng bốn chiếc xe này đã có ít nhất hai mươi người!
Nhưng điều đáng chú ý nhất chính là chiếc xe việt dã màu đỏ dẫn đầu.
Màu đỏ tươi trong trời tuyết mênh mông vô cùng chói mắt, cửa sổ trời của nó mở ra, nửa thân trên của một người đàn ông trẻ tuổi thò ra khỏi cửa sổ trời, trên tay câm một khẩu súng trường.