Một bản cam kết
Người nằm trên giường đọc, người ngồi xổm trên đất viết.
Đến khi Cận Châu đọc đến "Người cam kết, An Chi Dư." khóe miệng của An Chi Dư vẫn không thể ngừng cười.
Cô giơ tờ giấy A4 lên cho anh xem: "Anh hài lòng chưa?"
Cận Châu khẽ đọc thầm ba dòng chữ thanh thoát ấy, đáp lại bằng giọng thỏa mãn nhưng chưa hoàn toàn: "Ừm, trong phòng làm việc có dấu mực, em ấn dấu tay lên đi."
Con người này thật tình...
An Chi Dư vừa bất lực vừa không biết làm sao: "Vậy thì anh thả tay em ra đã!"
Cận Châu nhìn vào tay cô mà anh vẫn nắm chặt: "Ngày mai, ngày mai ấn."
Nói xong, anh kéo cô lại, kéo cô lên giường.
An Chi Dư chống tay vào mép giường: "Anh đợi em xuống lầu lấy cho anh hai chai nước có được không?"
Không biết anh đang sợ điều gì, nhưng anh mở chăn ra: "Anh đi cùng em."
An Chi Dư xụ mặt: "Nếu anh cứ như vậy, em sẽ giận đấy."
Lời nói này thật sự có hiệu quả, Cận Châu nằm yên, thả tay cô ra: "Vậy em lấy nước xong thì lên ngay nhé."
An Chi Dư chỉ vào vai anh: "Nằm cho ngay ngắn vào!"
Lúc này Cận Châu mới nằm xuống thêm một chút, mắt dõi theo cô rời khỏi phòng, rồi anh đưa tay lên day trán.
Đúng như bác sĩ Lưu nói, anh rất ít khi bị bệnh, bao nhiêu năm nay, ngay cả cảm cúm cũng hiếm. Nếu không phải do tắm nước lạnh buổi trưa, giờ anh đã không bị sốt đến mức này.
Khi đếm đến lần thứ một trăm, anh mở mắt ra.
Biết ngay mà, cô nói mà không giữ lời. Cận Châu kéo chăn xuống, xuống giường.
Dưới lầu, An Chi Dư đang ở trong bếp.
Dạo gần đây, hai người thường về nhà nấu ăn cùng nhau sau giờ làm, nhưng Cận Châu không cho cô động đến dao, cũng không cho cô cầm chảo. Vai trò của cô trong bếp chỉ dừng lại ở việc nhặt rau, đưa đồ cho anh.
Khi Cận Châu xuống lầu, cô vừa mới đổ gạo đã vo vào nồi hầm, giờ đang cúi người mày mò bảng điều khiển cảm ứng trên nồi.
Bước chân của Cận Châu rất nhẹ, anh đến phía sau cô mà cô không hề hay biết, đột nhiên có một sức nặng nhẹ đè lên lưng khiến cô giật mình.
"Không phải em nói lấy nước xong sẽ lên sao?" Anh lẩm bẩm: "Đồ lừa đảo."
An Chi Dư quay người lại: "Anh chưa ăn tối phải không?"
Ăn rồi, nhưng chỉ ăn được vài miếng.
Phương Vũ nói rằng cô chỉ sang thăm mẹ, sẽ về sớm thôi, nhưng anh đã chờ rất lâu mà cô vẫn chưa về.
Thấy anh không trả lời, An Chi Dư giả vờ giận: "Bụng đói mà uống thuốc thì không tốt cho sức khỏe, anh có biết không?"
Anh ngoan ngoãn đáp: "Biết ạ."
Dù anh thường dịu dàng với cô, nhưng hiếm khi anh lại trông đáng thương như thế này.
Nghĩ đến những lúc anh chăm sóc cô, anh chưa từng nói một lời nặng nào.
An Chi Dư nhẹ nhàng hạ giọng, thành thật khuyên nhủ: "Anh còn đang bệnh, không ăn gì thì sức đề kháng sẽ càng kém đi."
Nhưng lúc này, anh không muốn rời mắt khỏi cô dù chỉ một giây.
"Vậy để anh gọi dì Cố đến chăm sóc, được không?"
An Chi Dư gật đầu: "Anh gọi ngay bây giờ đi!"
Anh cười như thể đạt được mục đích: "Điện thoại của anh trên lầu."
Dù anh không còn yếu ớt như lúc mới về nhà, nhưng khi lên lầu, An Chi Dư vẫn không yên tâm, ôm lấy eo anh, liên tục nhắc anh đi chậm lại. Đến khi họ gần tới cửa phòng ngủ, cô mới chợt nhớ ra: "Lẽ ra chúng ta nên đi thang máy!"
Anh cười nhẹ.
Chỉ là tầng hai thôi, anh đâu có yếu đến thế.
Nhưng việc được cô quan tâm như vậy, khiến Cận Châu cảm thấy căn bệnh này thật đáng giá.
Khi đến bên giường, vừa ngồi xuống, anh đã thấy cô quay lưng đi. Anh như bị điện giật, vội vàng đứng dậy kéo lấy cổ tay cô: "Em đi đâu?"
Giọng anh gấp gáp, An Chi Dư quay đầu nhìn anh, trong mắt anh tràn ngập sự lo lắng, cô thoáng sững người, chỉ tay về hướng nhà vệ sinh: "Em muốn lấy chút nước để lau người cho anh..."
Dù không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, cô vẫn biết rằng có thể dùng cách lau người để hạ sốt.
Cận Châu tiến tới ôm cô: "Em đừng làm nữa, được không?"
Không biết tại sao, dù cô đã không giận nữa, cũng đã nói sẽ bắt đầu lại với anh, nhưng anh vẫn không tìm thấy cảm giác chân thật ấy. Anh luôn cảm thấy rằng cô có thể rời khỏi anh, rời khỏi ngôi nhà này bất cứ lúc nào.
"Chi Dư," Giọng anh yếu ớt: "Em thật sự đã tha thứ cho anh rồi sao?"
Cảm nhận được sự lo lắng của anh, An Chi Dư nhẹ nhàng xoa lưng anh: "Không phải em đã viết bản cam kết cho anh rồi à?"
Thật ra anh biết, nếu cô thực sự muốn rời đi, đừng nói đến bản cam kết, ngay cả khi trói cô lại cũng chẳng có tác dụng.
Trong khoảnh khắc này, những điều mà trước đây anh chưa từng nghĩ đến như "cảm động", "con cái" đều đồng loạt tràn ngập trong đầu anh, khuấy động không ngừng.
Nhưng trong tình huống này thì anh phải làm sao để khiến cô cảm động...
Thế còn con cái thì sao? Nếu cô mang thai lúc này thì...
Những suy nghĩ hỗn loạn của anh bị kéo về thực tại khi cô đột ngột gọi: "Chồng ơi."
Cận Châu từ từ thả cô ra, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô: "Em vừa gọi anh là gì?"
Thật ra, An Chi Dư có thể cảm nhận được sự bất thường trong tâm trạng của anh. Từ lúc cô trở về, dường như anh luôn sợ rằng cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt của anh, đến mức luôn nắm chặt tay cô không rời. Ngay cả khi cô chỉ xuống lầu trong vài phút ngắn ngủi, anh cũng phải đuổi theo.
An Chi Dư kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh: "Anh không phải là chồng em hả?"
Đôi mắt anh ửng đỏ, nở một nụ cười.
Anh thật dễ dỗ dành, chỉ một tiếng "chồng ơi" đã có thể xóa tan mọi lo lắng trong mắt anh.
An Chi Dư thật sự xót xa khi thấy anh như vậy.
Dù anh luôn dịu dàng với cô, nhưng trong sự dịu dàng ấy chưa bao giờ thiếu đi sự mạnh mẽ, chỉ là không thể hiện qua lời nói, mà qua hành động. Nhưng hai ngày qua, cô không chỉ nhận ra sự mưu sâu kế hiểm mà anh chưa từng thể hiện trước đây, mà còn thấy rõ sự bối rối và yếu đuối của anh.
Tất cả đều là vì cô mà có.
Còn cô, nhờ vào sự bất an của anh, cũng cảm nhận được vị trí của mình trong lòng anh.
Cô chưa từng trải qua cảm giác yêu thầm, nên không biết rằng tình cảm đó là ngọt, đắng, chua hay chát.
Nhưng nhìn vào những bức ảnh ẩn giấu trong điện thoại của anh, cô biết rằng quá khứ mà cô chưa từng hay biết là một điều vô cùng thận trọng và không thể nói ra đối với anh.
Bỗng nhiên trong lòng cô có rất nhiều điều muốn nói với anh.
"Anh lên giường nằm đi có được không?" Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo sự an ủi và dỗ dành.
"Còn em thì sao?"
Gọi anh là "chồng" rồi mà anh vẫn chưa yên tâm.
"Em sẽ nằm cùng anh."
Vừa dứt lời, Cận Châu liền kéo cô về phía giường. Biểu cảm và hành động vội vã của anh khiến An Chi Dư muốn bật cười, nhưng lại cảm thấy trong mũi mình thoáng chút chua xót.
Anh ôm cô giống như trước đây, chỉ khác là ánh mắt anh bây giờ như keo dán, dính chặt vào người cô, không rời nửa bước.
Cứ như vậy nhìn cô, anh cứ nhìn mãi.
Đôi mắt anh vốn đã đen hơn người thường, ánh mắt tập trung như thể có thể hút người đối diện vào trong đó.
An Chi Dư bị anh nhìn chằm chằm đến mức phải chớp mắt liên tục: "Anh đừng nhìn nữa mà..."
Ánh mắt anh không nỡ rời đi, đôi môi hơi khô vì sốt hé mở một chút, anh đột nhiên hỏi: "Em có yêu anh không?"
Cô chưa bao giờ nói cô yêu anh, thậm chí chưa từng nói cô thích anh.
An Chi Dư không ngờ anh lại bất ngờ hỏi câu này, không có chút dấu hiệu báo trước nào, làm cô sững lại.
Không biết vì sao cô lại im lặng, là đang do dự hay còn điều gì khác.
Lông mày anh khẽ nhíu lại, cánh tay ôm chặt eo cô hơn, anh không nhịn được mà hỏi tiếp: "Có yêu anh không?"
Giữa họ dường như chưa bao giờ nói ra ba chữ này.
Trước đây, có lẽ vì trong lòng mỗi người đều có những rào cản không thể vượt qua, nên chẳng ai dám bộc lộ tình cảm chân thật của mình. Nhưng bây giờ, họ đã nói hết tất cả.
Sau khi phản ứng lại, mặt An Chi Dư hơi đỏ lên, sợ anh thấy được, cô vùi mặt vào lồng ngực nóng rực của anh: "Yêu."
Hình như cô đã yêu anh từ rất lâu rồi, khi cô chưa nhận ra, đến lúc nhận ra, cô đã sa vào tình yêu này không thể thoát ra.
Phải rồi, một người đàn ông như anh, cô làm sao có thể không yêu?
Chỉ là khi nhớ lại những ngày đầu, có lẽ khi cô đồng ý đăng ký kết hôn với anh, trái tim cô đã bắt đầu rung động rồi.
Ngay lúc Cận Châu cúi xuống hôn l*n đ*nh đầu cô, định nói lại ba chữ ấy, thì nghe cô nói thêm một câu:
"Em xin lỗi."
Không biết từ khi nào, ba chữ này đã trở thành vùng cấm của anh, người khác có thể nói với anh ba chữ đó, nhưng riêng cô thì không.
Anh luôn có cảm giác rằng, sau ba chữ này sẽ là một sự chuyển biến, một sự thay đổi lớn khiến anh phải đau khổ tận cùng.
Anh không dám nói gì, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chờ đợi nửa câu sau của cô, trái tim anh đã thắt lại.
Cô lại không vội vàng, hít sâu một hơi rồi thở ra nhẹ nhàng, mang theo một chút thở dài, cuối cùng cô nói: "So với anh, tình yêu của em đến muộn hơn rất nhiều."
Chỉ một câu ngắn gọn đó, khiến anh thở phào nhẹ nhõm mà nhắm mắt lại.
Dù không có sự chuyển biến nào anh không thể chịu đựng, nhưng cũng đủ để trái tim anh dao động dữ dội.
"Sau này đừng nói ba chữ đó," câu nói này, như một yêu cầu, cũng như một lời khẩn cầu, anh nhắm mắt lại: "Đừng bao giờ nói nữa."
Nghe ra sự bất thường trong giọng nói của anh, An Chi Dư ngước mặt lên khỏi lòng anh, ánh mắt ngây thơ: "Tại sao không được nói?"
Làm sao giải thích cho cô hiểu lý do đây, anh trở nên ngang ngạnh: "Thì là không được nói."
An Chi Dư bĩu môi: "Thế còn "em yêu anh" thì sao?"
Cô hờn dỗi nhè nhẹ: "Có phải cũng không được nói không?"
Anh bị vẻ giận dỗi giả vờ của cô chọc cười: "Được nói, có thể nói mãi."
"Nếu em nói mỗi ngày, anh nghe mãi có chán không?"
Anh lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc: "Không có ngày đó đâu."
An Chi Dư khẽ "hứ" một tiếng: "Nghe có vẻ hay quá nhỉ."
Tâm trạng anh đột nhiên tốt lên nhiều, đôi mắt ngoài chút mơ màng do cơn sốt còn vương lại, còn có cả niềm vui nhỏ nhoi do mấy câu nói nhẹ nhàng của cô mang lại.
Anh lật người nằm lên trên, cúi đầu nhìn vào mắt cô.
Đèn trong phòng đã tắt trước khi họ lên giường, bây giờ, trên trần nhà chỉ còn lại dải ngân hà rực rỡ.
Và anh, đang nằm trong dải ngân hà đó, phản chiếu trong đôi mắt cô.
Anh nhìn bóng hình của mình trong mắt cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Nhưng đến giờ em vẫn chưa nói lần nào cả."
Bị ánh mắt sâu thẳm của anh bao phủ, An Chi Dư đột nhiên cảm thấy ngại ngùng không muốn nói nữa.
"Anh cũng chưa---"
"Anh yêu em!" Anh nghiêm túc, giọng nói trịnh trọng: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên, mãi không quên, toan tính mọi điều, chỉ vì yêu em."
---
Tác giả có đôi lời:
Ông nội: Vậy chừng nào ta mới có thể về nước gặp chắt của ta đây?