Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 59

*Editor: Fuurin

Sở Sở khom người xoa xoa bắp đùi nhức mỏi, tối qua cô nhận được thông báo từ khoa, sáng nay tập họp ở hội trường, đến nay đã đứng được hơn một tiếng. Cô nhìn hiệu phó ở trên bục đang cảm xúc dạt dào phát biểu hăng say, thái dương bắt đầu giựt giựt. Một lần nữa, cảm quan của cô về năng lực thao thao bất tuyệt của vị hiệu phó này lại thăng lên một tầng cao mới. Quét mắt nhìn một lượt xung quanh, quả nhiên mọi người đều đang cùng trong trạng thái cực khổ chịu đựng.

Cuối cùng, mắt thấy hiệu phó càng nói càng HIGH, còn định khoe khoang thêm một lượt, thì một ông cụ cao cao gầy gầy, đầu đội mũ bằng, khoác áo chùng đen dài tới gót chân, chắp tay sau lưng chậm rãi bước lên bục. Hiệu phó vốn đang nói luôn miệng nhìn thấy liền vội vàng giới thiệu: “Được rồi, thầy đã chia sẻ rất nhiều điều với các em, nên tiếp sau đây xin mời giáo sư Kha giới thiệu quy tắc và các hạng mục công việc cần chú ý cho buổi liên hoan lần này.” Rồi ông ta lập tức nhường đường.

Ông ta vừa dứt lời, mọi người liền cảm thấy sau lưng giáo sư Kha bỗng nhiên mọc ra một đôi cánh trắng nõn – đây không phải thiên sứ thì còn ai nữa?! Ôi! Thiên sứ! Cảm ơn người đã cứu chúng con khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng! Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mọi người đều đặc biệt hăng hái cổ vũ. Ngay cả Sở Sở cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Giáo sư Kha đứng ở trên bục phát biểu, nở một nụ cười làm khuôn mặt vốn đầy nếp nhăn lại càng thêm hằn sâu, chòm râu rung rung liên tục. Ông hiền từ nhìn những cặp mắt trẻ trung ở dưới đài đang nhìn về phía mình, gật đầu chào: “Xin chào các bạn nhỏ."

"Thật vinh hạnh khi được đứng tại đây và tuyên bố phần giải thích, các quy tắc và nội dung các hạng mục công việc cho lần liên hoan này, thật ra tuần lễ liên hoan văn hóa của trường chúng ta có nguồn gốc lịch sử rất lâu đời.” Giáo sư Kha cười, nói tiếp: “Khoảng chừng 50 năm trước, từ lúc thầy vào học cho đến khi tốt nghiệp, bốn năm liền thầy đều có tham gia."

Giáo sư vừa dứt lời, mọi người liền vỗ tay ầm ĩ! Woa! Tận bốn năm liền! Thật quá là trâu bò mà! Giáo sư Kha chỉ tốn có bốn năm đã tốt nghiệp! Phải biết rằng, sinh viên ở đây muốn tốt nghiệp thì phải đặt được danh hiệu đầu bếp cao cấp! Còn bọn họ, chỉ riêng học lý thuyết căn bản không thôi là đã mất tận hai năm trời, năm nay mới bắt đầu được thực hành thao tác, kinh nghiệm vô cùng ít ỏi! Con đường để đạt đến danh hiệu đầu bếp cao cấp còn lắm gian nan quá mà!

Sau khi tiếng vỗ tay đã lắng xuống, giáo sư hắng giọng vài cái rồi tiếp tục nói: “Trong lần liên hoan này, thể lệ rất đơn giản, hai người là một đội, các đội hãy dùng hết tất cả vốn liếng của bản thân để thu hút mọi người bỏ phiếu cho đội mình, số phiếu cuối cùng sẽ quyết định thành tích của tất cả, 15 tổ đạt thành tích cao nhất sẽ trực tiếp thông qua cấp độ nhập môn, tiến vào cấp độ sơ cấp."

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người phía dưới lập tức xôn xao hẳn.

"Các em đừng vội," Giáo sư Kha vui vẻ nói tiếp: “Lần thi đấu này, nhà trường sẽ phát cho mỗi em tổng cộng 15 phiếu bầu, ngoài ra lần thi đấu này bắt buộc tất cả sinh viên đều phải tham dự, bao gồm cả những em đã giành được quyền miễn tham gia kì thi nhập môn, trong lúc thi đấu, mỗi ngày nhà trường sẽ cung cấp một số lượng nhất định các nguyên liệu nấu ăn và các nguyên vật liệu khác, những thứ còn lại các em có thể tự do phát huy."

"..." Nghe qua thì đúng là không có gì khác thường, nhưng thực ra lỗ hổng lại rất nhiều, hơn nữa vì sao đã được miễn thi nhập môn rồi nhưng vẫn phải tham gia chứ! Sở Sở âm thầm nghĩ, có lẽ có người nào đó đứng sau âm thầm thao túng lần thi đấu này. Theo cô được biết, thì mỗi kỳ liên hoan của trường đại học Y Tây thực chất giống như một hội chợ lớn, mọi người dùng thứ tốt nhất mà bản thân có để tiến hành giao dịch, đổi lấy hoặc dùng tiền mua lấy thứ mà mình cần. Đây cũng chính là dịp để các sinh viên có cơ hội kiếm tiền, đồng thời triễn lãm với mọi người những mặt ưu tú của bọn họ. Nghe nói hàng năm đều sẽ xuất hiện không ít “Bất ngờ” được ghi vào lịch sử nhà trường!

Quả nhiên, rất nhanh sau đó liền có người đặt câu hỏi, sau khi được chấp thuận, người đó đứng lên cung kính hỏi: “Thư giáo sư, định lượng nguyên liệu nấu ăn mà nhà trường cung cấp mỗi ngày là bao nhiêu, chúng em có thể tự tìm các nguyên liệu nấu ăn khác không ạ?

"Số lượng nguyên liệu sẽ được phía nhà trường cung cấp và thông báo vào mỗi ngày thi, thí sinh cũng có thể tự tìm các nguyên liệu khác, nhưng hãy nhớ, không được mang nguyên liệu nấu ăn từ ngoài trường vào, bất kể là bản thân hay là những người khác mang cho.” Giáo sư Kha nghiêm túc nói.

Chỉ với một câu nói, giáo sư Kha đã gần như chặt đứt con đường cung cấp nguyên liệu nấu ăn mà mọi người nhắm đến, thật ra nếu là như vậy, Sở Sở bắt đầu chuyển hướng sang khoa nông nghiệp, ở đó có khi cũng sẽ có người bán thứ gì đó, chẳng quá thịt sẽ là một vấn đề lớn đây. Sở Sở đau đầu nghĩ, cô phải tìm tòi thật kĩ nguồn cung cấp thịt mới được.

Vào lúc sinh viên phía dưới lại một lần nữa trở nên xôn xao, giọng nói của giáo sư Kha một lần nữa vang lên: “Vậy thì hiện tại chúng ta sẽ bắt đầu chia đội, mọi người sẽ bắt cặp với nhau, năm ngày tiếp theo đây, các em sẽ là đồng đội của nhau, bên cạnh hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau kề vai tác chiến!"

Đèn trong hội trường bỗng nhiên sáng rực lên. Tất cả sinh viên lập tức yên tĩnh lại, trên khuôn mặt mỗi người, dù ít dù nhiều đều có chút hồi hộp. Dưới bầu không khí như vậy, Sở Sở cũng bắt đầu thấp thỏm, thật ra đối với việc hợp tác này, cô hi vọng đồng đội của mình sẽ là một người có năng lực tương đương, như vậy thì cách biệt trình độ cũng sẽ không lớn, làm việc chung sẽ dễ dàng hơn, hoặc là trình độ có thể thấp một chút, nhưng ít sẽ không gây cản trở quá nhiều là được.

Giáo sư Kha đứng trên đài nhìn các giáo sư trong khoa, lập tức vẫy tay với Trình Tiền Khởi, gọi anh ta lên đọc số.

"Lớp 5 khoa Nấu ăn - Lí Hi Kiệt, lớp 1 khoa Nấu ăn - Tư Đồ Sở Sở." Trình Tiền Khởi vừa dứt lời, mọi người lập tức sôi trào lên. Có thể nói, sau khi trải qua đợt tập huấn vừa rồi, về việc tranh cãi xếp hạng, và sự kiện minh oan gần đây, gần như không ai không biết đến Tư Đồ Sở Sở, thực lực của cô không ai dám nghi ngờ. Từ trước khi tập họp, một số người sau khi nhìn thấy cô đã bắt đầu rục rịch, định tiến lên học tập giao lưu một phen, dù sao với sinh viên khoa Nấu ăn mà nói, thì kinh nghiệm vĩnh viễn là điểm yếu của họ. Người có thực lực mạnh như cô, kinh nghiệm cũng như những tâm đắc trong đó rất xứng đáng để bọn họ học tập, thậm chí có một số người còn thầm cầu khấn, hi vọng sẽ được phân vào cùng một tổ với cô.

Phút chốc, ánh mắt hâm mộ của mọi người đều tập trung hết về người nữ sinh may mắn kia.

Sở Sở không ngờ mình là người thứ nhất được đọc tên, tâm trạng vốn đang thấp thỏm lo âu bỗng nhiên lắng xuống, cô bước lên phía trước, thì thấy một nữ sinh xinh đẹp, vóc dáng cao gầy đi về phía mình.

Hai người tiến về phía nhau, "Hi, tớ là Lí Hi Kiệt, sắp tới chung ta sẽ là chiến hữu thân thiết nhất, mong cậu giúp đỡ nhiều hơn nha." Nữ sinh đứng trước mặt Sở Sở, sang sảng cười, vươn tay phải ra một cách tự nhiên.

Thấy biểu hiện của đối phương, Sở Sở cũng nở nụ cười, thân thiện vươn tay: “Tớ cũng rất hi vọng nhận được nhiều sự giúp đỡ của cậu."

Việc phân đội rất nhanh liền kết thúc, cuối cùng, giáo sư Kha còn trêu bọn họ thêm một câu: “Mau nhanh chân bồi dưỡng tình cảm với đồng đội của mình đi mấy nhóc, chúc các em may mắn!” Sau đó tất cả mọi người cùng với bạn cặp của mình rời khỏi hội trường.

Cùng người đồng đội Lí Hi Kiệt của mình nói chuyện một lúc, Sở Sở phát hiện người này nhìn có vẻ tùy tiện thoải mái nhưng tâm tư lại rất tinh tế. Hai người đều cảm thấy đối phương rất hợp ý, cũng thành công thống nhất nhiều điểm chung cho những ngày tháng hợp tác sắp tới.

Trở lại ký túc xá đã gần quá giờ ăn trưa, Sở Sở nhanh chóng lấy gạo nấu cơm, vào lúc cơm bắt đầu sôi thì cô lấy từ trong không gian ra ba quả trứng gà, sau đó tráng mỏng trứng rồi thái sợi, sau đó dùng dưa leo làm thành món rau trộn. Cô còn hái thêm một ít rau tươi từ trong không gian để nấu một nồi canh, cuối cùng lấy một miết thịt giò cắt khúc xào lăn với ớt. Vậy là đủ ba món một canh rồi.

Diêu Dược vừa trở về liền men theo mùi thơm chạy tới phòng bếp của Sở Sở, đứng ở trước cửa phòng liều mạng hít hà, xém chút chảy nước miếng, Sở Sở càng nhìn càng thấy buồn cười.

"Sở Sở, thức ăn cậu làm thơm thật! Mỗi lần ngửi thấy lại khiến tớ nghi ngờ mấy thứ mình ăn trước đây có phải rác không nữa!” Diêu Dược vừa hít hà vừa nói.

Sở Sở đương nhiên là biết câu nói này có phần tâng bốc quá lên nữa, nhưng từ những lời này cô cũng có thể cho ra một kết luận, rằng gia thế của Diêu Dược hẳn là không đơn giản, dù sao có thể dùng được những thứ xa xỉ như là đồ ăn vặt trong cái thời đại mà nguồn dinh dưỡng chủ yếu đều đến từ nước dinh dưỡng này, thì ắt hẳn gia cảnh phải khá là giàu có sung túc.

Không có gì bất ngờ, Diêu Dược lại một lần nữa gia nhập bàn ăn với Sở Sở, hai phần ba thức ăn trên bàn gần như đều vào cả trong bụng cô, nhất là canh, một giọt cũng không thừa, khiến cho Sở Sở lại một lần nữa đổi mới nhận thức về lượng cơm mà người này có thể tiêu thụ. Nhưng thấy món ăn mình làm ra được hoan nghênh như vậy, cô thực sự rất vui.

--- The end ---

*Ed: Hehe, tranh thủ lúc chưa phải chạy deadline, tớ lên thêm chương mới nữa đâyyy.

Bình Luận (0)
Comment