Chương 614: F
Chương 614: FChương 614: F
Bỗng nhiên từ trên trời bay xuống một sợi chỉ đen, trực tiếp xuyên qua yết hầu của người đàn ông này.
Khiến anh ta thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng, trực tiếp ngã gục xuống đất.
Những người xung quanh giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Từng người một đều sợ đến nỗi đồng tử rung chuyển.
Chỉ thấy từ trên trời lao xuống mấy bóng đen.
Những bóng đen này càng lúc càng gần.
Sau đó bọn họ nhìn rõ, đó không phải là bóng đen gì cả, mà là một đàn côn trùng đang bay!
Mà trên người những con côn trùng này lại có người.
Vài người đi đầu đang vung vũ khí trong tay, hoặc đơn giản là liên tục phát ra các loại dị năng.
Người vừa ngã xuống đất kia chính là vì dị năng của một trong số những người đó.
Tuy nhiên, bọn họ cũng chỉ nhìn rõ như vậy mà thôi.
Không kịp phản kháng, căn bản là không kịp phản kháng.
Vô số dị năng trực tiếp bay tới như những bông tuyết, khi những người ở căn cứ Anh quốc này còn chưa kịp phản ứng thì đã lần lượt rơi xuống người bọn họ.
Chỉ trong nháy mắt, bầu không khí xung quanh đột nhiên đảo ngược một cách kinh hoàng.
Tiếng súng vừa rồi ồn ào đến mức nào, những người lính này la hét dữ dội đến mức nào thì bây giờ bọn họ lại thảm hại đến mức đó.
Trong sự kinh hoàng như vậy, ban đầu còn có không ít cư dân Anh quốc vây xem trong các ngõ nhỏ, hoặc thò đầu thò cổ ra ngoài cửa sổ và cửa ra vào để xem.
Mà bây giờ, bọn họ trực tiếp hoảng sợ và tản ra hết.
Quảng trường nhỏ xung quanh trung tâm lãnh chúa lúc này chỉ còn lại những người lính canh.
Hoặc có thể nói, chỉ còn lại những xác chết của đội tuần tra vừa đến hỗ trợ.
Alex đã chết, lãnh chúa của căn cứ này đã chết, bọn họ không còn cách nào tiếp tục sử dụng chức năng triệu hồi của lãnh chúa.
Ngay cả những người lính canh đã nghe thấy tiếng súng ở đây, muốn đến hỗ trợ, cũng chỉ có thể chạy bằng chính hai chân của mình.
Sau khi Tế Xuân và những người khác nhanh chóng tiêu diệt đội người này, liền đi lên thu hết vũ khí và trang bị trên người bọn họ.
Tiếp theo, họ cưỡi trên lưng bọ hung, một lần nữa bay lên, quan sát tình hình bên dưới từ trên không trung.
Bản năng của con người, khi đi chỉ nhìn về phía song song với tâm nhìn của mình.
Đối với không gian phía trên, trừ khi cố ý ngẩng đầu lên, nếu không thì vê cơ bản là không nhìn thấy.
Tế Xuân và những người khác đã lợi dụng tâm lý này, ẩn núp ở góc chết trong tâm lý của con người.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Khoảng bảy tám phút sau, lại có một đội lính tuần tra đến hỗ trợ.
Từ xa, bọn họ đã phát hiện ra đám người ngã gục trên quảng trường, không hiểu chuyện gì đã xảy ra nên xông tới.
Tiếp theo, bọn họ cũng giống như những người này, ngã gục xuống đất, không có gì bất ngờ.
Trong mười phút hệ thống thiết lập lại, chỉ có hai đội như vậy đến, Tế Xuân và những người khác xử lý rất dễ dàng.
Lưu Cương thậm chí còn có chút kiêu ngạo, anh ta nói trong máy liên lạc: "Chẳng lẽ đây chính là thực lực của Anh quốc sao? Quá yếu đuối."
Tạ Thiên Cách cười cười, cũng không vạch trân anh ta, chỉ nhàn nhạt nói: "Hy vọng một lát nữa anh cũng sẽ nghĩ như vậy."
"Một lát nữa có chuyện gì?" Lưu Cương thành thật hỏi.
Một lát nữa có chuyện gì?
Một lát nữa có chuyện gì thì không tiện nói, nhưng bây giờ Chu Phượng đã phát hiện ra một tình huống rất kỳ lạ.