Để miêu tả quán phở Việt mà Vi Gia Dịch đang ăn, Triệu Cạnh có thể dùng cụm từ "cửa hàng đông đúc" hoặc "người đông như nêm", "chen chúc".
Tấp nập, người sát người.
Quán phở này chiếm ba mặt tiền. Đêm mưa tuyết đen sâu giữa mùa đông, tấm biển hộp nền trắng chữ đỏ sáng lên, ánh sáng trong hộp đèn chớp nháy, phân bố không đều, màu sắc dường như đã qua nhiều ngày nắng, có chút vẻ cũ kỹ. Ánh sáng chiếu lên những hạt mưa dày đặc, phía dưới tấm biển là một đám người đông đến mức làm cho con đường hai chiều trở nên chật chội.
Triệu Cạnh bảo tài xế dừng lại ở lề đường, quan sát trong hai phút. Nếu không phải vì mọi người mặc áo quần và thần thái đều bình thường, lại thoáng thấy hàng người xếp dài, và đôi lúc có nhân viên phục vụ đi ra từ bên trong, cầm sổ đăng ký số lượng khách, thì thực sự trông như có một băng đảng địa phương đang tổ chức buổi tụ tập đường phố.
Quán có hai mặt kính, vốn dĩ có thể nhìn thấy cảnh bên trong, nhưng vì chênh lệch nhiệt độ trong và ngoài, đã bốc lên một lớp sương trắng. Triệu Cạnh đứng xa chỉ có thể thấy bên trong có rất nhiều người và khá ồn ào.
Khu vực này vẫn được coi là an toàn, Triệu Cạnh bảo thư ký thông báo cho vệ sĩ không cần đi theo, tự mình che ô, đi đến gần cửa.
Anh cao lớn, ánh mắt vượt qua đầu đám người đội ô đứng ở cửa, phát hiện bên trong cửa liên tục mở ra đóng vào lại còn chen chúc nhiều người hơn. Sao lại thế này, có phải xảy ra chuyện gì không? Triệu Cạnh không có nhiều kinh nghiệm ăn uống ở những quán như thế này, thực sự hơi băn khoăn, nhưng không hoảng hốt, bèn gọi điện cho Vi Gia Dịch để xác nhận.
Vi Gia Dịch vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ở đầu dây bên kia ú ớ hồi lâu, rồi loẹt quẹt chạy ra đón anh.
Cơn mưa tuyết này, đối với Triệu Cạnh không đáng kể. Anh kiên nhẫn chờ đợi mười mấy giây, đầu tiên là nghe thấy âm thanh vang vọng từ bên trong cửa: "Xin lỗi, xin lỗi, có thể cho tôi đi qua một chút không." Sau đó thấy cửa bị đẩy ra.
Vi Gia Dịch chui ra cùng với hơi nóng. Anh mặc một chiếc áo khoác da đen rộng, cổ thon dài, đeo một sợi dây chuyền mảnh, chiếc nhẫn bị che dưới lớp áo T-shirt mỏng bên trong. Tóc đen mềm buộc sau gáy, bước đi vẫn còn lảo đảo, ngó nghiêng giữa đám đông, trông có vẻ bối rối.
Cuối cùng tìm thấy Triệu Cạnh đứng ở lề đường, mắt Vi Gia Dịch dường như sáng lên, nhanh chóng luồn qua vài thực khách đang đứng chờ ở cửa, chạy đến trước mặt Triệu Cạnh, nói: "Sao đứng xa thế này."
Triệu Cạnh che ô cho anh, Vi Gia Dịch không chớp mắt, ánh mắt tràn đầy nhớ nhung và quyến luyến, nhẹ giọng hỏi: "Sáng nay không phải đã chúc anh ngủ ngon rồi sao?"
"Ngủ trên máy bay cũng là ngủ." Triệu Cạnh tự tin chỉ ra: "Em đâu có hỏi anh ngủ ở đâu."
"... Được thôi." Vi Gia Dịch mỉm cười, quay đầu nhìn về phía cửa, tiến gần lại ôm Triệu Cạnh một cái: "Lần sau em sẽ hỏi."
Không che giấu sự dựa dẫm của mình vào Triệu Cạnh, cũng không dùng quá nhiều sức, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua rồi buông ra. Triệu Cạnh chưa kịp ngửi thấy mùi hương của anh, đã bị gió cuốn đi.
"Muốn vào không?" Vi Gia Dịch nhẹ giọng hỏi Triệu Cạnh: "Người cũng hơi đông, nhưng em và Tiểu Trì ngồi bàn bốn người, vẫn còn chỗ ngồi. Nếu anh đói, có thể vào ăn cùng một chút, vị cũng không tệ."
Nói nhiều như vậy, Triệu Cạnh cũng chưa nghe rõ ngay, có lẽ vì trong đầu toàn là những nét bút trẻ con của mấy bức ảnh chụp mây, cùng mùi hương thoảng qua trên người Vi Gia Dịch.
Lại có cơn gió thổi qua, ánh mắt Vi Gia Dịch chạm phải ánh mắt anh, tiến gần lại một chút, rõ ràng muốn "mượn" chút ấm áp từ anh, rồi chờ một lát, không chịu nổi nữa: "Triệu Cạnh, vừa rồi anh có nghe không đấy?"
"Ăn." Triệu Cạnh cũng muốn xem quán ăn đông người này có món gì ngon đến vậy, thu ô lại, giữ vai anh đi vào trong.
Người xếp hàng khá lịch sự, họ cùng nhau vào, những người khác đều nhường đường, Triệu Cạnh nhận ra bên trong cũng không chật chội như anh tưởng.
Trong quán có mùi thơm ngọt của nước dùng, những tô phở bốc khói nghi ngút. Triệu Cạnh nóng đến mức phải cởi áo khoác. Những quán nhỏ như thế này, tất nhiên sẽ không có nhân viên đến bảo quản áo khoác, anh tự lo, vắt áo khoác lên cánh tay, còn tháo nút tay áo, xắn lên, hoàn toàn hòa nhập tự nhiên vào đây.
Vi Gia Dịch dẫn anh đến một bàn nhỏ. Trên bàn có hai tô phở Việt, đối diện l một thanh niên trẻ, mặc áo hoodie màu xám, nhuộm tóc vàng, chính là Tiểu Trì.
Tiểu Trì thấy họ, lập tức đứng dậy, làm cho chiếc bàn nhỏ vốn đã chật lại càng chật hơn: "Anh!"
"Đây là Tiểu Trì, trợ lý của em." Vi Gia Dịch giới thiệu cho họ, dừng một chút, giọng nói bỗng hạ xuống: "Đây là Triệu Cạnh, chồng của anh..."
"Chồng, hợp pháp." Triệu Cạnh thấy Vi Gia Dịch ấp úng, nói thay anh, rồi kéo chiếc ghế gần cửa sổ ra để anh ngồi xuống: "Tiểu Trì đâu phải không biết, em ngượng ngùng gì chứ?"
Họ ngồi vào chỗ, Triệu Cạnh gọi một tô phở giống Vi Gia Dịch, lên món rất nhanh, hương vị quả thực không tệ, nhưng Triệu Cạnh chưa no, lại gọi thêm vài món khác, ăn xong chả giò, cuối cùng cũng cảm thấy không đói nữa, vừa định trả tiền, thì đột nhiên có tiếng gõ vào cửa sổ cạnh bàn.
Triệu Cạnh hơi giật mình, theo phản xạ nắm lấy cổ tay Vi Gia Dịch, muốn kéo anh ra sau, rồi mới nhìn thấy ngoài cửa sổ có vài thanh niên nam nữ, mỉm cười áp mặt vào kính nhìn vào.
Cửa kính vẫn hơi mờ, nhưng sương đã tan bớt, ngoài kia có sáu người, dường như quen biết với Vi Gia Dịch.
"Gia Dịch!" Giọng một cô gái xinh đẹp xuyên qua kính truyền vào.
"Chị Janice!" Tiểu Trì trông có vẻ rất vui, qua kính vẫy tay với họ, dáng vẻ rất thân quen, còn phấn khích nói với Vi Gia Dịch: "Trùng hợp thế, cũng có thể gặp ở đây sao?"
Triệu Cạnh lúc này mới không còn cảnh giác, thả cổ tay Vi Gia Dịch ra. Vi Gia Dịch bị anh nắm đau, phát hiện mấy ngày nay tình cờ gặp hơi nhiều, chào hỏi mấy người ngoài cửa sổ, rồi quay đầu nói với Triệu Cạnh: "Họ là đồng nghiệp em làm việc cùng mấy hôm nay, bên tổ đạo cụ."
Vi Gia Dịch vốn tưởng Triệu Cạnh sẽ không hợp với không khí của quán phở Việt, nhưng khi ngồi vào bàn, Triệu Cạnh lại ăn khá ngon lành, không kén chọn gì, còn học theo anh treo áo khoác lên lưng ghế, xắn tay áo lên, trông rất hợp tình hợp lý, gọi thêm vài món ăn đặc trưng, đọc tên món mượt mà, như thể là khách quen của quán này vậy.
Triệu Cạnh "ừ" một tiếng, vẫy tay gọi phục vụ thanh toán. Bên ngoài có người lại nhẹ nhàng gõ hai lần vào cửa sổ. Có người chỉ tay vào Triệu Cạnh, nở nụ cười đầy châm biếm. Triệu Cạnh cũng lịch sự gật đầu với họ. Janice lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu selfie với Vi Gia Dịch qua lớp kính.
Vi Gia Dịch cảm thấy mình phản ứng cũng không đến nỗi chậm, giơ tay làm dấu chữ V, cố gắng che mặt Triệu Cạnh, nghi ngờ rằng có lẽ không che được thành công, Janice đã gửi bức ảnh nhóm lên nhóm chat công việc lần này.
Quán phở phục vụ nhanh, các đồng nghiệp đi theo hàng về phía trước, rời khỏi cửa kính của họ. Trước khi đi, Janice chỉ vào điện thoại, bảo Vi Gia Dịch xem tin nhắn.
Vi Gia Dịch cúi đầu mở lên, Triệu Cạnh cũng chen lại gần xem cùng anh, tin nhắn trong nhóm rất nhiều và nhanh, đều trêu Vi Gia Dịch lén dẫn bạn trai đi làm, hỏi anh có phải đang "hẹn hò công vụ" không. Ảnh Janice chụp thật ra không rõ lắm, dù sao kính cũng còn một lớp sương, hơn nữa bị tay Vi Gia Dịch che mất cằm, chỉ có thể thấy được Triệu Cạnh đúng là vai rộng lưng dài, ngũ quan sắc nét.
"Ba bức ảnh đều không chụp rõ anh." Triệu Cạnh ngồi sát cạnh Vi Gia Dịch, hoàn toàn không bị chi phối, tự tiện vuốt qua các bức ảnh, bắt đầu bình luận: "Tay của em che mất anh rồi."
Rời khỏi giao diện ảnh, Vi Gia Dịch liếc qua một tin nhắn của Janice, muốn cất điện thoại, nhưng Triệu Cạnh cũng nhìn thấy, nắm chặt tay anh, quyết tâm lật lại, và đọc lớn tiếng rõ ràng: "Bạn trai của Gia Dịch khí chất giống người mẫu của Cucinelli, đưa đến công ty người mẫu chắc chắn được ký hợp đồng ngay. Nhưng đàn ông mà có tiền là dễ hư, tốt nhất đừng để anh ấy vào nghề, Gia Dịch, tôi ủng hộ anh bao nuôi anh ấy! Tiêu tiền cho trai đẹp thì có gì sai?"
Mặc dù giọng đọc không quá lớn, Vi Gia Dịch vẫn xấu hổ đến đau đầu, ngay cả khóe mắt cũng thấy Triệu Cạnh đọc mà bật cười: "Rốt cuộc em đã giới thiệu anh với người ta thế nào vậy?"
"Vì em mua nhẫn, bị bạn nhìn thấy." Vi Gia Dịch đành phải căng da đầu kể lại chuyện hôm đó bạn anh tìm kiếm danh sách tình nguyện viên, chỉ tìm thấy tên Lý Minh Thành và đội thi công do công ty của Triệu Cạnh tài trợ, cho rằng Triệu Cạnh là người lao động tay chân, mà anh không kịp đính chính, cuối cùng tin đồn càng lúc càng lan rộng. Tiểu Trì ngồi đối diện nghe lén cười, may là không châm dầu vào lửa, kể thêm những tin đồn mà cậu ta nghe được.
"Vi Gia Dịch, em cũng giỏi lắm." Triệu Cạnh nghe xong, biểu cảm có chút bất đắc dĩ, nhưng không giận, một lát sau, tự thuyết phục mình, khách quan nói: "Thôi, ít người biết hơn, cũng tốt cho em."
Sau đó đổi đề tài, nhận xét: "Bạn của em cũng thú vị phết." Anh lại tiếp tục lướt xem, không tìm thấy gì làm anh hứng thú, cuối cùng mới chịu buông tay Vi Gia Dịch, khoan dung bảo: "Đi thôi."
Thanh toán rồi đi ra ngoài, Vi Gia Dịch cảm thấy rõ ràng là vì Triệu Cạnh cao lớn, thu hút sự chú ý, lại có người nhường đường cho họ.
Đến cửa, các đồng nghiệp của Vi Gia Dịch vẫn chưa vào, đang tụ tập bên ngoài. Vài người không có ô, vốn co cụm lại, thấy Vi Gia Dịch, Triệu Cạnh và Tiểu Trì ra ngoài, thì đều tụ lại cười đùa.
"Bị chúng tôi bắt quả tang rồi nhé!" Janice nói giọng sảng khoái: "Xem ra làm người thì không nên làm việc lén lút, mau giới thiệu đi!"
Vi Gia Dịch còn chưa kịp nghĩ xem nên nói thế nào, Triệu Cạnh đã rất vui vẻ mở miệng, tâm trạng rất tốt: "Chào mọi người, tôi là Triệu Cạnh."
"Chào anh, chào anh." Janice chắc là chưa bao giờ đọc báo kinh tế, không nhận ra mặt Triệu Cạnh, cũng không phản ứng với tên anh, nhiệt tình nói: "Cứ gọi tôi là Janice. Anh đi làm cùng Gia Dịch à? Tôi gặp Gia Dịch ở sân bay mà không thấy anh."
Vi Gia Dịch vừa để ý thấy có một người bạn không nói gì, ánh mắt có hơi lưỡng lự, cảm thấy người đó chắc là nhận ra Triệu Cạnh, Triệu Cạnh bên kia đã nói chuyện với Janice: "Tôi mới đến chiều nay, có chút việc cần làm, tiện thể đón em ấy về."
Lúc này, mưa đột nhiên lớn lên, như muốn dội ướt hết người. Mọi người đều né vào mái hiên, Triệu Cạnh bung ô, che cho Vi Gia Dịch, hỏi Janice: "Mọi người không có ô à? Còn phải đợi bao nhiêu bàn mới vào được?"
"Đúng vậy, chiều nay trời đẹp thế, ai ngờ đến tối mưa to thế này. Trước còn bốn bàn nữa." Janice vừa quay lại, bỗng thấy logo trên ô của Triệu Cạnh, hỏi ngẩn người.
"Thời tiết ở đây đúng là khó lường." Triệu Cạnh không để ý, đề nghị với cô ấy: "Thế này đi, tôi đưa Gia Dịch ra xe trước, trên xe còn một cái ô, mọi người có thể dùng."
Ô khá lớn, Janice im lặng đi theo họ, đến bên xe của Triệu Cạnh. Tài xế bước xuống, Triệu Cạnh nói nhỏ với anh ta, rồi tài xế lấy thêm một chiếc ô từ khoang ghế phụ.
Chiếc xe này là mui trần, cùng thương hiệu với chiếc mà Triệu Cạnh thường đi, nhưng là mẫu xe mà Vi Gia Dịch chưa từng thấy. Trông rất lớn, hình dáng giống một chiếc tàu cao tốc. Anh nghe thấy Triệu Cạnh nói nhỏ với tài xế: "Để tôi lái, anh đi xe an toàn." Sau đó ra hiệu cho tài xế đưa Tiểu Trì về khách sạn cùng, rồi ra hiệu cho Vi Gia Dịch ngồi vào ghế phụ.
Khi không nói lung tung, vẻ ngoài của Triệu Cạnh rất đáng tin cậy. Anh giúp Vi Gia Dịch đóng cửa, quay người đưa ô cho Janice. Janice nhận lấy ô, đột nhiên có hơi căng thẳng, nói "Cảm ơn" mấy lần, cầm hai chiếc ô chạy về phía cửa quán.
Cửa xe ghế phụ đóng lại, bên trong xe rất yên tĩnh, Vi Gia Dịch nhìn Triệu Cạnh đang đội mưa đi vòng qua đầu xe, mở cửa ngồi vào ghế lái, tiếng mưa lại xuất hiện rồi tan biến.
Áo khoác len cashmere màu đậm trên người Triệu Cạnh dính đầy những hạt nước li ti, ánh đèn lấp lánh bên ngoài chiếu vào làm chúng lấp lánh, như cũng đang phát sáng. Ánh mắt Vi Gia Dịch dời lên mặt Triệu Cạnh, khuôn mặt anh bình thản, hỏi: "Giờ đi đâu?"
Chú ý và khả năng suy nghĩ đều bị hút mất, Vi Gia Dịch không trả lời được một chữ. Triệu Cạnh đợi một lát, không lái xe, tiến lại gần hôn anh.
Nụ hôn mang vị của kẹo bạc hà tặng kèm sau bữa ăn của quán phở, đôi môi chạm nhau đứt đoạn, vô cùng quấn quýt, vô cùng thân mật, trong không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trong xe, tay Triệu Cạnh đặt lên vai Vi Gia Dịch, kéo anh lại gần hơn.
"Được rồi, thế này là đủ rồi chứ." Hôn anh một lúc, Triệu Cạnh rời đi, giọng điệu bất đắc dĩ, phá hỏng không khí: "Không thì anh cũng phải lái xe thôi, không lại để mấy người bạn của em nghĩ chúng ta đang định làm gì nơi công cộng."
Vi Gia Dịch chẳng có gì để nói. Triệu Cạnh nhẹ nhàng đạp ga, đưa Vi Gia Dịch rời khỏi con phố này.
Phòng khách sạn của Vi Gia Dịch không lớn, khu vực gần đó cũng khá lộn xộn, anh lo Triệu Cạnh để xe ở đó có thể xảy ra chuyện, hỏi Triệu Cạnh có chỗ ở nào trong thành phố không.
"Em xem." Triệu Cạnh lập tức liếc nhìn anh, nhân cơ hội lật lại chuyện cũ, bất mãn oán trách: "Nếu lúc ký thỏa thuận lật xem một chút, cũng không hỏi ra câu này."
"Sau này anh phải thật mạnh khoẻ mới được, nếu không cũng bị người ta lừa đến Siberia khai thác than mất." Anh lại tỏ vẻ tiếc nuối, thực sự lo lắng cho việc ký giấy phẫu thuật trong tương lai.
"Đừng lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện xui xẻo như vậy." Vi Gia Dịch muốn cười nhưng không dám, nhẹ giọng an ủi anh: "Chuyện quan trọng thì sao em lại ký bừa được."
"Thỏa thuận hôn nhân không quan trọng sao?" Triệu Cạnh mặt lộ vẻ khó chịu, muốn tranh luận thêm.
"Anh có thể đừng hung hăng như vậy được không?" Vi Gia Dịch vẫn không nhịn được mà bật cười: "Tập tài liệu đó dày như núi, em phải đọc đến bao giờ đây? Muốn biết gì thì hỏi anh không phải được rồi sal."
May mắn là Triệu Cạnh giờ cũng không cảm thấy không hài lòng khi Vi Gia Dịch cười, mà nhìn anh một lúc, yên lặng vài giây rồi nói "Đúng vậy", không nói thêm nữa.
Để đến chỗ của Triệu Cạnh, họ phải đi qua một cây cầu treo, cầu này thường xuyên kẹt xe, hôm nay còn rất tắc nghẽn. Trước khi lên cầu vẫn có thể nhích được vài mét sau một lúc, nhưng khi đã lên cầu thì xe dừng hoàn toàn. Khoảng cách giữa các xe phía trước và sau rất gần, không nhúc nhích, đèn xe sáng lên, giống như hàng trăm chiếc giường nhiều màu sắc khác nhau nằm phơi mình trong đêm tuyết.
Cả hai đều không thấy khó chịu, trò chuyện nhẹ nhàng. Triệu Cạnh kể nghiêm túc về việc bị đánh thức giữa giấc ngủ trưa trên máy bay bởi cuộc gọi từ cơ quan quản lý, sau đó tỉnh táo hẳn, đấu trí với đối phương để cứu công ty. Vi Gia Dịch lại nghe mà bật cười vài lần, chợt nhớ ra, hỏi anh: "Vậy anh đến đây để làm gì? Đã xong việc chưa?"
Đồng thời Vi Gia Dịch cũng thắc mắc tại sao Triệu Cạnh không nói cho mình biết, chẳng lẽ việc mang đến những cuộc gặp mặt bất ngờ đã trở thành một phần trong quan niệm hôn nhân của anh ấy? Nhưng dù có quan tâm đến tình cảm đến mấy, dường như cũng không cần thiết phải bỏ tất cả mọi việc trong thời điểm rối ren của công ty để đến chỉ để gặp mình sớm hơn vài giờ.
Quả nhiên, ánh mắt Triệu Cạnh thoáng dao động, chỉ trả lời nửa sau của câu hỏi: "Xong rồi."
Vi Gia Dịch lập tức nhận ra có gì đó không đúng, định truy hỏi, Triệu Cạnh lập tức lớn tiếng nói: "Em có thấy không, mưa tạnh rồi."
"..." Vi Gia Dịch đáng lẽ không nên để ý đến việc anh chuyển chủ đề một cách gượng gạo như vậy, nếu là Triệu Cạnh nghe Vi Gia Dịch nói vậy, chắc chắn anh ấy đã không ngần ngại chỉ ra. Nhưng có lẽ do bản chất của mình, Vi Gia Dịch lại vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa tạnh thật, bầu trời dường như trở nên rõ ràng hơn, mặc dù hàng xe vẫn đứng yên. Vi Gia Dịch lại quay lại nhìn anh, định tiếp tục hỏi, Triệu Cạnh ấn một nút, mui xe bỗng mở ra, cái lạnh lập tức tràn vào làm ướt đẫm chiếc chăn ấm nhỏ trên cây cầu.
Những hạt tuyết nhỏ dày đặc cùng với không khí lạnh mang theo mùi tuyết bị hút vào phổi, trên cầu có những sợi cáp thép song song, nhìn lên bầu trời như một màn hình điện ảnh khổng lồ rộng lớn.
"Đẹp không?" Triệu Cạnh tự tin hỏi: "Có muốn chụp vài tấm không?"
Đúng là cũng đẹp, nhưng chưa đến mức phải mở mui xe ngắm trong thời tiết dưới không độ, cũng không phải là cực quang, cũng chẳng có sao, hơn nữa gió lạnh làm Vi Gia Dịch chóng mặt. Xung quanh còn không thấy chiếc xe nào mở cửa sổ.
So với việc ngắm cảnh đẹp, Vi Gia Dịch còn ngạc nhiên hơn trước sự sáng tạo trong việc chuyển chủ đề của Triệu Cạnh, muốn từ chối bảo "Không cần", nhưng môi mấp máy thì lại run lên, không hỏi nữa, yêu cầu Triệu Cạnh mau chóng đóng mui xe lại, nhưng vẫn không thốt ra lời.
"Lạnh đến vậy à. Được rồi, anh sẽ đóng lại." Triệu Cạnh nhìn dáng vẻ run rẩy của anh, như thể thấy buồn cười, chủ động đóng mui xe. Triệu Cạnh nghiêng người lại gần, dùng đôi tay ấm áp ôm lấy mặt Vi Gia Dịch, chăm chú nhìn anh, khoảng cách chỉ còn mười centimet.
Cả người Vi Gia Dịch đã lạnh cứng đờ, cảm giác nhiệt độ cơ thể của Triệu Cạnh dường như cao đến tám mươi độ, đưa tay ôm lấy mu bàn tay của anh, muốn lên tiếng trách móc lớn như Triệu Cạnh, nhưng giọng phát ra lại vô cùng yếu ớt: "Thật sự rất lạnh."
Triệu Cạnh cũng đồng thời nói, nhưng lại là "Anh yêu em".