Chương 294: B
Chương 294: BChương 294: B
Mà bên cạnh ông ta còn có hai xúc tu đang ngo ngoe rình rập.
Đừng nói đến một Trương Cường, cho dù là mười Trương Cường bây giờ cũng không có cách nào thoát ra được.
Huống hồ, khói do vụ nổ tạo ra bốc lên còn khiến ông ta không ngừng ho khan.
Nước mắt, nước mũi, nước bọt chảy khắp nơi.
Tạ Thiên Cách nhìn ông ta, hỏi: "Là các người làm căn cứ của tôi thành ra như vậy sao?"
"Không không không! Chị đại! Chúng tôi sai rồi!"
Ngay khi Trương Cường vẫn đang ho dữ dội, không thể trả lời câu hỏi của Tạ Thiên Cách thì nghe thấy một giọng nói hoảng loạn và mang theo tiếng khóc vang lên.
Tiếp đó thấy một bóng người trực tiếp lao ra khỏi đám khói bụi mù mịt, quỳ sượt đến bên cạnh Tạ Thiên Cách.
Người này chính là Lưu Hạo.
Hai mắt anh ta đỏ hoe, trên người cũng vì vụ nổ mà có thêm chỉ chít vết thương, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự chân thành trên khuôn mặt anh ta lúc này.
Anh ta quỳ trước mặt Tạ Thiên Cách, đưa tay chỉ vào Trương Cường, vừa khóc vừa lớn tiếng nói: "Chị đại, mấy chúng tôi đều là học trò của ông ta! Là ông ta bảo chúng tôi đi!"
"Chúng tôi thực sự sai rôi! Chúng tôi không nên đi đánh căn cứ của chị!" "Nhưng chúng tôi thực sự không phải là thủ phạm, chúng tôi không phải là chủ mưul"
"Là ông ta! Đều là ông tai"
Theo tiếng của Lưu Hạo, những sinh viên đại học đang than khóc kia dường như cũng phản ứng lại.
Bọn họ lăn lộn bò đến chỗ Tạ Thiên Cách.
Học theo Lưu Hạo, quỳ sụp bên cạnh anh ta, miệng hét loạn lên với Tạ Thiên Cách.
"Chị đại! Không sai! Chúng tôi đều không phải là chủ mưul"
"Chị đại, chúng tôi sai rồi!"
"Chị đại, xin chị tha cho chúng tôi, chúng tôi chỉ là sinh viên đại học bình thường, chúng tôi không có gan đi cướp căn cứ của chị đâu!"
"Đầu là chủ ý của Trương Cường! Đều là chủ ý của ông tal"...
Trương Cường ngẩn ra, sau đó nổi trận lôi đình.
Ông ta ngay lập tức chửi ầm lên.
"Đám hèn nhát các người! Lúc nói đi cướp thì đứa nào cũng chạy nhanh hơn đứa nào! Bây giờ lại đổ hết lên đầu tôi!"
"Nếu không phải các người nói đánh nhỏ đánh ít không đã, nhất định phải làm một mẻ lớn thì sao tôi lại đưa ra chủ ý đi căn cứ Bán Sơn chứ!"...
Trong lúc này, đám người đột nhiên cảm thấy cơ thể mình trở nên căng cứng, cúi đầu mới phát hiện.
Những bóng đen vừa nãy lại tiến về phía bọn họ, còn không đợi những sinh viên này phản kháng thì những bóng đen kia đã trực tiếp biến thành dây thừng rồi trói chặt bọn họ lại.
Trong lúc nhất thời, những sinh viên này cũng không phân biệt được là người phụ nữ trước mặt có ba xúc tu và một nhãn cầu màu vàng kia đáng sợ hơn hay là người đàn ông phía sau có thể dùng bóng tối trói hết bọn họ lại đáng sợ hơn.
Chỉ có thể không ngừng cầu xin và chỉ trích Trương Cường.
Tạ Thiên Cách rất thích thú nhìn bọn họ chỉ trích lẫn nhau, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt.
Cô càng không động đậy, càng không ra lệnh gì thì những người này càng hoảng sợ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy hai xúc tu của Tạ Thiên Cách không ngừng lượn vòng trong phòng, thậm chí có người đã tè ra quần.
Cũng không biết qua bao lâu, cái nhãn cầu màu vàng kia lại trở vê bên cạnh Tạ Thiên Cách.
Mãi đến lúc này Trương Cường mới phát hiện ra, lúc nãy cái nhãn câu màu vàng này đã biến mất.
Nó đã đi đâu?
Tuy nhiên bây giờ ông ta có biết cũng vô dụng.
Bởi vì Tạ Thiên Cách cuối cùng cũng đã động đậy.