Chương 232: B
Chương 232: BChương 232: B
Tạ Thiên Cách hơi nhíu mày.
Phổ Kiều vẫn luôn chú ý đến từng nhất cử nhất động của Tạ Thiên Cách, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô.
Khi cô ta thấy Tạ Thiên Cách hơi nhíu mày, đột nhiên nhận ra có lẽ không ổn.
Quả nhiên.
Chỉ thấy thanh đao mà vừa rồi Vương Bằng thèm muốn cứ thế 'Xoẹt" một cái bay ra ngoài.
Người phụ nữ này rõ ràng không nhìn về phía Vương Bằng nhưng thanh đao này giống như có mắt.
Trên không trung tạo thành một đường cong hoàn hảo, cuối cùng cắm thẳng vào ngực Vương Bằng.
Vương Bằng dường như cũng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra.
Miệng ông ta vẫn tiếp tục chửi rủa, nhưng tiếng chửi đó đã đột ngột dừng lại khi thành đao kia rơi xuống.
Ông ta cố hết sức nâng người dậy, trừng mắt nhìn thanh đao kia, nhưng giây tiếp theo, cơ thể ông ta lại run rẩy dữ dội.
Vương Bằng sắp chết.
Nhưng ông ta vẫn chưa chết.
Cơ thể, thần kinh của ông ta đang giãy giụa theo bản năng.
Theo sự giấy giụa của ông ta, càng nhiều máu trào ra, tạo thành một hình ảnh vô cùng kích thích.
Khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, cơ thể của bọn họ dường như cũng liên kết với Vương Bằng.
Run rẩy dữ dội.
Tiếng chửi rủa của Vương Bằng bên tai cuối cùng cũng dừng lại, Tạ Thiên Cách thở phào nhẹ nhõm.
Cô lại nhìn về phía mấy người trước mặt, nhếch mép, giọng nói bình tĩnh dường như còn lạnh lẽo hơn cả cái thời tiết giá lạnh này.
"Tôi hỏi lại lân nữa, đây là nơi nào?"
"Không nói sao?”
Tạ Thiên Cách không có nhiều kiên nhẫn để thẩm vấn những người này.
Cô vừa đi về phía mấy người vừa vung vẩy ba xúc tu sau lưng.
Ngay khi mấy người còn đang run rẩy, họ chỉ thấy xúc tu vừa mới chặt đứt một cánh tay của Vương Bằng đã bay ra ngoài.
"Phụt" một tiếng, trực tiếp xuyên thủng ngực Dương Hạ, người ở xa Tạ Thiên Cách nhất.
Dương Hạ thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng, trực tiếp ngã gục xuống đất.
Những thứ ban đầu cô ta giấu trong không gian lập tức rơi hết ra ngoài.
Hóa ra là một dị năng giả hệ không gian.
Tạ Thiên Cách liếc nhìn những thứ đó, không có gì khiến cô hứng thú.
Cô quay đầu, tập trung sự chú ý trở lại mấy người. "Đấn lượt ai đây?"
Giọng nói của Tạ Thiên Cách không lớn nhưng lại như tiếng sấm nổ vang trong tai mấy người.
Giây tiếp theo, họ không thể tiếp tục giả vờ như con cút nữa, lần lượt mở miệng, tranh nhau nói.
Như thể chậm một giây nữa không biết sẽ chết như thế nào.
"Đây là tòa nhà văn phòng của Nhà máy nước giải khát Phương Hương."
"Bây giờ ở tâng sáu của tòa nhà, là văn phòng của ông chủ trước."
Triệu Văn thấy Vương Tiểu Tiểu và Phổ Kiều đều đã mở miệng, vội vàng nói theo, chỉ là anh ta xảo quyệt hơn, trực tiếp khai ra thân phận của mình:
"Đúng đúng đúng, chính là văn phòng của tôi trước đây, tôi chính là ông chủ ở đây! Không ai hiểu rõ mọi chuyện của nhà máy nước giải khát này hơn tôi."
Nói xong, Triệu Văn lại chỉ tay vào Vương Tiểu Tiểu và Phổ Kiều nói: "Hai người họ đều là người mới được tuyển vào nhà máy chưa được bao lâu..."
Phổ Kiều và Vương Tiểu Tiểu lập tức trừng mắt nhìn Triệu Văn, giống như chỉ hận không thể cắn một miếng thịt trên người anh ta.