Sóng Triều Dịu Dàng - Úc Thất Nguyệt

Chương 118

Một tiếng "tiễn khách", Từ Hoài Chính bị Phương Vũ "mời" ra ngoài.

An Chi Dư nhấc chiếc túi đằng sau lên và đứng dậy, nhưng vừa tới mép bàn thì bị Cận Châu chặn lại.

"Em đi đâu?"

An Chi Dư ngước lên liếc anh một cái: "Đi làm chứ còn đi đâu, em chỉ xin nghỉ hai tiếng thôi, anh cũng biết mà."

Nhưng giờ mới chỉ qua được bốn mươi tám phút.

"Ở lại với anh thêm chút nữa." Cận Châu vòng tay ôm lấy eo cô, lắc nhẹ: "Được không?"

An Chi Dư quay mặt đi, bĩu môi: "Biết bao cô gái thích anh, tới lượt em đâu mà phải ở lại."

Anh biết ngay cô sẽ bám vào câu này mà không buông.

Cận Châu rút chiếc túi trong tay cô ra, ôm cô xoay người ngồi lại xuống ghế.

Cửa phòng vẫn mở, An Chi Dư ngồi trên đùi anh, ánh mắt thi thoảng liếc về phía cửa.

Cận Châu đưa tay kéo mặt cô lại: "Em đã làm bà Cận rồi, còn sợ ai nhìn thấy nữa?"

An Chi Dư gạt tay anh ra: "Cái vị trí này đổi ai cũng là bà Cận, có liên quan gì đến em đâu!"

Đúng như dự đoán, khi giận cô sẽ tìm lỗi trong từng lời nói của anh.

Cận Châu cúi nhìn, hôm nay cô mặc váy, chiều dài vừa qua gối.

Bàn tay anh vốn ôm eo cô, từ từ đặt lên đầu gối.

"Giận rồi à?"

An Chi Dư liếc anh một cái qua hàng mi: "Không!"

Nét mặt đã viết rõ rành cảm xúc rồi mà còn không thừa nhận.

Cận Châu nhích tay lên một chút: "Hay là ghen?"

An Chi Dư nhìn vào tay áo sơ mi trắng của anh: "Không!"

Khóe môi Cận Châu hiện lên một chút cười, tay lại dịch lên chút nữa: "Chắc không?"

Bàn tay anh ấm nóng, An Chi Dư cúi đầu nhìn bàn tay anh ẩn sau ống tay áo, chỉ thấy cổ tay.

Cô lờ mờ cảm thấy nếu mình không thừa nhận, anh sẽ càng làm liều hơn.

Cửa phòng vẫn mở, cô muốn xem anh có thể làm "liều" tới đâu.

Ánh mắt An Chi Dư chuyển tới bức tranh treo trên tường: "Chắc chắn!"

Vừa dứt lời, cô bỗng cảm thấy người bị nhấc lên, chỉ trong chớp mắt, cô từ tư thế ngồi nghiêng chuyển thành ngồi đối diện anh.

Vạt váy đen xòe rộng trên chiếc quần tây đen của anh, bàn tay anh vẫn bị che khuất chỉ thấy mỗi cổ tay.

Nhiệt độ từ bàn tay anh, cộng với sự bất chấp có thể bị ai đó bất ngờ vào phòng khiến An Chi Dư vừa xấu hổ vừa tức giận.

Sau này ai nói anh là quý ông, cô nhất định sẽ phản bác lại!

Chiếc ghế anh ngồi lặng lẽ dịch về phía mép bàn, lưng cô áp sát vào cạnh cứng.

Chất vải mềm mát của váy lướt qua tay anh, nửa cánh tay anh bị bao phủ trong bóng tối.

Cảm giác ấm nóng thấm qua làn da, lòng bàn tay anh ấm áp, mặt cô cũng đỏ bừng, trong ngoài đều chẳng còn chút nào là vô tội.

Rõ ràng phải giữ tay anh lại, nhưng tay An Chi Dư lại bấu chặt vào vạt áo sơ mi trước ngực anh.

Phần gấu áo sơ mi cài dưới thắt lưng bị cô kéo nhăn nhúm.

Tim An Chi Dư khẽ đập mạnh, cô vội nhấc tay lên giữ vạt váy mình, ngước nhìn anh, thấy khóe miệng anh thấp thoáng nụ cười.

An Chi Dư chịu đựng cơn ngứa dưới vạt váy, lườm anh một cái: "Anh đừng có mà làm bậy!"

Thân người vốn ngả ra sau giờ hơi nghiêng lại, tay anh vòng dưới váy cô, dễ dàng ôm cô vào trong lòng.

"Nếu em còn giận, anh thật sự sẽ làm bậy đấy."

Chưa từng thấy ai vừa được lợi lại vừa vô lý như anh!

An Chi Dư hừ nhẹ: "Chẳng lẽ em không được giận?"

Chỉ cần nhớ đến câu "Người thích tôi đúng là rất nhiều" của anh, cô như chìm trong đống dấm chua đã ủ năm năm, tám năm, mười năm, đến hai mươi năm.

"Đương nhiên là được giận." Cận Châu cúi người, đặt mặt trước mặt cô: "Không những được giận, còn được ghen, được đánh, được mắng anh, tất cả đều được cả."

Giọng anh tỏ rõ vẻ nhường nhịn, nhưng lại thêm: "Nhưng em phải thừa nhận."

Nói xong, anh thả một tay ra, nắm lấy cổ tay An Chi Dư, đặt lên má mình: "Em muốn đánh không?"

Giọng điệu và ánh mắt của anh lúc này hoàn toàn khác so với vài phút trước.

Cô từng thắc mắc không biết lúc anh giận sẽ ra sao, lôi đình nộ khí, hay tức đến bật cười.

Thì ra không phải.

Anh vẫn điềm tĩnh từ đầu đến cuối, không vội vã, chỉ là ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.

An Chi Dư nhìn thấy bóng mình trong mắt anh: "Em cảm thấy bản thân hiểu về anh còn quá hời hợt."

Cận Châu hiểu ý trong lời cô.

Nhưng anh nói: "Không hời hợt chút nào, trước mặt em, anh chưa bao giờ cố tình che giấu, tình cảm dành cho em là thật, việc không nỡ nặng lời với em cũng là lời từ tận đáy lòng."

"Vậy còn lúc nãy?" An Chi Dư hỏi: "Anh đối xử với Từ Hoài Chính như vậy..."

Cận Châu hơi nhướng mày: "Anh đã đối xử với anh ta rất khách sáo rồi."

"Em không có ý đó..."

Cận Châu suy nghĩ vài giây, bật cười: "Em cảm thấy anh quá khách sáo với anh ta, là giả tạo?"

Cũng không phải giả tạo, chỉ là...

An Chi Dư nghĩ ngợi: "Lúc nãy anh có phải đã nhẫn nhịn không nổi giận?"

"Không hề nhẫn nhịn, nhưng quả thật anh ta nói vài điều anh không thích," anh khẽ dừng, cười nhẹ một tiếng: "Đây là lần đầu anh gặp một người không biết điều như vậy."

Đúng vậy, giờ nghĩ lại, An Chi Dư cũng không hiểu sao lúc trước mình lại có thể yêu người như thế trong nửa năm.

Nghĩ đến những trò xấu xa đê tiện của anh ta bây giờ, so với vẻ ngoài ôn hòa nho nhã trước kia, đúng là khác nhau một trời một vực.

An Chi Dư lắc đầu nguầy nguậy: "Không nhắc đến anh ta nữa!"

Cận Châu nhìn cô cười: "Vậy nói về anh?"

Tay cô đang giữ vạt váy bỗng không biết sao lại nắm lấy chiếc cúc áo sơ mi của anh.

Ngón tay cô lỡ chạm vào bụng anh.

Cứng rắn.

An Chi Dư khẽ nhếch môi, định khen mấy ngày nay không thấy anh tập thể hình, thì đột nhiên nhíu mày.

"Sao Phương Hi Vũ đó lại biết chuyện của chúng ta?"

Nếu như hồi trước có một thỏa thuận một năm bằng văn bản cụ thể thì dễ nói, nhưng thực tế đó chỉ là một thỏa thuận miệng.

Ánh mắt An Chi Dư hơi nheo lại: "Anh có nói chuyện này với ai không?"

Cận Châu muốn gõ nhẹ vào trán cô, nhưng lại chẳng nỡ, anh chỉ khẽ véo nhẹ một cái dưới vạt váy của cô.

"Chuyện này làm sao mà anh có thể nói với ai khác được."

Anh không nói, cô lại càng không thể nói với ai. An Chi Dư cau mày, cố nghĩ ngợi nhưng không thể tìm ra được manh mối.

Tuy nhiên, điều mà cô chưa kịp suy nghĩ ra, thì Cận Châu đã hiểu thấu.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa." Anh không còn đùa nữa, rút tay ra, giữ eo cô và nhẹ nhàng đỡ cô đứng xuống khỏi đùi anh.

An Chi Dư đứng ngơ ngác một bên, nhìn anh chỉnh sửa lại chiếc áo sơ mi: "Anh định đi đâu?"

Cận Châu liếc nhìn cô: "Em không phải đi làm sao?"

An Chi Dư cúi đầu nhìn thời gian: "Vẫn còn sớm mà..."

Nói vậy có nghĩa là chút giận hờn và ghen tuông đối với anh cũng đã tan biến rồi.

Cận Châu cầm lấy túi của cô: "Vậy để anh đi bộ đưa em qua."

Để làm cô phân tâm, đến dưới tòa nhà công ty, Cận Châu mua cho cô một ly cacao nóng: "Nghe nói nhân viên trong công ty rất thích uống loại này ở đây."

An Chi Dư nhấp một ngụm, ánh mắt ánh lên sự ngạc nhiên: "Đúng là ngon thật."

Một tay cô bị Cận Châu nắm lấy, tay kia cầm ly uống, vì trời nóng nên cô buộc tóc đuôi ngựa, và vì tối qua ở lại khách sạn, gương mặt cô hoàn toàn tự nhiên, không phấn son.

Nhìn cô hơi chu môi khi uống cacao, ánh mắt Cận Châu thoáng dịu dàng cười.

Thật khó tưởng tượng ngày nào đó cô sẽ làm mẹ...

Sau khi trở lại công ty, An Chi Dư vẫn chưa thể tập trung. Khi nhận được cuộc gọi từ cô, Sở Phi Phi đang bận rộn, nghe cô nói đến chuyện Phương Hi Vũ và thỏa thuận, giọng cô ấy bỗng nghẹn lại, động tác trong tay cũng dừng hẳn.

"Cậu có thấy kỳ lạ không?"

Sở Phi Phi cười khổ một tiếng: "Ừ, đúng là kỳ lạ thật..."

Ban đầu định hẹn bạn thân vào cuối tuần, An Chi Dư hỏi: "Trưa nay mình qua gặp cậu nhé?"

Sở Phi Phi lập tức lắc đầu liên tục: "Trưa... trưa nay mình có việc khác rồi."

"Thế còn tối nay?"

"Tối cũng không được, tối nay mình phải tăng ca!"

An Chi Dư thất vọng nói: "Vậy thì thôi."

Sở Phi Phi lo lắng nuốt nước bọt: "Vậy còn Cận Châu, khi đó anh ấy nghe thấy rồi có nói gì không?"

"Không, nhưng mà---"

Sở Phi Phi đột nhiên hồi hộp: "Nhưng mà sao?"

"Cậu còn nhớ cái giấc mơ kỳ lạ mình kể lần trước không?"

Sở Phi Phi suy nghĩ trong hai giây: "Giấc mơ giống như trong truyện tranh Hàn Quốc ấy hả?"

"Ừ, hôm nay anh ấy lại nói y hệt lời trong giấc mơ đó!"

Sở Phi Phi mở to mắt ngạc nhiên: "Anh ấy nói điều đó với cậu trước mặt Từ Hoài Chính?"

"Không phải, hôm nay anh ấy nói điều đó với Từ Hoài Chính!"

Sở Phi Phi đã bị cô làm cho quay mòng mòng: "Anh ấy nói gì, kể lại cho mình nghe đi."

An Chi Dư cố ý hắng giọng: "Người là do anh chọn, giường là do anh leo lên, bây giờ lại nói tôi là kẻ ti tiện?"

Giọng cô tràn đầy sự ngạc nhiên: "Có phải là kỳ lạ lắm không, mình nghi ngờ bản thân có khả năng đặc biệt!"

Sở Phi Phi: "..."

Cô ấy không biết bạn thân mình có khả năng đặc biệt hay không, nhưng cô ấy biết rằng một người thông minh như Cận Châu, liệu có truy cứu với cô ấy không.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Sở Phi Phi mở Wechat của Cận Châu, đắn đo suốt cả buổi trưa, cuối cùng gửi đi một dấu chấm câu.

Cô ấy chỉ muốn thử phản ứng của Cận Châu. Nếu anh trả lời bằng một dấu chấm câu, cô ấy sẽ nói là bấm nhầm. Nếu anh không trả lời, thì nghĩa là anh chưa phát hiện ra điều gì.

Thời gian dần trôi qua, màn hình tin nhắn vẫn không có gì thay đổi, Sở Phi Phi dần yên tâm lại.

Đến 1 giờ 30, khi cô ấy đang ngả lưng trên ghế chợp mắt, bỗng một tiếng rung khiến lưng cô giật thót.

Cận Châu: [Cô Sở có chuyện muốn nói sao?]

Toi rồi!

Phản ứng đầu tiên của Sở Phi Phi là anh đã biết rồi!

Nghĩ vậy, cô ấy lập tức thoát khỏi giao diện trò chuyện và gọi điện cho An Chi Dư.

Không muốn vòng vo, ngay khi điện thoại vừa được kết nối, cô ấy đã hỏi ngay: "Sáng nay ông xã của cậu có tức giận không?"

An Chi Dư ngạc nhiên: "Không hề, có chuyện gì thế?"

Sở Phi Phi không tin: "Từ Hoài Chính đã đến tận cửa, mà anh ấy lại không phản ứng gì sao?"

An Chi Dư bật cười: "Tuy là không thể hiện ra mặt, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của anh ấy, có lẽ Từ Hoài Chính sẽ khó sống ở Bắc Kinh rồi."

Vậy là...

Liệu cô có phải đối mặt với kết cục tương tự như Từ Hoài Chính không?

Sở Phi Phi vội vàng nói lời "tạm biệt" rồi trở lại giao diện Wechat. Tin nhắn trả lời bị cô viết rồi xóa, cuối cùng trở thành: [Sếp Cận, chiều nay anh có thời gian không?]

Cận Châu có một cuộc họp lúc 2:30, nhưng có thể dời lại, anh trả lời ngắn gọn: [Có.]

Hai mươi phút sau, Sở Phi Phi đã đứng tại sảnh tầng một của tập đoàn Cận Thị, cô ấy bắt taxi tới và chạy vội vào trong, th* d*c: "Xin chào, tôi họ Sở, đã có hẹn trước với sếp Cận."

Sau khi xác nhận qua điện thoại, lễ tân mỉm cười lịch sự: "Cô Sở, cô có thể lên rồi."

"Cảm ơn!"

Thang máy dừng ở tầng cao nhất, Giang Tuyết đứng đợi ở cửa: "Cô Sở, mời đi theo tôi."

Lần trước khi đến đây, Sở Phi Phi vô cùng thoải mái, nhưng hôm nay, mỗi bước chân đều khiến tim cô ấy run rẩy.

Có vẻ như đang chờ đợi sự xuất hiện của cô ấy, Cận Châu ngồi trên ghế sofa đối diện cửa văn phòng, chân vắt chéo, dáng vẻ thư thái.

"Mời ngồi."

Giọng anh không có chút cảm xúc, trên mặt vẫn giữ nụ cười tiếp khách.

Nhưng Sở Phi Phi không dám lơ là, cô ấy không ngồi mà đứng trước mặt anh: "Sếp Cận."

Mặc dù không hề nhắc đến trong Wechat, nhưng Cận Châu đã đoán được mục đích của cô ấy khi đến đây.

Tuy nhiên, anh không đề cập trước: "Cô Sở có việc cần trao đổi?"

Cảm giác căng thẳng lo lắng thật sự rất khó chịu, vì vậy Sở Phi Phi quyết định đi thẳng vào vấn đề.

"Lần trước sếp Cận hỏi tôi có quen biết sếp Phương của Sinh học Phương Thành không? Khi đó tôi không hề nói dối, quả thật là tôi không quen. Chỉ có một lần gặp, tại quán bar, hôm đó tôi đã uống say, đang gọi điện với Chi Dư thì cô ta không hiểu sao lại có mặt và bước tới cạnh tôi."

Nói đến đây, cô ấy lấy điện thoại ra, mở đoạn video hôm đó và đặt lên bàn trà trước mặt Cận Châu.

Đoạn video dài hơn ba phút, Cận Châu kiên nhẫn xem hết.

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: "Cảm ơn cô Sở đã thẳng thắn."

Mặc dù không hiểu anh lắm, nhưng Sở Phi Phi đoán được anh sẽ có hành động, chỉ là không biết liệu cô có bị liên lụy hay không.

"Sếp Cận..."

Sắc mặt lo lắng của cô ấy, Cận Châu đều nhìn thấu.

"Cô Sở yên tâm, cô là bạn của Chi Dư, hôm nay cho dù cô không đến, tôi cũng sẽ không làm khó cô." Anh mỉm cười: "Huống chi cô đã giúp tôi một việc lớn."

Sở Phi Phi sững sờ.

Cho đến khi nghe anh nói---

"Sau này, nếu cô Sở cần gì, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào."

Lúc này trái tim treo lơ lửng mới hoàn toàn trở lại vị trí, cô ấy cũng không giấu giếm, thở phào nhẹ nhõm.

Dù lòng đã yên, nhưng đối diện với anh, cô ấy không thể giữ được thái độ thoải mái như trước, cúi đầu: "Cảm ơn sếp Cận, vậy không làm phiền anh nữa, tôi xin phép."

"Cô Sở." Cận Châu gọi cô lại: "Chuyện này, hy vọng cô có thể giữ bí mật với Chi Dư."

Không vì điều gì, chỉ bởi vì cô ấy là bạn tốt nhất của An Chi Dư.

Sở Phi Phi gật đầu: "Tôi hiểu, sếp Cận cứ yên tâm."

Mười phút sau, Phương Vũ gõ cửa bước vào: "Sếp Cận, anh tìm tôi."

Cận Châu chỉ vào túi hồ sơ trên bàn: "Đi tìm người này."

---

Tác giả nhắn nhủ:

Sở Phi Phi: Chồng cậu đáng sợ quá.

Bà Cận: Cũng bình thường thôi mà :) Anh ấy rất dịu dàng đấy chứ!

Bình Luận (0)
Comment