Chương 295: B
Chương 295: BChương 295: B
Từ lúc bị Lưu Hạo và mấy sinh viên đại học kia chỉ trích, thậm chí là cãi nhau với họ.
Trương Cường tuy rằng lúc đầu trong lòng có chút hoảng sợ, nhưng theo thời gian trôi qua, ông ta lại bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy.
Mặc dù bây giờ ông ta không thể cử động, nhưng ông ta chắc chắn rằng đối phương không có cách nào để đối phó với mình.
So với những sinh viên đại học khác, ông ta có dị năng da cứng.
Dị năng này có thể giúp ông ta chống lại mọi tổn thương.
Ít nhất cho đến bây giờ, sau tất cả các trận chiến mà Trương Cường đã trải qua, ông ta đều không hề hãn gì.
Vì vậy, ngay cả khi đối mặt với Tạ Thiên Cách, ông ta cũng rất tự tin.
Ông ta không đánh lại người phụ nữ này thì sao chứ?
Đối phương cũng không giết được mình.
Chỉ cần cô không giết được mình thì mọi lời đe dọa đều là hổ giấy.
Nhãn cầu màu vàng kia vòng quanh đầu Tạ Thiên Cách hai vòng, cuối cùng dừng lại bên cạnh cô.
Mà ngay lúc này, xúc tu trói Trương Cường cuối cùng cũng buông ra.
"Âm!"
Trương Cường vốn đang lơ lửng giữa không trung trực tiếp rơi xuống đất. Ông ta đau đến nhăn nhó.
Tế Xuân nheo mắt, trừng mắt nhìn ông ta, chỉ thấy hận cũ thù mới nhất thời ùa vê.
Sự tức giận trong lòng tự nhiên ảnh hưởng đến việc cậu ta điều khiển bóng tối.
Chỉ thấy bóng tối sau lưng cậu ta đột nhiên dựng đứng lên, biến thành mười hai ngọn giáo dài màu đen sắc nhọn.
Ngay giây tiếp theo, những ngọn giáo này trực tiếp đâm về phía Trương Cường.
“Phụt phụt phụt!”
Ngay lập tức trong phòng vang lên một tràng tiếng động trâm đục.
Mười hai ngọn giáo cắm hết vào người Trương Cường.
Chớp mắt, trong phòng im phăng phắc.
Những sinh viên đại học đang cầu xin lúc nãy giờ phút này đều sững sờ, chỉ trợn tròn mắt nhìn mười hai ngọn giáo kia.
Thật...
Thật sự đâm vào người Trương Cường sao?
Trương Cường cúi gằm người, không nhúc nhích, dường như đã chết thật rồi.
Không.
Không phải.
Sau vài hơi thở, chỉ thấy Trương Cường vừa nằm trên đất như đã tắt thở lại động đậy. Mười hai ngọn giáo bóng tối vừa đâm vào người ông ta từng chút một rút ra.
Vài giây sau, những ngọn giáo này đều rơi xuống đất, biến mất không còn dấu vất.
Còn trên người Trương Cường thậm chí không có một vết thương nào.
"Ha ha ha..."
Sau đó ông ta lại từ từ bò dậy từ trên mặt đất, cười khiêu khích với Tế Xuân.
"Không làm gì được tôi đâu."
Sắc mặt Tế Xuân trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, cậu ta lại ngưng tụ ra mười hai ngọn giáo, đâm về phía Trương Cường một lần nữa.
Kết quả vẫn như vậy.
Lần này, Trương Cường cười càng đắc ý hơn.
Tế Xuân còn muốn làm thêm lần nữa nhưng lại thấy Tạ Thiên Cách từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên giơ tay lên.
Mặc dù trong lòng Tế Xuân vô cùng không cam lòng, nhưng vẫn nghe theo lời cô mà dừng tấn công.
Cậu ta cúi mắt, tay mân mê chuỗi hạt, tiếng xào xạc vang lên.
"Các người không làm gì được tôi đâu." Trương Cường dứt khoát ngồi thẳng dậy, khoanh chân ngồi trên đất.
Mắt của ông ta không nhìn Tế Xuân, chỉ nhìn chằm chằm Tạ Thiên Cách.
"Tôi thừa nhận cô mạnh hơn tôi, tôi đánh không lại cô." Nói đến đây, ông ta liếm môi, trong mắt lộ vẻ gian xảo. "Nhưng mà cô cũng không giết được tôi." "Hai chúng ta cứ giằng co như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì." "Hay là chúng ta hợp tác đi?"