Chương 154: A
Chương 154: AChương 154: A
Một bên lái xe điên cuồng trong trời tuyết, một bên cười ngạo nghễ, bóp cò súng "Đùng đùng đùng" bắn vào không trung.
Tầm nhìn của Tạ Thiên Cách rất tốt, cho dù đứng ở chỗ không cao, cô vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của người này.
Quả nhiên là Viên Trạch Chương!
Viên gia, người nắm quyền thực sự của căn cứ Đông Xuyên, một trong ba căn cứ lớn nhất của thành phổ Đông Xuyên ở kiếp trước.
Trước ngày mạt thế, Viên gia đã là bá chủ của thành phố Đông Xuyên.
Ba đời trước của gia đình bọn họ khởi nghiệp bằng thế lực đen tối, nhưng từ thế hệ trước, bọn họ đã bắt đầu rửa sạch và đi theo con đường kinh doanh.
Đến đời này, anh cả nhà họ Viên là Viên Trạch Bình đã trở thành người nắm quyền thực sự của Viên gia, chủ yếu làm ăn trên mặt đất, tuân thủ pháp luật.
Người con thứ ba Viên Trạch Chương là người nhỏ tuổi nhất trong số ba anh em, lại là con riêng, nhưng cũng là người tàn bạo nhất trong nhà họ Viên, tám chín phần mười những ý tưởng ngược đãi và bạo lực của nhà họ Viên đều là do cậu ta đưa ra.
Cũng chính vì vậy, khi mới mười mấy tuổi, cậu ta đã tiếp quản công việc kinh doanh ngầm của nhà họ Viên.
Còn người con thứ hai Viên Trạch An vì mọi mặt đều không bằng hai người anh em nên bị tước hết quyền lực. Trở thành một tên ăn chơi trác táng, trở thành bàn đạp mà Lạc Phi Phi để mắt đến đầu tiên, cũng là một trong những tên liếm cẩu trung thành của Lạc Phi Phi.
Kiếp trước, vì quan hệ với Lạc Phi Phi, cô không ít lần bị nhà họ Viên nhắm vào và hành hạ.
Việc cô bị đưa vào căn cứ X làm nô lệ đấu thú cũng là do Viên Trạch Chương bày mưu.
Tạ Thiên Cách chưa từng nghĩ rằng giết chết một Viên Trạch An là cô đã xong chuyện với nhà họ Viên.
Trong kế hoạch của cô, cô sẽ không tha cho bất kỳ ai trong nhà họ Viên.
Dù sao thì một gia đình phải ở bên nhau cho trọn vẹn.
Chỉ là Tạ Thiên Cách không ngờ, cô còn chưa đi tìm nhà họ Viên thì Viên Trạch Chương đã nóng lòng tự đưa đến tận cửa.
"Tìm cho tôi! Tìm ra đám lính đầu to kia! Không chừa một mống nào, giết hết cho tôi! Ai giết được nhiều nhất, trở về sẽ thưởng lớn!"
Viên Trạch Chương không ngừng bắn súng lên trời, tiếng cười ngạo mạn vang vọng trong trời tuyết.
"Vâng! Tam thiếu!" Những người trên mấy chiếc xe xung quanh đồng thanh trả lời.
Ngay lúc này——
"Râm!" Cùng với một tiếng động nặng nề, một bóng đen nặng nề rơi xuống nắp ca-pô xe của Viên Trạch Chương.
Sức mạnh to lớn khiến nắp ca-pô lõm xuống một mảng sâu...
Có lẽ là vừa rồi đội đặc nhiệm của Lý Tiêu đã bị Viên Trạch Chương đàn áp quá dữ dội.
Hoặc có lẽ là cảng tự do thương mại quá rộng lớn và yên tĩnh.
Hoặc cũng có thể là niềm vui khi săn đuổi quân đội đã khiến cho nhân tố điên cuồng trong máu của Viên Trạch Chương khó có thể bình tĩnh lại.
Tóm lại, cậu ta hoàn toàn không ngờ rằng trên thế gian rộng lớn này còn có người khác tồn tại, còn có người dám thách thức uy quyền của mình.
Vì vậy, khi Tạ Thiên Cách nhảy xuống đứng vững trên nắp ca-pô trước xe của cậu ta, Viên Trạch Chương đã sửng sốt mất một lúc.
Không chỉ cậu ta mà cả vệ sĩ lái xe cũng đều ngây người.