Chương 240: B
Chương 240: BChương 240: B
Triệu Văn không ngờ Vương Tiểu Tiểu lại phản bội mình vào lúc này, lập tức nổi giận, không ngừng chửi bới.
Thế nhưng bất kể anh ta nói gì, động tác của Vương Tiểu Tiểu cũng không dừng lại, thậm chí còn nhanh hơn, chỉ sau vài phút đã trói Triệu Văn thành một đòn bánh tét.
Mà lúc này, Thích Vu Sơn đã sớm chạy ra ngoài hỗ trợ Tạ Thiên Cách.
Triệu Văn dựa vào ghế sô pha, thở hổn hển.
Vương Tiểu Tiểu cũng ngồi xuống ghế sô pha, thở hổn hển.
Cô ta vừa mới chữa trị xong cho Thích Vu Sơn, sức lực không đủ, bây giờ lại trói chặt Triệu Văn, đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực.
Nhưng cô ta vẫn không dám lơ là, tay cầm chặt chiếc dùi cui mà Dương Hạ dùng để phòng thân, nhìn chằm chằm vào Triệu Văn.
Triệu Văn đột nhiên cười lên: "Tiểu Tiểu, cô thả tôi ra, chữa trị cho tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô."
Vương Tiểu Tiểu lắc đầu thật mạnh, cô ta bây giờ đã mệt đến nói không nên lời, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Triệu Văn không phải là thứ tốt lành gì.
Mặc dù hai người phụ nữ kia rất đáng sợ, nhưng so với những ngày tháng vừa qua, cô thà tin vào hai người phụ nữ kia còn hơn.
Sự từ chối của Vương Tiểu Tiểu khiến Triệu Văn lập tức tức giận, gân xanh trên trán anh ta giật giật.
Nhưng Triệu Văn vẫn đè nén những lời mắng chửi trong lòng, kiên nhẫn khuyên nhủ Vương Tiểu Tiểu.
"Cô ngốc à?"
"Chúng ta mới là một phe.”
"Tôi là giám đốc ở đây, nhà máy này là của tôi, vật tư bên trong, tất cả mọi thứ đều là của tôi."
"Cô cho rằng bây giờ cô nghe lời, hai con quái vật kia sẽ thực sự tha cho cô sao?”
"Không đâu, bọn họ không có nhân tính."
"Đặc biệt là người phụ nữ có chân mọc ở sau lưng kia, cô vừa rồi không thấy cô ta giết người như thế nào sao? Vương Bằng, Dương Hạ, Phổ Kiều, cô ta đều chỉ dùng một chiêu là giết chết rồi!"
"Cô cho rằng cô ta còn có nhân tính sao? Cô ta không có, cô ta là quái vật, cô ta có khác gì những con quái vật tôi nuôi không? Không có gì khác cả."
"Nếu lát nữa cô ta quay lại, cô ta tuyệt đối sẽ không tha cho cô."
"Tiểu Tiểu à, cô còn trẻ, cô chưa trải sự đời, cô không biết lòng người có thể xấu xa đến mức nào đâu."
"Hai người phụ nữ này nhìn là biết không phải người tốt, bọn họ sẽ không giống như tôi mà chăm sóc cho cô đâu!"
"Tiểu Tiểu à, chúng ta là một phe, chỉ cần cô thả tôi ra, chữa trị cho tôi, tôi sẽ đưa cô đi, tôi sẽ chia sẻ tài nguyên của tôi với cô..."
Trái tim Vương Tiểu Tiểu đập thình thịch, giọng nói của Triệu Văn như có một ma lực rất lớn, không ngừng vẽ ra trước mắt cô ta một bức tranh đáng SỢ.
Nhưng đột nhiên cô ta lại bình tĩnh lại. Cô ta chớp chớp mắt, cười lạnh với Triệu Văn, chiếc dùi cui trên tay càng tiến gân đến cổ anh ta.
"Nếu như bọn họ có thể quay lại thì chứng tỏ những con quái vật mà anh nuôi căn bản không thể đối phó với bọn họ. Đến lúc đó anh nghĩ anh còn đường sống sao? Tôi thả anh ra, tôi còn có đường sống sao?"
"Anh đừng tưởng tôi là phụ nữ thì tôi không có não."
"Tôi là dị năng giả hệ trị liệu, hệ trị liệu tuy không có khả năng tấn công nhưng lại có chức năng hỗ trợ mạnh mẽ. Chỉ cần tôi nghe lời, tôi tin rằng, bọn họ sẽ không giết tôi."