Chương 170: A
Chương 170: AChương 170: A
Thích Vu Sơn vẫn luôn rất căng thẳng.
Đặc biệt là sau khi nghe thấy tiếng súng bên ngoài, cô ấy càng căng thẳng đến cực điểm.
Cũng may là rất nhanh bên ngoài đã yên tĩnh trở lại, sau đó Tạ Thiên Cách và Thích Thương Hải trở về.
Thích Vu Sơn nhìn về phía sau họ, có chút lo lắng: "Vị hòa thượng kia đâu?"
Thích Thương Hải sắc mặt kỳ quái nói: "Đang tụng kinh siêu độ."
Thích Vu Sơn khinh thường cười lạnh: "Bà chủ, em đã nói là đừng mang anh ta đi cùng mài! Đã không giúp được gì, ngược lại còn đi tụng kinh cho người ta! Không biết trong đầu anh ta nghĩ gì nữa..."
"Cậu ta giết người.' Tạ Thiên Cách cũng không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng vào trong nhà, buông một câu tưởng chừng như nhẹ bẫng nhưng thực ra lại vô cùng nặng nề.
"Anh ta giết người...' Thích Vu Sơn sửng sốt, biểu cảm trên mặt đột nhiên trở nên vô cùng kinh ngạc.
Cô ấy quay đầu nhìn Thích Thương Hải, há miệng nhưng lại không nói nên lời.
Cũng may là Thích Thương Hải rất ăn ý với cô ấy, anh gật đầu, ý nói cô ấy không có nghe nhầm.
Thích Vu Sơn ngây người một lúc lâu, sau đó mới "Ôi trời" một tiếng.
Hôm nay vì Thích Vu Sơn không ra ngoài nên bữa cơm này được nấu rất thịnh soạn, đúng chuẩn bốn món mặn một món canh.
Có lẽ là vì biết được hôm nay Tế Xuân đã chủ động giết người cho nên Thích Vu Sơn miệng dao găm lòng đậu hũ đã đặc biệt xào riêng cho Tế Xuân một bát rau xanh.
Tuy nhiên, Tế Xuân chỉ ôn hòa cảm ơn, quay đầu liên đặt bát rau xào đó vào giữa bàn.
Sau đó đưa đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt.
Thích Vu Sơn nhìn Tế Xuân ăn đầy miệng dầu mỡ, có chút không đành lòng, thở dài nói: "Hoà thượng à, nếu anh thực sự không quen ăn mặn, tôi sẽ làm đồ chay riêng cho anh..."
"Không cần phiên phức như vậy."
"Không phiền phức, tôi chỉ là... Thích Vu Sơn cũng không biết phải diễn đạt thế nào.
Cô ấy chỉ cảm thấy trong thời mạt thế này, đến cả hòa thượng cũng bắt đầu giết người, nhất thời có chút buồn bã...
Nhưng sau đó lại nghe thấy Tế Xuân nói: "Thực sự không cần phiền phức như vậy, mặc dù tôi là hòa thượng nhưng tôi ăn mặn."
Nói xong, cậu ta ngẩng đầu nhìn Tạ Thiên Cách, cười cười, không nói gì, lại như đã nói rất nhiều.
Nhưng Tạ Thiên Cách lại hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ cúi đầu gặm Xương.
Hôm nay ra ngoài cả một ngày, thực sự tiêu hao quá nhiều thể lực, cô đã sớm đói đến mức bụng dán vào lưng rồi.
Đang gặm xương, đột nhiên có người đưa tới trước mặt cô một cuốn sách.
Tạ Thiên Cách ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên đó viết to ba chữ - Dịch Cân Kinh.
Mặc dù trông có chút giống như viết tay nhưng nhìn kỹ sẽ biết thực ra là in.
Cô có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn, liền thấy khuôn mặt mang theo nụ cười của Tế Xuân.
Phải nói rằng, mặt đẹp thì cho dù không có tóc cũng không ảnh hưởng gì đến nhan sắc.
Dưới ánh đèn mờ ảo, nốt chu sa đỏ ở giữa trán cậu ta vô cùng rực rỡ chói mắt.
"Bà chủ, đây là Dịch Cân Kinh, hôm nay cô hỏi tại sao hòa thượng chúng tôi đều không sợ lạnh, tôi về suy nghĩ một chút, hẳn là vì chúng tôi đều phải luyện cái này.'
"Hay là, cô thử xem?”
Nói xong, Tế Xuân lại lấy từ trong ba lô của mình ra hai cuốn nữa, lần lượt nhét cho hai anh em Thích Thương Hải.
Tạ Thiên Cách lật xem cuốn Dịch Cân Kinh trên tay, hoàn toàn không ngờ rằng bí kíp giúp Tế Xuân không sợ lạnh lại là cái này.
Hơn nữa còn là bản in nữal!