Rất nhanh đến lúc Vi Gia Dịch phải lên đường đi công tác. Buổi sáng trời nắng đẹp, máy bay trực thăng lại bay qua mặt biển xanh như ngọc lục bảo, khác với lúc đến vào ngày hôm trước, lần này Triệu Cạnh ngồi bên cạnh Vi Gia Dịch.
Sau khi đến thủ đô, họ sẽ gặp mặt cả hai luật sư để ký thỏa thuận hôn nhân đã được thống nhất và hoàn tất.
Cuối buổi trò chuyện tối qua, Vi Gia Dịch nghiêm túc đề xuất với Triệu Cạnh ý tưởng này. Vì hai người đã đạt được thỏa thuận, tốt nhất không nên kéo dài thêm, thỏa thuận cần ký nếu không kịp thời thực hiện có thể gây ra rủi ro cho công ty của Triệu Cạnh. Triệu Cạnh nhìn ra sự lo lắng của anh, an ủi: "Không cần lo lắng quá, thời điểm khó khăn nhất để rò rỉ thông tin đã qua rồi." Còn nói đầy tự tin: "Chỉ cần công tác bảo mật được thực hiện tốt, thì ai sẽ biết chúng ta chưa ký? Chúng ta cũng không có khả năng ly hôn mà."
Mặc dù nói vậy, cuối cùng anh vẫn ngoan ngoãn theo yêu cầu của Vi Gia Dịch, liên hệ với luật sư và cố vấn tài chính, yêu cầu họ đến ngay lập tức.
Địa điểm ký kết là tại văn phòng của luật sư Lâm, thuộc chi nhánh của hãng luật ở thủ đô. Tòa nhà sáng sủa sạch sẽ, một bàn hội nghị dài, Vi Gia Dịch và Triệu Cạnh ngồi ở hai bên cùng với luật sư của mỗi bên, vì cần nhiều người làm chứng, phòng lớn trở nên chật chội.
Vi Gia Dịch ít khi gặp phải những tình huống trang trọng như vậy, mọi người đều mặc vest, không khí rất nghiêm túc. Anh không thoải mái lắm, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc. Thỏa thuận cùng với tài liệu rất dày, cần ký không chỉ một lần. Bộ não mỗi người vốn có giới hạn, Vi Gia Dịch chỉ tập trung hết khả năng vào chuyên môn của mình, hơn nữa lại tin tưởng Triệu Cạnh và luật sư, nên không xem kỹ nội dung, chỉ máy móc cúi đầu ký vào từng trang theo yêu cầu. Ký nhanh đến mức bị Triệu Cạnh ngắt lời: "Vi Gia Dịch, em có thể tự đọc một chút không."
Vi Gia Dịch ngẩng đầu lên, thấy biểu cảm của Triệu Cạnh có vẻ hơi bất lực: "Em làm như vậy, anh thật sự lo sau này anh già rồi mà phải phẫu thuật, bác sĩ đưa gì em cũng không nhìn rồi cứ ký bừa."
Cuối cùng cũng ký xong đúng lúc, hai người lại tạm thời chia tay.
Trên chuyến bay, Vi Gia Dịch vẫn bận rộn, liên hệ với người quản lý và khách hàng, sau đó chợp mắt một lúc. Khi chuẩn bị hạ cánh, Triệu Cạnh cũng nhắn tin, cho biết anh đã về đến nhà.
Triệu Cạnh làm việc hiệu quả thực sự rất cao, trước khi đi ngủ đã chuyển tiếp cho Vi Gia Dịch vài video và hình ảnh các bất động sản phù hợp mà nhân viên môi giới gửi, nói: "Về chúng ta cùng đi chọn."
Vi Gia Dịch xem qua video, không biết là do anh tự thêm filter hay yêu cầu từ Triệu Cạnh đối với nhân viên môi giới, cảm giác rằng những căn nhà trong video không chỉ sang trọng và hiện đại, mà còn mang không khí của một ngôi nhà thực sự. Anh cũng nhận ra sau khi quen Triệu Cạnh, dường như mình được dẫn đi qua những thử thách và nhận phần thưởng. Mặc dù tham gia đột ngột, hoàn toàn không chuẩn bị, nhưng khi nhận ra, phần thưởng lớn nhất đã được Triệu Cạnh trao tận tay, bầu trời cũng đầy dây ruy băng và tiếng reo hò.
Công việc lần này của Vi Gia Dịch diễn ra rất suôn sẻ, vì hầu hết mọi người trong nhóm đều đã từng hợp tác, gần như không cần sự hòa nhập thêm, hơn nữa anh đã sống ở đây hơn mười năm, còn từng dựa vào việc chụp ảnh chân dung ở các góc phố để kiếm học phí và tiền sinh hoạt, mọi thứ đều quá quen thuộc. Sau khi buổi chụp đầu tiên kết thúc, Vi Gia Dịch dẫn vài đồng nghiệp đến một nhà hàng trong thành phố ăn tối.
Vi Gia Dịch sắp vào phòng, thì cửa vừa vặn bị đẩy mở, anh thấy ba mình, mẹ kế và em trai em gái đang đi ra.
Lúc đó đã là chín giờ rưỡi, trời tối, đèn đường trong hẻm cũng mờ, hai bên đường là những đống tuyết đen xám, mặt đường rất bẩn. Ban đầu ba anh không nhận ra, là em trai nhận ra trước. Em trai chỉ mới mười ba tuổi, nhưng đã cao gần bằng Vi Gia Dịch, đang trong giai đoạn vỡ giọng, ban đầu đang nói chuyện, ánh mắt liếc lên khuôn mặt của Vi Gia Dịch, ngưng lại hai giây, gọi một tiếng "Anh".
Vi Gia Dịch vô thức đáp lại một tiếng "Chào" rồi đầu óc đơ mất một lúc. Cả hai bên đứng chắn ở cửa, lúng túng không biết làm sao. Vi Gia Dịch phản ứng trước, bảo đồng nghiệp vào trước ngồi, sau đó đứng nép vào bên cửa để không chắn lối ra vào.
Năm người đứng đó một lúc, ba anh hỏi: "Con về khi nào thế?"
Một cơn gió lạnh thổi qua, cuộn lên những bông tuyết ở mái hiên, Vi Gia Dịch kéo khăn quàng cổ lại, khách sáo đáp: "Hôm qua mới về, chỉ về làm việc vài ngày thôi." Sau đó quay sang hỏi em trai: "Dự án nghệ thuật của em xong chưa?"
Lúc đó anh đã cho ý kiến, rồi không theo dõi thêm. Em trai nói "Xong rồi", yên lặng vài giây, Vi Gia Dịch nói: "Vậy anh vào ăn tối đây."
Ba anh nói được, mẹ kế lên tiếng: "Gia Dịch, mấy ngày này có thời gian thì về nhà ăn cơm nhé? Nếu Tết không về được."
"Con cứ hẹn với ba con." Bà nói: "Bọn ta đều có thời gian rảnh."
Vi Gia Dịch nói được. Sau đó họ chào tạm biệt, sang bên kia đường lấy xe, Vi Gia Dịch cũng bước vào nhà hàng ấm áp.
Gặp những người ngoài dự kiến, tâm trạng của Vi Gia Dịch không tốt lắm. May mà đồng nghiệp không hỏi gì, cùng nhau ăn một bữa cơm ấm nóng, uống vài chén rượu.
Trở về khách sạn, Vi Gia Dịch tắm xong, ngoài cửa sổ tuyết lại bắt đầu rơi. Ba anh nhắn tin hỏi anh ở lại đến khi nào, mấy ngày này khi nào rảnh, anh không trả lời. Đứng bên cửa sổ nhìn tuyết rơi một lúc, nhận được cuộc gọi video từ Triệu Cạnh.
Bên đó là buổi sáng, trời sáng rực. Một gương mặt đẹp trai có vẻ cáu kỉnh, như làm cho chất lượng hình ảnh và âm thanh của điện thoại trở nên tốt hơn. Anh hỏi Vi Gia Dịch công việc hôm nay thế nào, Vi Gia Dịch không trả lời, chỉ nói: "Tối nay em gặp ba em và gia đình ông ấy."
"Cái gì?" Triệu Cạnh nhíu mày, vẻ mặt rất cảnh giác: "Tìm em làm gì?"
Vi Gia Dịch vốn có chút phiền lòng, nhưng khi nói ra thì thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, có lẽ vì anh không cần phải nói nhiều, luôn có một người rất bảo vệ anh sẽ lập tức chỉ trích tất cả, dù đối phương có đáng bị chỉ trích hay không.
"Là tình cờ gặp ở cửa nhà hàng." Vi Gia Dịch bước đến bên giường, ngồi xuống, giải thích: "Họ muốn em đến nhà họ ăn cơm."
Triệu Cạnh nhìn anh vài giây rồi hỏi: "Em có muốn đi không?"
"Em không biết." Vi Gia Dịch thành thật đáp: "Không đi thì giống như em đang giữ lòng thù hận, mà đi thì lại không biết nói gì. Họ chuyển đến nhà mới rồi, ở một khu khác, cách xa nơi từng sống... Hoàn toàn không còn là một gia đình nữa... Anh biết không?" Vi Gia Dịch không kiềm được muốn kể với Triệu Cạnh: "Cả khăn quàng cổ và áo khoác của họ cũng là một bộ với nhau."
Quả thật rất phô trương, Vi Gia Dịch nghi ngờ rằng ngay cả khi họ đi du thuyền, họ cũng sẽ đặt áo gia đình có khẩu hiệu riêng. Điều đó cho thấy họ là một gia đình hạnh phúc, Vi Gia Dịch hiện tại đã ổn, không có gì để trách móc, chỉ có chút cảm thán. Bởi vì dù cùng dòng máu gần gũi, cuộc đời họ lại cách nhau rất xa.
"Chuyện đó thì có gì đâu." Triệu Cạnh lập tức an ủi: "Sau này chúng ta cũng sẽ chỉ mặc đồ cùng một bộ thôi."
Vi Gia Dịch hơi ngạc nhiên, nghĩ đến việc quần áo của Triệu Cạnh thường mang phong cách khá bảo thủ, tâm trạng lập tức trầm xuống, lý trí trở lại: "Ồ, chuyện đó để sau hãy nói."
Triệu Cạnh rõ ràng hiểu tại sao Vi Gia Dịch lại nói như vậy, không vui nhìn anh một cái, vừa định nói gì đó mà anh không muốn nghe, Vi Gia Dịch lập tức chuyển chủ đề: "Hôm nay em còn chụp được một nơi, anh đợi em chút."
Anh mở máy tính, tìm một bức ảnh rồi chuyển sang camera sau để cho Triệu Cạnh xem. Khi chụp vào buổi chiều, ban đầu anh chỉ thấy quen mắt, sau lại đột nhiên nhớ ra.
"Đây không phải là căn phòng kính nơi Ngô Triều tổ chức tiệc sinh nhật sao?" Triệu Cạnh lập tức nhận ra, rồi nói một câu mà Vi Gia Dịch không ngờ tới: "Là nơi lần đầu em gặp anh mà đã chụp lén."
Vi Gia Dịch á khẩu, im lặng vài giây, Triệu Cạnh ở đầu dây bên kia ra lệnh: "Chuyển lại camera trước."
Anh làm theo, Triệu Cạnh thấy anh không nói gì, bèn nói tiếp: "Anh nhớ là hôm đó em còn về sớm." Anh viết lại lịch sử mới, thẳng thắn hỏi Vi Gia Dịch: "Em đi làm gì thế? Sao không ở lại nói chuyện với anh thêm chút nữa?"
Vi Gia Dịch cố nhịn nhưng cuối cùng không nhịn nổi, hỏi lại: "Xin hỏi hôm đó là em không nói chuyện với anh sao?"
"Vi Gia Dịch." Triệu Cạnh nhướn mày, nói: "Có lúc em thật thù dai."
Nhìn gương mặt đẹp trai của Triệu Cạnh trên màn hình, Vi Gia Dịch tự nhủ phải giữ bình tĩnh. Không cần nhẫn nhịn lâu, Triệu Cạnh tự thú: "Thôi, anh không vu oan cho em nữa, là anh không đúng, không nên cáu với em."
"Chúng ta không kết hôn sớm cũng là lỗi của anh." Ánh mắt Triệu Cạnh rất chân thành, không bao giờ dùng từ ngữ hoa mỹ, thẳng thắn tổng kết, nhưng sau đó lại chuyển hướng: "Nhưng anh đã nghĩ từ lâu rồi, nếu lúc đó chúng ta ở bên nhau, đến khi Lý Minh Miễn cưới, chúng ta ở bên nhau, nếu có sóng thần, thì lúc anh leo cây còn phải cõng theo em nữa." Điều này khiến Vi Gia Dịch bật cười.
Thấy Vi Gia Dịch cười, biểu cảm của Triệu Cạnh dịu dàng hơn một chút, nói: "Thôi được rồi, em ngủ sớm đi, làm việc xong sớm rồi về nhà."
Sau khi hai người chúc nhau ngủ ngon, Vi Gia Dịch suy nghĩ một lúc, rồi trả lời tin nhắn của ba, nói rằng lần này có lẽ không rảnh, sau đó ngả lưng và chìm vào giấc ngủ.
Cuộc họp cuối cùng trong buổi tối kết thúc, thư ký mang đến cho Triệu Cạnh một tin tức tốt: Bất động sản mà anh hỏi đã có phản hồi.
Ngôi nhà này quả thực vẫn chưa niêm yết, do chủ nhà khá kén chọn, họ mới vừa xác định được công ty môi giới bất động sản, còn chưa kịp dọn dẹp và bố trí.
Triệu Cạnh lừa Vi Gia Dịch rằng mình chuẩn bị đi ngủ, nhận được từ anh lời chúc ngủ ngon đầy lo lắng trong lúc làm việc, lên đường đến thành phố nơi anh đang sống.
Sau khi tốt nghiệp, Triệu Cạnh cũng thường xuyên trở lại thành phố này, công ty của anh có một lượng lớn hoạt động tại đây. Nhưng anh ít khi đi qua khu vực nơi có căn nhà này, vì đó là một khu dân cư trung bình nằm ở rìa thành phố, ít liên quan đến cuộc sống của Triệu Cạnh.
Xe đến nơi, trời đang là hoàng hôn, ánh mặt trời màu cam vàng chiếu lên tuyết trên bãi cỏ. Ngôi nhà không lớn, tường ngoài màu vàng nhạt, có hai tầng rưỡi, một tầng hầm, sân vườn và ga ra.
Người môi giới bất động sản và chủ nhà đang đợi anh, đứng cạnh một chiếc xe SUV.
Thông thường khi xem và thương lượng mua bán, chủ nhà không cần có mặt, nhưng người môi giới nói rằng khi chủ nhà nghe rằng căn nhà của họ chưa niêm yết mà đã có người quan tâm, họ khăng khăng muốn gặp người mua khi đến xem, để tự mình giới thiệu ngôi nhà.
Yêu cầu này có phần vô lý, không chuyên nghiệp lắm, nhưng Triệu Cạnh đã đồng ý.
Xuống xe, người môi giới bước tới trước, Triệu Cạnh gật đầu với anh ta.
Người đàn ông trung niên đứng sau anh ta dán mắt vào chiếc xe của Triệu Cạnh, miệng hơi há ra, biểu cảm có vẻ kinh ngạc. Ông cao gầy, mặc áo sơ mi xanh nhạt với quần tây, bên ngoài khoác một chiếc áo lông vũ dày, quàng khăn, không biết có phải là đồ gia đình mà Vi Gia Dịch từng nói hay không.
"Đây là ông Vi." Người môi giới giới thiệu: "Còn đây là ông Triệu."
Chủ nhà muốn bắt tay Triệu Cạnh, nhưng anh đi thẳng đến cửa, người môi giới vội vàng đến mở cửa cho anh. Triệu Cạnh nhìn vào lớp kính bên trong của cửa chính, bên trong dán một hình dán Giáng sinh đã phai màu.
Phòng khách lát sàn gỗ màu nhạt, bộ sofa màu xám, đã hơi cũ.
"Đồ nội thất vẫn chưa kịp xử lý." Người môi giới giải thích: "Chúng tôi dự định tuần sau mới bắt đầu dọn dẹp."
Triệu Cạnh "ừ" một tiếng, nghe thấy chủ nhà phía sau mở miệng: "Ông Triệu, ông mua ngôi nhà này để cho con cái đi học sao? Khu vực này thuộc khu học tốt lắm, mấy đứa con của tôi thành tích cũng rất tốt."
"Vậy sao?" Triệu Cạnh vốn đang nhìn miếng đệm bảo vệ trên kệ tivi, nghe vậy lập tức quay đầu nhìn ông ta một cái: "Đỗ đại học nào rồi?"
"Con trai cả của tôi học ngành nhiếp ảnh, tốt nghiệp trường nghệ thuật tốt nhất trong thành phố, hiện tại là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng quốc tế, tên là Vi Gia Dịch, anh có thể tra thử." Chủ nhà có hơi tự hào: "Con trai út gần đây cũng thi đỗ vào một trong ba trường tư thục hàng đầu."
Triệu Cạnh không tìm thấy dấu vết gì về cuộc sống của Vi Gia Dịch trong phòng khách, bèn đi vào sâu hơn.
Phòng bếp và phòng ăn liền nhau, ngoài cửa sổ là một sân sau trải cỏ. Trên bàn ăn hình chữ nhật có một bình hoa màu bạc, do đã cũ nên chủ nhà không mang đi, bên trong không cắm hoa, chỉ cô đơn nằm trên bàn.
"Tầng trên là phòng ngủ sao?" Triệu Cạnh hỏi.
Chủ nhà và người môi giới bất động sản đều trả lời là phải, anh đi lên tầng để xem. Cầu thang màu trắng đối với Triệu Cạnh có hơi chật chội, được lót thảm, lên đến tầng hai có ba phòng ngủ và một phòng làm việc xếp liền kề nhau.
Phòng làm việc nằm phía bên đường, Triệu Cạnh đi vào xem, bên trong có hai bộ bàn ghế học tập, và một bức tường đóng kệ sách. Sách phần lớn đã được mang đi, chỉ còn một số ít sách nằm lộn xộn trên kệ, đều là sách giáo khoa cấp hai, cấp ba.
Triệu Cạnh cúi xuống lấy một quyển toán, mở ra thấy tên của chủ nhân cuốn sách, cùng với những dòng chữ viết tay từ thời trung học. Chữ viết của Vi Gia Dịch rất ngay ngắn, giống như được in ra.
"Đây là đồ của con trai cả tôi, quên không mang đi." Chủ nhà nói thêm: "Đến lúc đó sẽ dọn dẹp giúp ngài."
Triệu Cạnh không để ý đến ông ta, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, không xem các phòng ngủ khác, bèn xuống tầng hầm.
Đèn trong tầng hầm không sáng lắm, chiếu vào một số đồ đạc phủ đầy bụi. Những chiếc tủ đầu giường không bán được, chất đống trên sàn là sách, một chiếc xe đạp cũ đến mức như đã qua tay bảy tám người. Hai hộp quần áo cũ, hai hộp đồ lặt vặt.
"Đều là những đồ dọn ra từ phòng làm việc. Chúng tôi bận chăm sóc con cái, lười bán nên cứ để đây mãi." Chủ nhà có vẻ không hiểu vì sao Triệu Cạnh không kiểm tra phòng ngủ mà lại kiểm tra tầng hầm, nên giải thích thêm.
Triệu Cạnh mở một hộp đồ lặt vặt, nhìn thấy một quả địa cầu nhỏ, có vẻ là giải thưởng của một cuộc thi ở tiểu học. Bên dưới quả địa cầu là một cuốn album dày. Anh lấy ra, bìa album màu trắng, hơi dính tay, mở trang đầu tiên ra, ghi "Sổ tay thu thập mây" và "Vi Gia Dịch", nét chữ non nớt hơn thời trung học nhiều, từ trang thứ hai trở đi là các bức ảnh mây đã phai màu được dán vào.
Bức ảnh đầu tiên là mây chụp trên một con phố gần đó, Triệu Cạnh đoán có lẽ có nhóm yêu thích quan sát mây nào đó, mẫu của mỗi trang đều giống nhau, có ghi ngày tháng, địa điểm, thời tiết và điểm số. Vi Gia Dịch khi 13 tuổi đã cho đám mây này 10 điểm.
Triệu Cạnh lật hết cả cuốn sổ, khu vực hoạt động và thời gian của Vi Gia Dịch rất hạn chế, thời gian chụp đều là khoảng 4 giờ chiều, những đám mây chụp được đều là những đám mây trông không khác nhau lắm.
Triệu Cạnh tính toán, tổng cộng trong cuốn album dày này, những đám mây mà Vi Gia Dịch thu thập chỉ được 415 điểm, anh đóng album lại, thấy người môi giới bất động sản và chủ nhà phía sau đang nhìn nhau. Có lẽ vì anh đã xem album quá lâu.
"Ông Triệu, ông cảm thấy căn nhà này thế nào?" Người môi giới bất động sản hỏi.
"Được, để nguyên đồ đạc, không cần dọn."
Triệu Cạnh không đặt cuốn album xuống, vẫn cầm trên tay, cảm thấy mình vẫn khá may mắn. Anh đã kịp thời tìm lại được khoảng thời gian tuổi trẻ mà Vi Gia Dịch không muốn kể lại, đơn giản lướt qua, tự nhận là rất tẻ nhạt, nhưng thực tế lại rất cô đơn và đáng yêu.
Thực ra rất đơn giản, Vi Gia Dịch khi hồi tưởng về quá khứ không tự tin lắm, nên Triệu Cạnh nghĩ rằng, mình có trách nhiệm tìm lại nhiều hơn, trân trọng nhiều hơn cho Vi Gia Dịch, nhặt lại những mảnh ghép mà anh ấy cho rằng có thể bỏ qua, cố tình quên lãng, để mang về nhà của riêng họ.
Rời khỏi ngôi nhà, Triệu Cạnh nhận được tin nhắn từ Vi Gia Dịch. Vi Gia Dịch nói: "Em làm xong rồi!"
"Em vẫn không đến nhà bố em ăn cơm." Vi Gia Dịch nói: "Định dẫn Tiểu Trì đi ăn phở Việt gần trường học cũ của em."
Triệu Cạnh hỏi anh: "Ngon không? Ở quán nào?"
Quán phở nổi tiếng nên phải xếp hàng, bên ngoài trời vừa mưa vừa tuyết.
Vi Gia Dịch và Tiểu Trì đứng ngoài chờ 10 phút, vào cửa lại chờ thêm 20 phút, cuối cùng cũng ngồi được chỗ cạnh cửa sổ. Phở lên rất nhanh, một bát nóng hổi, thịt bò màu hồng, hơi nóng làm mờ cả cửa sổ.
Ngày mai có thể về nhà, tâm trạng Vi Gia Dịch rất tốt, chuẩn bị ăn thì điện thoại đột nhiên thông báo tin xấu. Do ảnh hưởng thời tiết, chuyến bay bị hoãn 12 giờ, Tiểu Trì cũng nhận được thông báo. Tiểu Trì gần đây vừa mới có bạn gái, còn đau lòng hơn cả Vi Gia Dịch, ngồi đối diện r.ên rỉ, không ăn nổi phở.
Vi Gia Dịch cầm đũa gẩy vài cái, rồi cũng đặt xuống, nhắn tin cho Triệu Cạnh, nói về việc chuyến bay bị hoãn.
Vừa gửi tin nhắn đi, Triệu Cạnh đã gọi điện lại. Vi Gia Dịch có hơi ngạc nhiên, dù bị hoãn 12 giờ thì cũng không phải chuyện quá lớn, dường như không cần thiết gọi điện ngay để an ủi, nhưng sau khi nhấc máy thì phát hiện đầu dây bên kia rất ồn ào.
"Vi Gia Dịch, em đang ở đâu?" Triệu Cạnh có vẻ giật mình, lo lắng hỏi anh: "Cái quán phở này có chuyện gì vậy? Sao cửa ra vào đông thế?"