Chương 169: A
Chương 169: AChương 169: A
"Gọi cảnh sát nhanh lên!"
Ban đầu chỉ là một đám ô hợp đến để cướp bóc, bản thân bọn họ cũng không có thực lực gì, bây giờ nhìn thấy Vương Hoài và chủ nhân tòa nhà số 37 bị giết, bọn họ làm gì còn dám ở lại đây nữa.
Ngay lập tức, đám người giống như ông vỡ tổ, chạy toán loạn.
Lúc đầu khi Vương Hoài bị tấn công. Thích Thương Hải còn tưởng là Tạ Thiên Cách ra tay, anh còn quay lại nhìn cô một cái.
Nhưng sau đó mới phát hiện ra biểu cảm của Tạ Thiên Cách cũng có chút bất ngờ giống mình, lúc này mới nhận ra người vừa ra tay là Tế Xuân bên cạnh.
Thích Thương Hải bỗng chốc có chút kinh ngạc.
Đây chính là Tế Xuân!
Một vị hòa thượng!
Người mà nếu như có thể ăn chay thì tuyệt đối sẽ không ăn mặn, thấy thây ma chết cũng phải niệm kinh siêu độ cho chúng!
Bây giờ lại chủ động ra tay giết người!
Hơn nữa còn là người đầu tiên chủ động ra tay!
Trời ơi! Có phải mặt trời mọc đằng tây không?
Thực tế, không chỉ có Thích Thương Hải kinh ngạc, mà ngay cả Tạ Thiên Cách cũng rất kinh ngạc.
Nói thật, nếu không phải cô vẫn thèm thuồng cái nội công ghê gớm gì đó mà có thể chịu lạnh của Tế Xuân, nếu không phải vì dị năng của cậu ta cũng được coi là hiếm có thì với một kẻ sư sãi lề mề lại thánh mẫu như Tế Xuân, cô đã giết chết cậu ta từ lâu rồi.
Vì vậy, đối với Tế Xuân, mặc dù là Tạ Thiên Cách chủ động đưa cậu ta về, nhưng cô vẫn luôn có chút ghét bỏ cậu ta.
Vừa rồi khi Vương Hoài dùng xà beng chỉ vào Thích Thương Hải, cô đã định ra tay.
Nhưng không ngờ lại có người ra tay còn nhanh hơn cô.
Cô cảm nhận được sự dao động đặc biệt của sức mạnh thức tỉnh.
Thu phóng cực kỳ nhanh nhẹn, lại vô cùng sắc bén, nhuốm đầy sát khí nồng nặc.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy những bóng đen này là do Tế Xuân điều khiển, Tạ Thiên Cách hoàn toàn không tin rằng vị hòa thượng này lại chủ động ra tay giết người.
Hơn nữa còn giết tận hai người!
Tuy nhiên, tình hình hiện tại rõ ràng không để lại cho hai người thời gian ngạc nhiên.
Tạ Thiên Cách chỉ liếc nhìn Tế Xuân một cái, liền dứt khoát ra lệnh: "Cố gắng tiêu diệt, đừng để lại tai họal"
Thích Thương Hải tuy không có dị năng tấn công nhưng trong tay anh có súng, không chút do dự liền giơ súng lên.
Tạ Thiên Cách thì càng không cần phải nói, những xúc tu màu tím sau lưng như cảm nhận được sát khí của chủ nhân, lập tức đuổi theo đám người đang bỏ chạy. Tế Xuân đã ra tay giết người, giờ phút này cậu ta như thể đột nhiên trở thành một người khác.
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng súng đan xen trong màn đêm tĩnh mịch.
Rất nhanh màn đêm lại trở nên yên tĩnh.
Tế Xuân vừa rồi chạy quá nhanh, đến nỗi làm rơi mất mũ, để lộ ra cái đầu trọc.
Một người mặt đây nước mắt nước mũi quỳ trước mặt cậu ta không ngừng dập đầu, miệng lẩm bẩm cầu xin: "Đại sư, tôi không làm gì cả! Xin người tha cho tôi!"
"Sao có thể không làm gì được?" Tế Xuân từ từ thở dài.
Trong màn đêm, giọng nói của cậu ta vừa ấm áp vừa dịu dàng, hoàn toàn khác với bóng đen giết người vừa nãy.
"Các người dám nói Phật tổ của tôi là tai họa..."
Hai giây sau, người cuối cùng bất lực ngã vào đống tuyết.