Sống Lại Trước Mạt Thế, Nữ Phụ Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Hóa, Một Đường Thẳng Tiến!

Chương 616 - Chương 616: F

Chương 616: F Chương 616: FChương 616: F

Ví dụ như người trẻ tuổi tên là Tế Xuân đã liên lạc với mình lúc đầu.

Trong nháy mắt, bà ấy cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ có thể run rẩy nói: "Vâng, tôi biết phải làm gì rồi, bà chủ."

Thực ra Chu Phượng không biết.

Lúc này trong lòng bà ấy vô cùng ấm ức, bà ấy rõ ràng biết rằng phía trước chính là con đường chất.

Nhưng bà ấy không thể không đi.

Bởi vì không đi, phía sau chính là vực sâu vạn trượng.

Bà ấy đã hối hận rồi.

Chu Phượng hối hận rồi, bà ấy chưa bao giờ hối hận như thế này.

Hối hận vì tham lam một chút đất mà đồng ý gia nhập căn cứ của Tạ Thiên Cách, bây giờ khiến bản thân trở nên thảm hại.

Ngay lúc này, trong máy liên lạc của Chu Phượng truyền đến giọng nói trâm thấp của Tế Xuân: "Con người không có đường lui, chỉ có thể tiến về phía trước, không ngừng lựa chọn."

"Đôi khi, chỉ có con đường sống trong chỗ chết mới là con đường duy nhất."

Tay Chu Phượng run lên.

Sống trong chỗ chết sao?

Nuốt một ngụm nước bọt thật sâu, cuối cùng bà ấy cũng hạ quyết tâm.

Tạ Thiên Cách nói không sai, nếu không có bất kỳ sự trả giá nào thì tại sao cô lại giao một mảnh đất lớn như vậy cho mình chứ?

Cho dù có giao cho mình, những người khác dưới quyền Tạ Thiên Cách có thực sự để mình nắm chắc được không?

Bà ấy phải thể hiện năng lực của mình, để cho mọi người biết, việc bà ấy nắm giữ mảnh đất này là danh chính ngôn thuận, là lẽ đương nhiên.

Nghĩ đến đây, Chu Phượng không còn do dự nữa, bà ấy chuẩn bị bắt đầu xuống tàu.

"Nhìn kìa, tàu của Hoa quốc đã cập bờ rồi, bọn họ chuẩn bị xuống tàu!" Những người lính Anh quốc vẫn luôn ẩn núp gần cảng đã phát ra cảnh báo.

"Đợi đã, đợi đến khi tất cả bọn họ xuống hết, tất cả đều đi vào vòng vây rồi hãy xông lên."

Vài phút sau, Chu Phượng dẫn theo một đội tiên phong đi xuống từ trên tàu.

Bọn họ đi vô cùng thận trọng, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để tấn công.

Nhưng dù như vậy, bọn họ vẫn gặp phải một đợt phục kích.

Ngay khi nghe thấy tiếng súng gần đó vang lên, trong lòng Chu Phượng ngược lại không còn lo lắng nữa, mà trở nên vô cùng bình tĩnh.

Giống như cả đêm chờ đợi chiếc giày không rơi xuống, giờ phút này nghe thấy tiếng nó rơi xuống, cả người đều trở nên vững vàng.

Một khi con người đã vững vàng trong lòng thì dù nói gì hay làm gì cũng sẽ trở nên rất tự tin.

Chu Phượng lập tức bắt đầu bình tĩnh chỉ huy những người bên cạnh phản công. Hoa quốc không dễ chọc.

Chuyện này trước mạt thế đã được Anh quốc thừa nhận rồi.

Huống hồ sau mạt thế, Anh quốc đã chịu thiệt dưới tay Hoa quốc mấy lần rồi.

Cho nên, lần phục kích này, binh lính Anh quốc quyết không nương tay, đánh đến chất.

Nhưng đám người Chu Phượng cũng không phải dễ chọc.

Những đội viên mà Chu Phượng mang theo, trước mạt thế đều là những binh lính ưu tú nhất của tỉnh, bọn họ dù là về thể lực hay năng lực chiến đấu cá nhân đều rất lợi hại.

Lúc này, hai bên bắt đầu tham chiến.

Ưu thế của lính Anh quốc là họ quen thuộc với môi trường, địa hình xung quanh.

Còn ưu thế của lính Hoa quốc chính là năng lực cá nhân và dị năng vô cùng mạnh mẽ.
Bình Luận (0)
Comment