Sóng Triều Dịu Dàng - Úc Thất Nguyệt

Chương 106

Vì yêu từ cái nhìn đầu tiên nên mãi chẳng thể quên, cũng vì yêu mà hết lòng tính toán. Tất cả chỉ vì anh yêu cô.

Đây là cách Cận Châu giải thích cho tình cảm không thể khống chế của mình.

Không biết có phải vì câu nói này quá nặng nề không mà sau khi nói xong, anh đã nhắm mắt lại.

Khi tỉnh dậy, ánh nắng đã nghiêng về phía cuối giường, việc đầu tiên Cận Châu làm sau khi mở mắt là nhìn xem có ai bên cạnh không.

Một mớ tóc đen cuộn tròn trên vai anh khiến anh thở phào nhẹ nhõm.

Khi quay đầu nhìn giờ, thứ đập vào mắt anh trước tiên là chiếc bát nước trong suốt trên tủ đầu giường, sau đó là một túi tăm bông.

Cô đã lau người và dưỡng môi cho anh vào giữa đêm sao? Anh hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

Cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể đã trở lại bình thường, Cận Châu cúi xuống nhìn người đang ngủ say bên cạnh, giống như những lần trước.

Không biết tối qua cô ngủ lúc mấy giờ.

Trong mắt hiện lên vẻ thương xót rõ ràng, Cận Châu nằm xuống thêm một chút, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt yên bình của cô. Nghĩ đến nỗi buồn của cô trong những ngày qua và trạng thái rối bời của mình, sắc mặt anh khẽ thay đổi.

Sau một lúc im lặng, anh nhẹ nhàng rút cánh tay bị An Chi Dư ôm trong lòng ra, nhưng chỉ với hành động rất nhẹ nhàng đó, An Chi Dư đã lập tức tỉnh giấc.

Mắt chưa mở hẳn, cô đã đưa tay sờ trán anh, cảm nhận được nhiệt độ bình thường, cô thở phào rồi lại cuộn mình vào lòng anh.

Cận Châu không nói gì, lặng lẽ nhìn cô thực hiện hàng loạt hành động cho đến khi nghe thấy nhịp thở của cô đều đặn trở lại, anh mới nhẹ nhàng xuống giường.

Sợ tiếng nước làm cô tỉnh giấc, Cận Châu đi lên tầng ba để vào nhà vệ sinh.

Anh đứng dưới vòi hoa sen, những dòng nước li ti xối xuống, cuốn trôi mồ hôi lạnh đọng lại trên cơ thể từ đêm qua, nhưng không thể xua đi sự nhíu chặt giữa hai hàng lông mày.

Anh không phải là người dễ dàng bỏ qua, không thể chỉ tận hưởng niềm vui sau khi mất đi và tìm lại mà không bận tâm đến những suy nghĩ lệch lạc của một số người, dù là bộc lộ ra hay ẩn giấu trong lòng.

Nhận được điện thoại của Cận Châu, việc đầu tiên Sở Phi Phi hỏi là anh và An Chi Dư đã làm hòa chưa.

Hôm qua cô ấy đã nhắn tin cho An Chi Dư, nhưng cô bạn thân "ghi thù" của mình không trả lời.

Cận Châu: "Không sao rồi, cảm ơn cô, cô Sở."

Sở Phi Phi không dám nhận công lao trong chuyện này chút nào: "Sếp Cận quá lời rồi, hai người hòa thuận là tốt, hòa thuận là tốt!" Nếu không, cô ấy đã trở thành kẻ tội đồ nghìn năm rồi.

Cận Châu chuyển sang mục đích chính của cuộc gọi: "Tôi nhớ lần trước cô Sở chủ động nhắc đến Phương Hi Vũ, hai người quen nhau à?"

Nếu trước khi anh và An Chi Dư chưa hòa giải mà hỏi chuyện này, có lẽ Sở Phi Phi sẽ không giấu anh, nhưng bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, không cần thiết phải nhắc đến người phụ nữ đó nữa, dù sao cũng không nên thêm chuyện không đáng có.

Cô ấy giả vờ ngây ngô: "Làm sao tôi có thể quen cô ta chứ!" Đầu óc cô nhanh chóng xoay chuyển: "Không phải là vì Từ Hoài Chính đang làm việc ở Phương Thành à, tôi chỉ tìm hiểu sơ qua về công ty đó trên mạng thôi."

Giải thích xong, cô ấy không quên nhấn mạnh: "Sếp Cận, anh đừng hiểu lầm, tôi chẳng có liên quan gì đến cô ta cả!"

Nếu cô ấy nói một cách hời hợt, có lẽ còn khiến người ta tin hơn một chút, nhưng phản ứng này thật sự hơi quá.

Cận Châu cười khẽ, không truy hỏi cũng không vạch trần: "Tôi chỉ hỏi vu vơ thôi, cô Sở không cần để tâm."

Sở Phi Phi không nghĩ rằng anh chỉ hỏi vu vơ. Cô thử dò xét: "Sếp Cận, tiếp theo anh định làm gì?"

Cận Châu tất nhiên hiểu được ẩn ý trong câu hỏi của cô.

Anh khẽ nhướng mày: "Cô Sở muốn hỏi về chuyện gì?"

Còn có thể là chuyện gì khác.

Sở Phi Phi không tin rằng anh như lời đồn bên ngoài, là một người quân tử thanh nhã như cúc.

Cho dù anh là quân tử, thì cũng là loại người "có thù tất báo."

Sở Phi Phi dứt khoát nói thẳng: "Từ Hoài Chính chính là thế đấy! Anh chắc sẽ không để mọi chuyện qua như vậy, đúng chứ?"

Tiếng cười khẽ truyền từ đầu dây bên kia, khiến Sở Phi Phi cảm thấy sống lưng có chút lạnh.

"Cô Sở lo lắng quá rồi."

Ánh nắng lúc mười giờ đã chói chang, anh đứng nghiêng người bên cửa sổ, nửa khuôn mặt mềm mại, nửa còn lại sắc bén, ánh mắt trầm lắng hướng ra ngoài cửa sổ. Giọng nói trầm ổn, không lộ ra cảm xúc, nhưng vẫn khiến người nghe cảm nhận được những dòng chảy ngầm.

Anh nói: "Dù tôi không làm gì, thì ở Bắc Kinh này, Từ Hoài Chính cũng khó mà có chỗ đứng."

Chưa biết Từ Hoài Chính có còn chỗ đứng ở Bắc Kinh hay không, nhưng sáng nay, khi vừa đến trước công ty, Phương Hi Vũ đã bị một cốc chất lỏng sền sệt tạt thẳng vào mặt.

Tiếng hét chói tai của cô ta lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Trên khuôn mặt trang điểm tinh tế và bộ váy đen của cô ta, chất lỏng nhớp nháp vương đầy. Phương Hi Vũ giơ tay lau lớp chất nhầy trước mắt, đôi mắt đầy thù hận nhìn người đối diện, hận không thể xé nát đối phương thành trăm mảnh.

"Cô bị điên à!" Nếu không phải xung quanh toàn người, cô ta đã chửi thề rồi.

Trà Bát Bảo chỉ nóng âm ấm, Tưởng Hân chỉ muốn cảnh cáo cô ta, vì vậy cốc nước là lạnh. Cô ta ném chiếc cốc giấy đã rỗng đi, cười khẩy một tiếng: "Thế giới này hết đàn ông rồi hay sao mà khiến cô Phương cao ngạo sẵn sàng làm kẻ thứ ba thế!"

Giọng cô ta vang lớn, những người xung quanh đều nghe rõ mồn một, nhưng vì đang đứng trước trụ sở công ty Sinh học Phương Thành, người ra vào đều là nhân viên công ty, không ai dám bàn tán công khai.

Ánh mắt sắc bén của Phương Hi Vũ dán chặt lên mặt Tưởng Hân. Sau một chút sững sờ, cô ta đoán ra được danh tính đối phương. Cô ta cười nhạt, bước tới một bước trên đôi giày cao gót nhọn màu đen, cúi xuống, tức giận bật cười.

"Nếu nói đến kẻ thứ ba, cô nên là người đầu tiên đấy!" Đáp trả lại, Phương Hi Vũ đứng thẳng người, vẻ mặt đầy khinh thường: "Yên tâm đi, loại đàn ông như Từ Hoài Chính, chẳng ai tranh với cô đâu!"

Nhưng sự nhục nhã cô ta phải chịu hôm nay trước mặt bao nhiêu người không thể dễ dàng bỏ qua.

Khi bảo vệ công ty tới định đuổi Tưởng Hân đi, Phương Hi Vũ đã giơ tay ngăn lại, đồng thời áp điện thoại đã được gọi sẵn lên tai.

"Luật sư Quan, tôi đang ở trước cửa công ty, anh xuống đây một chuyến."

*

Cách một lớp kính, bên ngoài nắng gay gắt, còn trong phòng thì mát mẻ dễ chịu.

Tối qua An Chi Dư đợi đến khi Cận Châu hạ sốt mới ngủ, thành ra đến tận 11 giờ cô vẫn chưa dậy.

Cận Châu vừa vào phòng làm việc nhận cuộc gọi, chỉ vài phút sau, khi quay lại, người trên giường đã lăn ra sát mép.

Anh vội vàng chạy tới, không muốn đánh thức cô, Cận Châu chỉ ngồi dưới sàn, dùng cơ thể mình chắn cho cô. Dù vậy, anh vẫn không thể ngăn được cô trở mình.

Nếu Cận Châu thật sự không muốn cô tỉnh dậy, anh có thể làm nhiều cách để chặn cô lại, nhưng anh lại hơi lui ra một chút, đồng thời đưa tay đón cô.

An Chi Dư cứ thế lăn từ mép giường vào vòng tay anh.

Dù cơ thể được anh đỡ vững vàng, nhưng cảm giác mất trọng lực vẫn khiến An Chi Dư giật mình tỉnh giấc.

Khi ánh mắt chạm nhau, cô nhìn thấy nụ cười sâu trên môi anh, khuôn mặt cô thoáng sững sờ, lông mi chớp chớp vài cái.

Cận Châu vừa nhìn cô vừa đỡ cô ngồi dậy. Đợi khi anh kéo chân ra và đặt cô vào lòng, anh cố tình thở dài một tiếng.

"Nếu anh không ở đây, có phải em sẽ lăn xuống giường rồi không?"

An Chi Dư tuy mắt đã sáng nhưng đầu óc vẫn còn mơ hồ, cô ngẩng đầu nhìn tư thế của mình, rồi quay lại nhìn mép giường, mặt lập tức đỏ bừng.

Lớn như vậy rồi mà vẫn có thể lăn khỏi giường, kể ra chắc chẳng ai tin được.

Vì cô đang nằm trong vòng tay anh, nên dù cô có né tránh thế nào, biểu cảm trên khuôn mặt cũng bị Cận Châu nhìn thấy rõ ràng.

Ánh mắt anh dán chặt lên khuôn mặt đỏ bừng vì lúng túng của cô, Cận Châu khẽ cười: "Ở trước mặt anh mà còn sợ mất mặt à?"

Người càng để tâm, thì càng không muốn mất mặt trước người mình quan tâm.

An Chi Dư hừ một tiếng: "Anh cũng mất mặt lắm đấy, tối qua."

Tối qua anh chỉ hơi dính lấy cô một chút thôi, làm gì mà mất mặt được.

Nhưng mà tối qua có nhiều chuyện anh không nhớ rõ, ví dụ như cái bát nước ở cạnh giường hay là tăm bông.

Nhưng những chuyện đó cũng không đủ để gọi là "mất mặt".

Cận Châu nhéo nhẹ mặt cô: "Tối qua anh làm sao cơ?"

An Chi Dư liếc anh một cái: "Tự anh nghĩ đi."

Bốn chữ ngắn gọn, nhưng lại chứa đầy sự thách thức.

Cận Châu vốn không phải là người tò mò, nhưng điều đó chỉ đúng với những người và chuyện khác.

Ánh mắt anh tràn đầy sự hiếu kỳ trong tích tắc, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc anh đã làm gì hả?"

Người vừa rồi còn lúng túng, bây giờ đã bắt đầu cảm thấy đắc ý: "Không nhớ ra à?"

Anh lắc đầu.

Tưởng cô sẽ nói, nhưng cuối cùng lại thấy cô nở một nụ cười ranh mãnh: "Không nhớ ra thì đừng nghĩ nữa, chỉ cần mình em biết là được."

Cận Châu từ trước đến nay luôn sẵn lòng để cô đùa giỡn, nhưng nếu anh muốn, anh cũng có thể đảo ngược tình thế.

Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô, sau khi nhíu mày mấy lần, đột nhiên anh quay mặt đi cười khẽ một tiếng.

Khi nụ cười trên môi anh nhạt dần, anh lắc đầu đầy bất lực: "Làm gì đến nỗi mất mặt như em nói chứ."

An Chi Dư nghĩ anh đã nhớ ra thật, liền ngồi thẳng dậy trong lòng anh, đôi mắt mở to không tin được: "Nhưng anh bị bệnh mà! Hơn nữa em còn chẳng chạm vào anh!"

Cận Châu cũng không biết vì sao mình lại hiểu ngay ý của cô, rõ ràng cô nói rất ẩn ý.

Anh nắm tay che miệng "khụ" một tiếng: "Có... có thể là do nóng quá..."

An Chi Dư đột nhiên ôm mặt anh, nở nụ cười sâu, tò mò trêu chọc: "Nóng quá cũng có phản ứng à?"

Cận Châu: "..."

Dù đã biết điều cần biết, nhưng quá trình dẫn đến kết quả đó lại khiến người ta tò mò, đặc biệt là đoạn anh hoàn toàn không nhớ gì.

Nhưng nhìn cái bát nước sáng nay, có lẽ cũng không khó để liên tưởng.

Cận Châu khẽ thăm dò: "Em không phải đã lau người cho anh sao, làm gì có chuyện không chạm vào."

An Chi Dư nhíu mày phản bác: "Em chỉ lau cổ và lưng cho anh thôi, mấy chỗ khác em không hề chạm vào."

Giọng điệu quả quyết của cô khiến Cận Châu có chút thất vọng.

Nhưng, với tư cách là đàn ông, nhiều phản ứng sinh lý quả thật khó mà giải thích.

Anh đổi chủ đề: "Em đói không? Sáng nay dì Cố nấu cháo, anh đã bảo bà ấy để phần cho em."

Anh dễ dàng thoát khỏi chủ đề vừa rồi, nhưng An Chi Dư vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Cô vừa nghĩ tới buổi tối ở bể suối nước nóng tại khu nghỉ dưỡng...

Đêm đó cũng rất nóng, phản ứng của anh khi đó gần như có thể gọi là "mãnh liệt", cô chợt hiểu ra điều gì đó và lẩm bẩm: "Thảo nào..."

Cận Châu đâu biết cô đang nghĩ gì: "Thảo nào cái gì?"

Mặt cô đỏ lên, vội vàng lắc đầu: "Không có gì..."

Thấy anh nhìn chằm chằm mình, An Chi Dư vội vàng đổi chủ đề: "Mấy... mấy giờ rồi?"

Cận Châu ngẩng đầu nhìn: "Mười một giờ rưỡi."

Vậy mà đã trưa rồi.

An Chi Dư chợt nhớ tới cơn sốt của anh, vội đưa tay sờ trán anh, nhưng bị Cận Châu nắm lấy cổ tay.

Dù tối qua sau khi ngủ anh không nhớ gì nữa, nhưng trước khi ngủ, những lời cô nói, anh nhớ từng chữ một.

Anh nhìn cô trong lòng, ánh mắt sâu thẳm: "Em còn nợ anh ba chữ, đúng không?"

Tối qua, sau khi anh nói "Anh yêu em" và lời giải thích kiêm lời tỏ tình đó, anh đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

An Chi Dư khẽ cúi đầu: "Em đã nói rồi mà."

Anh gần như đoán được, khẽ cười: "Nói khi anh ngủ rồi phải không?"

An Chi Dư ngẩng đầu nhìn anh một cái, gật đầu.

Không hiểu sao anh lại hiểu cô đến vậy, Cận Châu hỏi: "Nói bao nhiêu lần?"

An Chi Dư lườm anh: "Làm sao mà em nhớ được!"

Vậy thì chắc chắn là không chỉ một lần.

Anh vừa thỏa mãn, vừa chưa thỏa mãn: "Vậy bây giờ em nói lại một lần nữa đi."

Rõ ràng trong phòng chỉ có hai người, nhưng An Chi Dư vẫn không khỏi liếc nhìn xung quanh, rồi ôm cổ anh, ghé sát vào tai anh.

"Em yêu anh."

Giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng lại có sức mạnh xuyên thấu, đập thẳng vào trái tim anh.

Anh cúi xuống, cũng ghé sát vào tai cô, thì thầm ba chữ giống như vậy.

"Anh yêu em."

Rất ngọt ngào, nhưng lại vô cùng rung động.

Là ba chữ mà những người đang yêu nhau, dù nói bao nhiêu lần, cũng đều cảm thấy rung động.

Ngoài trời rất nóng, nhưng cảm giác dễ chịu vẫn len lỏi khắp căn phòng mát mẻ.

Hai người đã rất lâu không có cuối tuần nhàn nhã ở nhà như vậy, sau bữa trưa An Chi Dư ăn rất nhiều, bây giờ cô đang tựa vào đầu giường lướt điện thoại, có lẽ vì tâm trạng tốt mà những thứ cô lướt qua toàn là những câu nói truyền cảm hứng.

Cận Châu ngồi ở cuối giường, cúi xuống cắt móng chân cho cô.

"Buổi tối anh đưa em đi làm móng nhé."

Nghe anh nói vậy, An Chi Dư nhìn tay mình: "Không cần đâu, móng tay của em chưa dài."

Cận Châu không cần ngẩng lên cũng biết cô không hiểu ý mình, anh cúi đầu thổi bay vụn móng trên ngón chân cô: "Anh nói là chân."

Vừa lúc cô ngẩng đầu lên, điện thoại trong tay cô rung.

Là Sở Phi Phi, giọng đầy phấn khích.

"Cưng ơi, mau xem hot search! Có tin chấn động này!"

---

Tác giả có đôi lời:

Ông nội: Ngày nào cũng hỏi, chừng nào ta mới được gặp chắt của ta đây?

Bình Luận (0)
Comment