Sống Lại Trước Mạt Thế, Nữ Phụ Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Hóa, Một Đường Thẳng Tiến!

Chương 615 - Chương 615: F

Chương 615: F Chương 615: FChương 615: F

Cảng của Anh quốc có rất nhiều tàu chiến đấu rải rác nhưng trên cảng lại không có một người lính nào, cũng không gặp phải bất kỳ hỏa lực nào cản trở.

Nhìn tình hình hiện tại, nếu Chu Phượng và những người khác xuống tàu, họ có thể tiến thẳng vào mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Phó thủ hạ của Chu Phượng ở bên cạnh bà ấy rất muốn xuống tàu xem thử ngay bây giờ.

Nhưng trong lòng Chu Phượng lại tràn đầy bất an.

Nói thật, trước khi mạt thế xảy ra, mặc dù bà ấy là tỉnh trưởng, nhưng bà ấy chủ yếu quản lý về phát triển kinh tế, chứ không phải đánh trận.

Sau khi mạt thế đến, bà ấy đã trải qua vài trận chiến, chủ yếu là dựa vào trực giác của mình, hoàn toàn không có bất kỳ phương pháp nào.

Bây giờ, đối mặt với tình huống như vậy, Chu Phượng vô cùng bối rối.

Bản năng mách bảo bà ấy rằng bên dưới là một cái bẫy, chỉ cần xuống tàu, toàn bộ mọi người trong căn cứ sẽ xong đời.

Nhưng, mệnh lệnh của Tạ Thiên Cách là bảo họ vào cảng này.

Đây không phải là bảo bà ấy đi tìm chết sao?

Bà ấy không muốn.

Sau một hồi do dự, Chu Phượng liên lạc với Tạ Thiên Cách.

"Bà chủ, tôi là Chu Phượng."

Lúc này, Tạ Thiên Cách đang ung dung ngôi trên ghế sofa trong phòng họp, cô chưa bao giờ thoải mái và thư thái như bây giờ để chờ đợi chiến thắng trong một trận chiến.

"Hạm đội của bà đã đến cảng chưa?"

Tạ Thiên Cách tính toán thời gian, nói chính xác vị trí hiện tại của Chu Phượng và những người khác.

"Vâng, bà chủ." Chu Phượng cảm thấy hơi khó nói, bà ấy dừng lại vài giây rồi mới nói: "Bà chủ, bây giờ chúng tôi đang ở trên tàu, chúng tôi có nên xuống tàu không?"

"Tại sao không xuống tàu? Lệnh của tôi không phải là bảo các người vào cảng sao?"

"Bà chủ, tình hình ở cảng có chút kỳ lạ."

"Kỳ lạ thế nào?"

"Cảng không có một chút động tĩnh nào, dường như không có một bóng người, tôi nghi ngờ đó là một cái bẫy. Nếu chúng tôi xuống tàu ngay bây giờ, lỡ như xảy ra xung đột với bọn họ thì phải làm sao?”

Nghe đến đây, Tạ Thiên Cách đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Chu Phượng, bà sẽ không nghĩ rằng tôi đồng ý cho bà một mảnh đất là từ trên trời rơi xuống chứ”

"Chẳng lẽ một mảnh đất lớn như vậy tôi không thể tự dùng, mà lại tặng cho bà sao?”

"Bà không phải trả giá gì mà muốn có được đất của tôi, bà tưởng bà là cái gì?

Giọng nói hờ hững của Tạ Thiên Cách truyền đến từ máy liên lạc như những mũi kim đâm từng chút một vào màng nhĩ của Chu Phượng. Chu Phượng nuốt nước bọt, không dám nói thêm một lời nào.

Bà ấy cắn chặt đầu lưỡi.

Cuộc sống mạt thế kéo dài như vậy đã sớm mài mòn hết chủ nghĩa quan liêu của Chu Phượng, bà ấy đã nhìn rõ sự thật của thế giới này.

Luôn luôn là kẻ thắng làm vua.

Ai nắm đấm lớn, lời nói của người đó mới có tác dụng.

"Chu Phượng, bà nên biết rằng truyền thống của Hoa quốc chúng ta, chưa bao giờ là không lao động mà vẫn được hưởng thụ." Tạ Thiên Cách cười nhẹ thành tiếng.

Cả kênh liên lạc đều yên tĩnh, như thể không có một ai.

Nhưng Chu Phượng biết, trong kênh liên lạc này có rất nhiều người, rất nhiều người là chỉ huy dưới quyên của Tạ Thiên Cách.
Bình Luận (0)
Comment