Chương 670: F
Chương 670: FChương 670: F
"Giao Vu Sơn cho tôi, anh cứ yên tâm." Tạ Thiên Cách cúi đầu uống một ngụm sữa yến mạch, như thể đang dặn dò một việc bình thường.
Nhưng Thích Thương Hải đột nhiên cảm thấy chua xót khó tả trong lòng.
Anh vẫn luôn không quên, lý do tại sao mình đến bên cạnh Tạ Thiên Cách, chính là để chữa bệnh cho em gái.
Kết quả là, anh không chỉ chữa khỏi bệnh cho em gái mà còn ở lại bên cạnh Tạ Thiên Cách.
Nếu nói rằng, ban đầu ở lại bên cạnh Tạ Thiên Cách là vì Vu Sơn thì sau này lại là vì chính anh.
Chỉ là, lý do này, anh chỉ có thể chôn sâu trong lòng, không nói cho ai biết.
Tạ Thiên Cách không phải là kiểu phụ nữ nhỏ nhen đắm chìm trong tình cảm, trong thế giới của cô, có một không gian rộng lớn hơn nhiều.
Vì vậy, bây giờ rất tốt, chỉ cần ở bên cạnh cô, làm phó tướng của cô, mãi mãi ở bên cô.
Tiên cô đi phiêu lưu, rồi giúp cô xử lý mọi chuyện vặt vãnh, để toàn bộ căn cứ hoạt động bình thường, ở đây chờ cô là được.
Nhưng Tạ Thiên Cách vẫn chỉ nhớ mãi Thích Thương Hải đã vì em gái mà đến nương nhờ cô lúc trước, ngoài ra không còn gì khác.
Thích Thương Hải che giấu tâm tư trong lòng, anh nở nụ cười: "Bà chủ, cô cũng phải cẩn thận, bình an trở về."
Tạ Thiên Cách cười, thoải mái nói: "Tất nhiên."
Cô ngẩng đầu nhìn Thích Thương Hải, đôi mắt sáng ngời như những vì sao lấp lánh trong dải ngân hà.
Cô nói: "Tôi còn phải nhìn lá cờ của căn cứ Ánh Dương cắm khắp thế giới."
Một giờ sau.
Ba mươi dị năng giả tinh nhuệ của căn cứ Ánh Dương đã chuẩn bị xong.
Họ đứng trước cổng dịch chuyển, lặng lẽ chờ đợi mệnh lệnh cuối cùng của Tạ Thiên Cách.
Tạ Thiên Cách nở nụ cười, cả người trong màn đêm như đang tỏa sáng, cô nói: "Lần này chúng ta sẽ đi khai hoang, đó là một vùng đất mà chúng ta chưa từng đặt chân đến."
"Các anh chỉ cần làm hai việc, chiến đấu và sống sót."
Căn cứ Thiên Long dường như đã biết trước Tạ Thiên Cách và những người khác sẽ đến vào tối hôm đó.
Khi Tạ Thiên Cách dẫn theo ba mươi người lính tinh nhuệ của căn cứ Ánh Dương đến căn cứ Thiên Long, cô phát hiện bên cạnh cổng dịch chuyển đã tập trung rất nhiều lính canh.
Trân Diễn Hành lập tức tiến lên nghênh đón, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: "Bà chủ Tạ thật nghĩa khí, nói được làm được!"
Tạ Thiên Cách vừa trò chuyện xã giao với Trần Diễn Hành, vừa lặng lẽ quan sát ông ta.
Cô chỉ phát hiện Trân Diễn Hành cũng mặc một bộ đồ chiến đấu, hơn nữa trên người còn đeo một khẩu pháo động lực có hỏa lực mạnh mẽ.
Đây là sản phẩm đặc biệt của nhà máy rèn trong căn cứ cấp ba, lần này, Tạ Thiên Cách và những người khác đã bán không ít thứ này cho căn cứ Thiên Long. Bây giờ nhìn lại, hầu như trên người mỗi người lính đều được trang bị thứ này.
Chỉ là, cách ăn mặc của Trần Diễn Hành khiến Tạ Thiên Cách không khỏi nghi ngờ: "Tướng quân Trần, lần khai hoang này ông cũng đi sao?"
Trần Diễn Hành gật đầu: "Đúng vậy, lần này tôi cũng đi."
"Có phải hơi mạo hiểm không?" Tạ Thiên Cách hơi nhướng mày, trong lòng nghỉ ngờ tính xác thực của chuyện này.
Những người này trước ngày mạt thế vốn là người đứng đầu, là đối tượng được mọi người bảo vệ.
Bây giờ lại đích thân ra trận?
Đây là cái gì?
Thân chinh sao?