Chương 671: F
Chương 671: FChương 671: F
Trần Diễn Hành không nghe ra ý tứ khác trong giọng nói của Tạ Thiên Cách, ông ta cười cười, giả vờ không hiểu: "Bà chủ Tạ không phải cũng đích thân đi sao? Tôi cũng không có gì khác biệt."
Tạ Thiên Cách không nói gì thêm về chuyện này nữa.
Được rồi, người ta muốn đi thì cô cũng không có ý kiến gì, dù sao thì cuối cùng cô cũng sẽ không cứu giá.
Trân Diễn Hành là người tinh ranh như thế nào, sao có thể không hiểu được suy nghĩ của Tạ Thiên Cách, ông ta chỉ lướt qua chủ đề này, trực tiếp chia sẻ với Tạ Thiên Cách tất cả thông tin mà mình nắm được.
Vì chuyện này liên quan đến vấn đề an toàn thực tế của bản thân và đội quân của mình nên Tạ Thiên Cách lắng nghe rất nghiêm túc.
Khi Trân Diễn Hành giới thiệu đến hồi kết, cô đột nhiên lên tiếng, hỏi một câu vô cùng quan trọng.
"Tôi nhớ hình như ông đã nói với tôi rằng đội quân của ông không thể đến gần vùng sương mù này, vậy bây giờ chúng ta phải vào vùng đất này như thế nào?”
Trân Diễn Hành có chút áy náy trên mặt nhưng giọng điệu lại không hề có ý xin lỗi: "Trước đây đúng là không vào được, nhưng ngay trước khi tôi liên minh với bà chủ Tạ, chúng tôi đã có được một đạo cụ."
Trân Diễn Hành vừa nói vừa đưa tay về phía Tạ Thiên Cách, chỉ thấy trong lòng bàn tay ông ta đặt một quả cầu nhỏ.
"Đây là thứ mà một người từ vùng đất sương mù rơi ra, chúng tôi đã nghiên cứu một chút, phát hiện ra đó là một trận pháp dịch chuyển đơn giản." "Mỗi lần mở trận pháp dịch chuyển có thể kéo dài mười phút, trong vòng mười phút, mọi người đều có thể thông qua trận pháp dịch chuyển này đến vùng đất sương mù."
Trân Diễn Hành vừa giới thiệu thứ này vừa quan sát biểu cảm của Tạ Thiên Cách, thấy cô không giống như đang tức giận, trong lòng ông ta mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta cũng biết trước đây mình không nói cho Tạ Thiên Cách biết sự tồn tại của thứ này quả thực là hơi không phải phép, nhưng ông ta cũng có suy tính của riêng mình.
Chỉ vì, căn cứ Thiên Long bây giờ không được yên ổn.
Xung quanh ông ta có quá nhiều người không đáng tin, bọn họ đều chờ muốn kéo ông ta xuống ngựa, muốn giết ông ta.
Nếu biết có thứ này, không biết sẽ gây ra sóng gió gì.
Dù sao thì trong vùng đất sương mù kia rốt cuộc có gì, ai cũng muốn biết.
Trân Diễn Hành vẫn nở nụ cười không chút sơ hở trên mặt: "Chúng tôi đã phái người vào rồi, quả thực có thể đi qua cũng có thể quay về, cho nên, bà chủ Tạ cứ yên tâm."
Tạ Thiên Cách chỉ gật đầu: "Ông có sắp xếp là được."
Tạ Thiên Cách càng bình tĩnh, càng ít nói, trong lòng Trần Diễn Hành càng lo lắng, nếu không phải bất đắc dĩ, ông ta thực sự không muốn đắc tội với một cường giả như cô.
Nhưng sự việc đã đến nước này, ông ta chỉ có thể cắn răng nói: "Vậy chúng ta đi thôi."
Nói xong, ông ta mở quả cầu trong tay. Quả cầu này giống như một màn hình chiếu, trực tiếp chiếu xuống đất một vòng tròn, rất nhanh vòng tròn này phát ra ánh sáng chói mắt.
Quả nhiên Trần Diễn Hành muốn thân chinh, ông ta bước về phía vòng tròn đó, ngay trước khi bước vào trận pháp dịch chuyển, ông ta quay đầu lại nói với Tạ Thiên Cách: "Bà chủ Tạ, tôi đợi cô ở bên kia."
Vừa dứt lời, bóng dáng Trần Diễn Hành đã biến mất trong trận pháp dịch chuyển.