Sóng Triều Dịu Dàng - Úc Thất Nguyệt

Chương 119

Vào thứ Bảy, An Chi Dư tranh thủ lúc Cận Châu trở về công ty xử lý công việc, cô cũng lén lút quay lại văn phòng, mang về nhà túi thuốc Đông y mà mình chưa dám mang về.

Trong căn nhà rộng lớn, An Chi Dư tìm mãi vẫn không thấy chỗ nào thật kín đáo để cất túi thuốc. Cô thử từ sau rèm cửa, phòng vệ sinh, đến cả phòng thay đồ, cuối cùng chẳng còn cách nào khác, cô đành cất thuốc vào tủ trong phòng thay đồ trên tầng ba. Chiếc túi nhựa dễ phát ra tiếng sột soạt mỗi khi chạm vào, cô đành mở túi ra và nhét từng gói thuốc vào trong một chiếc chăn gấp gọn.

Vừa bước ra đến cầu thang, cô đã chạm mặt dì Cố.

"Dì---"

An Chi Dư lo lắng nắm chặt vạt váy bên cạnh: "Cháu chỉ lên xem một chút thôi, không có chuyện gì đâu."

Giọng cô có chút vội vã và lấp lửng, khiến dì Cố cũng ngạc nhiên một lúc.

An Chi Dư hầu như không để bà ấy có cơ hội nói thêm, vội lách qua vai và xuống lầu.

Về đến phòng, cô dựa lưng vào cửa, thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc đó thì điện thoại của Diêm Sân gọi tới.

"Alo?"

Diêm Sân gọi cô cũng không có gì quan trọng: "Cô uống gần hết thuốc Đông y chưa?"

An Chi Dư thở dài: "Tôi vẫn chưa bắt đầu uống nữa."

"Gì cơ?" Diêm Sân sửng sốt: "Gần hai tuần rồi mà sao cô còn chưa bắt đầu uống?"

"Ừm, cô cũng biết mà, bọn tôi phải đến tháng Năm năm sau mới tổ chức đám cưới, uống sớm bây giờ... có phải hơi quá sớm không?"

Diêm Sân cười: "Đó là thuốc bồi bổ cơ thể chứ không phải uống vào là có thể có thai ngay đâu. Uống sớm sẽ giúp điều chỉnh sức khỏe tốt hơn cho sau này!"

Lý thuyết thì An Chi Dư hiểu, nhưng trong lòng cô vẫn có cảm giác kỳ quặc, cứ như thể uống thuốc vào là sẽ có thai ngay lập tức vậy.

An Chi Dư hỏi: "Cô đã bắt đầu uống rồi à?"

"Tất nhiên, tôi sắp uống hết một túi rồi!"

An Chi Dư: "..."

Diêm Sân hôm nay gọi điện là để rủ cô cùng đi tiệm thuốc Đông y, nghe vậy, đành thôi.

"Thôi được rồi, nếu cô chưa uống, thì chiều nay tôi đi một mình vậy!"

Cúp điện thoại, An Chi Dư lại thấy đau đầu.

Dù có muốn uống, cô cũng chẳng có thời gian để nấu thuốc, bởi Cận Châu mỗi ngày đều đưa đón cô đi làm cùng. Nếu tranh thủ lúc không ai ở nhà để nấu lén thì mùi thuốc Đông y rất nồng, nấu một lần là dễ bị phát hiện ngay, chưa kể dì Cố vẫn ở nhà mỗi ngày...

An Chi Dư đi loanh quanh trong phòng một lúc, đột nhiên đứng sững lại.

Cô suýt quên mất, cô có thể mang thuốc sang nhà ở Tạ Đình Các mà!

*

Dạo này Cận Châu không bận rộn lắm, hôm nay anh đến công ty vì người mà anh nhờ Phương Vũ tìm đã được tìm thấy.

"Sếp Cận, theo tôi biết thì người đó có ý định nhận lại cha của mình là Chủ tịch Phương, nhưng ngại vì mối quan hệ của bà Phương nên còn lưỡng lự."

"Đương nhiên là phải lưỡng lự rồi." Cận Châu vòng lại dây buộc của túi hồ sơ: "Vì Tưởng Dao là cổ đông lớn thứ hai của Phương Thành."

"Anh ta học ngành sinh học đúng không?" Cận Châu hỏi.

Phương Vũ gật đầu: "Đại học là chuyên ngành dược sinh học, có học thêm quản trị kinh doanh, thạc sĩ thì học kỹ thuật dược phẩm, nhưng hướng nghiên cứu vẫn là dược sinh học."

Có vẻ anh ta đã chuẩn bị từ lâu rồi.

Cận Châu cười: "Vậy cứ để anh ta vào làm ở tập đoàn Cận Thị. Ngoài ra, cậu hãy sắp xếp thúc đẩy hợp tác với Phương Thành."

"Vâng."

Giữa mùa hè tháng Bảy, mặt đường nhựa bị nắng thiêu đốt, nóng rát cả người.

Tuần trước, Cận Châu muốn đưa An Chi Dư đi xem xe, nhưng cô nhất định không chịu. Giờ thì hay rồi, từ khu chung cư đến cổng khu dân cư, nắng chói chang khiến đôi cánh tay cô rát bỏng.

Vì tốn thời gian đi mua nồi đất để nấu thuốc Đông y, giờ đã gần mười hai giờ trưa.

"Dì Cố, Cận Châu vẫn chưa về đúng không?"

"Chưa đâu, thưa bà chủ. Trưa nay cô có về ăn cơm không?"

"Có về, có về. Cháu đang trên đường về rồi!"

Cúp máy, vừa hay có một chiếc taxi dừng ngay trước mặt.

"Bác tài, tới khu biệt thự Khê Kiều."

Dù trong xe đã bật điều hòa, trán An Chi Dư vẫn lấm tấm mồ hôi, bác tài liếc nhìn gương chiếu hậu: "Cô gái, có cần bật điều hòa mạnh hơn không?"

Thế nhưng khách hàng dường như không nghe thấy, cô lại hỏi: "Bác tài, có thể chạy nhanh hơn được không?"

Bác tài cười: "Giới hạn tốc độ là 60 đấy, nhanh hơn sẽ bị phạt tốc độ mất!"

An Chi Dư nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chưa thấy anh gọi nên có vẻ anh vẫn chưa về nhà...

Bốn mươi phút sau, taxi cuối cùng cũng vào cổng khu biệt thự, chạy qua một đoạn bóng mát rồi rẽ một vòng, An Chi Dư nghiêng đầu nhìn về phía cửa nhà mình, chưa thấy xe...

Xem ra chắc anh chưa về!

Nhưng niềm vui của cô nhanh chóng tắt ngấm, bởi Cận Châu đã đỗ xe dưới hầm.

Không thấy ai ở trên lầu, Cận Châu quay xuống tầng dưới: "Dì Cố, Chi Dư đâu rồi?"

"Bà chủ ra ngoài rồi, chắc sắp về đến nhà thôi."

Trời nắng thế này...

Cận Châu cau mày: "Cô ấy đi ra ngoài khi nào vậy?"

Dì Cố nghĩ ngợi: "Chắc cũng phải hai, ba tiếng rồi---"

"Cạch" một tiếng, cửa mở, ngắt lời của dì Cố.

Cận Châu quay đầu nhìn về phía cửa.

An Chi Dư bước vào, còn chưa kịp cất giày vào tủ, cũng chẳng kịp thay dép, cô vội vàng chạy vào trong nhà.

Nếu có thể dùng từ "phanh" để diễn tả, thì động tác cô đột ngột dừng lại, thân người cô vẫn đổ về phía trước, hoàn toàn giống như một cú phanh gấp.

Ánh mắt cô từ từ di chuyển từ gương mặt anh đến bộ đồ giản dị anh mặc trên người, rõ ràng anh không phải mới về.

An Chi Dư hơi run rẩy hàng mi, gượng cười với vẻ đầy bối rối: "Anh về rồi à?"

Cận Châu từng bước tiến về phía cô, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ, không chút biểu hiện nghi ngờ.

"Trời nóng thế mà còn ra ngoài." Vừa nói, anh vừa vén tóc cô ra sau tai.

Có người vì căng thẳng mà không dám nói gì, có người thì lại nói nhiều hơn.

An Chi Dư thuộc kiểu người thứ hai, và tự khai luôn.

"Em chỉ ra ngoài mua kem thôi, nhưng gần đây không có loại mà em thích, nên chạy đi tìm mãi. Anh cũng biết mà, càng không ăn được càng thèm, thế là em tới tận Tạ Đình Các để mua."

"Thế mua được chưa?"

An Chi Dư gật đầu lia lịa: "Mua rồi, mua rồi!"

Cận Châu ôm lấy cô: "Loại gì, ngày mai anh bảo Giang Tuyết mua về để sẵn trong nhà."

An Chi Dư tiện miệng nói ra một nhãn hiệu.

Vì được anh ôm vào lòng nên khi cô nói chuyện, khuôn mặt phải ngẩng lên.

Từ người cô, một mùi thuốc nhè nhẹ thoảng qua khiến anh chú ý.

Ánh mắt của Cận Châu lưu luyến trên đôi môi cô vài giây, rồi cúi xuống hôn cô.

Sau bữa trưa, Cận Châu bảo dì Cố về, dặn bà ấy thứ Hai hãy quay lại.

Nhưng An Chi Dư không hay biết, chỉ vì đã uống được thuốc nên chút căng thẳng ban đầu cũng bay biến.

Khi Cận Châu trở lên phòng, cô đang nằm sấp trên giường, ngân nga vài giai điệu trong lúc xem máy tính bảng.

Thấy khóe mắt cô cong cong, anh bật cười: "Sao hôm nay vui vẻ thế?"

An Chi Dư khẽ mỉm cười: "Cuối tuần mà, tất nhiên là vui rồi!"

Tuần này tâm trạng của Cận Châu cũng khá tốt, nhất là sau khi nhận được kết quả kiểm tra lần trước tại bệnh viện.

Điều này cũng nhắc nhở anh rằng từ nay cần cẩn trọng hơn.

Vừa mải suy nghĩ, An Chi Dư đã nửa nằm lên người anh, hỏi: "Chiều nay chúng ta làm gì đây?"

Cận Châu nhẹ nhàng ôm eo cô, kéo cô lên cao hơn một chút: "Em muốn làm gì nào?"

Cô nghĩ...

An Chi Dư l**m môi, đầu ngón tay mượt mà khẽ lướt qua cằm anh: "Trước khi ăn, em vốn định đi tắm..."

Cận Châu rất giỏi trong việc "quan sát" và "tổng kết."

Trước đây, khi cô chưa nghĩ đến chuyện có con, những ngày sắp đến kỳ cô thường rất dễ bị "trêu chọc", thậm chí còn khá chủ động.

Vì thế những ngày đó sẽ trở nên khá thường xuyên, và cũng vì là thời kỳ an toàn của cô nên Cận Châu cũng có thể buông lỏng bản thân.

Nhưng hôm nay lại không phải là thời kỳ an toàn của cô, có thể nói là thời điểm "nguy hiểm" nhất.

Thế nên sự chủ động của cô mang ý đồ rất rõ ràng.

Cận Châu giữ lấy tay cô: "Tối hãy tắm."

Mong muốn của cô bỗng chốc tụt xuống một chút.

An Chi Dư chu môi, miễn cưỡng đáp "ồ" một tiếng.

Sự thất vọng hiện rõ trên mặt cô, Cận Châu vuốt nhẹ vài sợi tóc rủ xuống của cô: "Chờ trời dịu đi một chút, ra siêu thị với anh nhé?"

An Chi Dư buông tay, trượt người khỏi người anh: "Không muốn đi."

Cận Châu bật cười khẽ: "Chỉ muốn tắm thôi?"

An Chi Dư hờn dỗi lườm anh: "Trước kia anh toàn là năn nỉ để tắm cho em đấy. Giờ em chủ động mà anh lại chần chừ."

Không thể vì không muốn có con mà khiến cô thấy có sự thay đổi so với trước.

"Vậy em ở nhà đợi anh một chút."

An Chi Dư nắm lấy cổ tay anh khi anh định ngồi dậy: "Anh đi đâu vậy?"

Cận Châu đặt tay l*n đ*nh đầu cô, không nói rõ: "Anh đi mười phút thôi, quay về ngay."

Buổi chiều trời nắng gắt, chỉ một quãng từ nhà ra đến cổng khu đã khiến người anh đẫm mồ hôi.

Thấy anh đặt hai hộp vào ngăn kéo, lúc này An Chi Dư mới biết anh đi đâu.

Cận Châu đứng bên giường, vỗ vỗ tay rồi dang rộng vòng tay về phía cô.

An Chi Dư bước tới: "Anh tưởng em là con nít à?"

Nói là thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ anh. Ngay khi Cận Châu bế cô xoay người, cô liền nói:

"Khoan đã! Chưa xả nước đâu!"

Cô muốn là "ngâm mình," không chỉ đơn thuần là tắm rửa.

Dù đã mua hai hộp về nhưng anh vẫn không định dùng ngay bây giờ.

Anh thích buổi tối hơn là ban ngày.

Thế là anh giả ngơ: "Tắm vòi sen không nhanh hơn sao?"

Đôi chân cô đung đưa bên cạnh anh: "Lâu rồi em chưa ngâm mình mà."

Làm gì có lâu, mới hai hôm trước cô vừa ngâm một lần, chỉ là không phải kiểu ngâm mà cô muốn.

Con người, đôi khi có lúc lại thích nghịch ngợm.

Huống hồ Cận Châu rất hiểu tâm tư của cô.

Nhưng anh chỉ có thể nhẹ nhàng: "Cánh hoa dùng hết rồi, tối anh đi mua thêm, được không?" Giọng anh như đang dỗ dành.

Thế nhưng anh càng như vậy, cô lại càng muốn làm nũng.

"Giờ cũng không có việc gì mà," giọng cô mềm mại đầy ngọt ngào: "Được không anh?"

Giọng luyến láy của cô khiến tai anh như tê dại.

Anh đóng cửa phòng tắm, đặt cô xuống dưới vòi sen: "Anh đi xả nước đây."

Hoa khô thật ra vẫn còn, bọt tắm cũng vẫn đủ...

An Chi Dư nghiêng đầu nhìn anh bận rộn, làu bàu: "Chỉ biết lừa người ta!"

Anh còn lừa giỏi hơn cô chứ!

Cận Châu khẽ bật cười.

Vòi sen mở ở mức nhẹ nhàng nhất.

Hơi nước mờ ảo, không rõ trên gương mặt hai người là nước hay là mồ hôi.

Cận Châu quỳ một chân dưới đất đứng dậy, đối diện với đôi mắt cô tràn đầy hơi ẩm, má cô ửng đỏ như đóa đào mùa xuân.

Tất cả đều là sắc dục mà anh khơi dậy.

Khiến lòng người bồi hồi.

Nước trong bồn tắm không dùng đến, anh nhấc chân cô, bế cô ra ngoài.

Cửa vừa mở, hơi nóng lan tỏa khắp phòng.

Ga giường ướt đẫm, Cận Châu vừa hôn cô, vừa mở ngăn kéo, chỉ tiếc là chưa kịp mở, cổ tay anh đã bị giữ lại.

Cận Châu mở mắt, đôi mắt của người phụ nữ đang nằm dưới anh dường như dệt nên một tấm lưới, ánh mắt An Chi Dư giam giữ ánh nhìn của anh, rồi cô đặt tay anh lên eo mình.

--------------------

Lời tác giả muốn nói:

Cận Châu: Thực sự không muốn có con!

Bình Luận (0)
Comment