Sóng Triều Dịu Dàng - Úc Thất Nguyệt

Chương 120

Trong đôi mắt của cô, ẩn chứa một chiếc lưỡi câu chết người trong chiếc lưới đan ấy.

Suýt nữa thì Cận Châu đã bị cô dụ qua: "Hôm nay em đang trong kỳ nguy hiểm đấy."

An Chi Dư ngẩng mặt lên, hôn chạm lên môi anh từng chút từng chút: "Anh nhớ nhầm rồi, không phải..."

Sao anh có thể nhớ nhầm chứ. Về chu kỳ an toàn của cô, Cận Châu còn rành hơn cả cô.

Cận Châu xoay tay giữ lấy tay cô, đặt l*n đ*nh đầu cô.

Hai bàn tay mềm mại yếu ớt, anh chỉ cần một tay là có thể giữ chặt.

Anh cúi xuống bên tai cô, vừa dịu dàng dỗ dành vừa mang chút cảnh báo: "Nếu em có bầu, thì không mặc được váy cưới đâu."

Anh đúng là biết cách nắm bắt tâm lý người khác, An Chi Dư bực bội cắn vào môi anh: "Không được nói nữa!"

Cô đã tự chuẩn bị tâm lý cả buổi sáng mới thuyết phục bản thân không nghĩ đến chuyện váy cưới.

Cận Châu khẽ cười một tiếng: "Có cần không?"

An Chi Dư quay mặt đi không nhìn anh, hậm hực ậm ừ, mày nhăn lại.

Thế mà anh lại cứ cố tình hỏi tiếp: "Hửm? Có cần không?"

An Chi Dư tức tối nói: "Tuỳ anh!"

Anh như đạt được ý muốn, cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi dịu dàng trêu đùa, chỉ cần một tiếng "bé cưng" nhẹ nhàng cũng đủ làm tan biến sự bực bội của cô.

Trong phòng đầy mơ màng, ánh nắng rực rỡ chiếu qua tạo thành những vệt loang lổ, dưới sàn có hai miếng giấy bạc bị xé, cạnh mép bị xòe ra, run rẩy bên cạnh tấm thảm cashmere màu kem nhạt...

***

Hôm sau, cả hai ngủ đến khi mặt trời lên cao. Khi Cận Châu tỉnh dậy, người trong lòng anh lại quay lưng về phía anh, cảm giác như bị bỏ rơi.

Cận Châu xoay người cô lại, kéo cánh tay cô vòng qua eo mình. An Chi Dư ngái ngủ, hé mắt hờn giận liếc anh: "Anh đừng ôm chặt thế."

Đêm qua cô quấn lấy anh sao không nói câu này nhỉ?

Cận Châu ôm cô chặt hơn: "Em có đói không?" Tối qua cả hai còn chưa ăn cơm tối.

Người trong lòng uể oải đáp: "Cũng không đến nỗi đói."

Cận Châu lại siết tay một chút: "Vậy cho anh ôm thêm một lúc nữa."

Anh ôm chặt đến mức khiến An Chi Dư cảm thấy ngột ngạt, cô ngẩng mặt lên nói: "Anh đi làm cơm đi!"

Cô đuổi anh đi như thế, Cận Châu cố tình cau mày lại: "Lại không cần anh nữa?"

Anh cố tình làm bộ mặt nghiêm túc, nhưng chỉ hai giây sau đã phá lên cười, rồi cúi hôn nhẹ lên trán cô: "Em ngủ tiếp đi, anh đi làm cơm."

Trong tủ lạnh dưới lầu đều là thực phẩm mới mua hôm qua.

Trong lúc để nồi thịt bò om trên bếp, Cận Châu xử lý thêm một con cá để làm món cá hấp, sau đó anh xuống tầng hầm một.

Sau một giờ tập luyện và một trận tắm nước nóng, anh xua tan hết cảm giác mệt mỏi.

Vừa bước ra khỏi phòng tắm tầng một, mùi thơm đậm đà của thịt bò đã lan toả khắp phòng.

Cận Châu cho cà rốt vào nồi thịt bò, rồi đặt cá vào nồi hấp, chỉnh thời gian xong, anh đi lên lầu.

An Chi Dư quấn một lớp chăn mỏng, nằm ngang trên giường.

Cận Châu ngồi xuống cạnh giường, đầu ngón tay khẽ lướt qua hai vết đỏ trên vai cô, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, thấy môi cô đang cong lên cười thầm.

"Em tỉnh dậy khi nào?"

Lúc này An Chi Dư mới mở mắt: "Lúc anh đi."

Anh ôm cô chặt quá, cô thấy ngột ngạt, nhưng anh vừa đi là cô lại không ngủ được nữa.

Cận Châu vừa mới tắm xong, tóc còn ẩm, những sợi tóc lòa xòa trên trán càng làm toát lên vẻ bất cần hiếm thấy.

An Chi Dư nhìn anh đăm đăm, những hình ảnh cuồng nhiệt của đêm qua cứ tràn về trong đầu cô.

Mà bây giờ anh lại ngồi ngay trước mặt, thật sự k*ch th*ch tâm trí không thể kìm nén được...

An Chi Dư kéo tay anh, nhẹ nhàng kéo anh lên giường.

Cận Châu cúi người, khoé môi ẩn hiện nét cười sâu thẳm: "Muốn làm gì?"

"Anh lên đây."

Mà nếu anh đã lên, thì không biết bao giờ mới xuống.

Cận Châu hôn lên môi cô một cái, định dỗ cô xuống ăn chút cơm, nhưng lại nếm thấy hương bạc hà mát lạnh từ miệng cô.

"Em đánh răng rồi à?"

"Ừ."

Chắc cô không chỉ đánh răng.

Cận Châu kéo chăn lên, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng của sữa tắm, lông mày anh hơi nhướng lên.

Những chiêu trò nhỏ này, sao cô không biết tiết chế chút nào nhỉ?

Anh rút tay ra khỏi tay cô, xoa xoa l*n đ*nh đầu cô: "Xuống ăn cơm trước."

An Chi Dư lập tức làm nũng, tối qua cũng chính vì giọng điệu ngọt ngào này mà Cận Châu bị cô cuốn lấy không dứt ra được.

Nhưng hộp ba miếng nhỏ hôm qua anh mua đã hết sạch, nên lý trí anh vẫn còn chút vững vàng: "Lửa dưới bếp còn chưa tắt đâu!"

Anh cứ thế mà đi xuống, có vẻ không ngoảnh lại, nhưng khi cửa đóng lại, anh mới thở phào một hơi dài.

Lý trí của anh nếu không cố gắng kiềm chế lại, thì thật sợ sẽ gây ra chuyện không thể cứu vãn được.

An Chi Dư hờn dỗi trên giường một lúc, khi cô tung chăn xuống giường, vừa vặn thấy chiếc hộp xanh trong thùng rác, cùng với một loạt gói thiếc màu bạc đã bóc.

Cứ thế này mãi thì cũng không phải cách...

Cận Châu đợi dưới lầu gần nửa tiếng sau, An Chi Dư mới uể oải đi xuống.

Ngửi thấy mùi thịt bò đậm đà, bụng cô liền réo lên.

Hôm nay Cận Châu lấy cho cô một bát cơm đầy: "Ăn hết nhé, không được nhịn ăn đâu, không thì chẳng mấy chốc lại kêu không còn sức nữa."

An Chi Dư đỏ mặt, ngại ngùng nói nhỏ: "Em đâu có!"

Sao mà không có chứ, đêm qua cũng không biết ai cứ cố sức ở phía trên, rồi chẳng mấy chốc cơ thể đã mềm nhũn ra.

Cận Châu đè vai cô xuống, ép cô ngồi vào ghế: "Ăn nhiều thịt vào, bốn giờ chiều anh đưa em đến phòng tập."

An Chi Dư ngơ ngác nhìn anh: "Đi phòng tập làm gì?"

Còn làm gì nữa?

Vừa có thể rèn luyện cơ thể, vừa giúp cô tiêu hao năng lượng – đây là cách mà Cận Châu nghĩ ra sau cả buổi trưa.

Thấy anh im lặng, An Chi Dư dè dặt hỏi: "Anh nói là phòng tập dưới nhà phải không?" Nếu ở nhà thì cô nghĩ là cô có thể chạy bộ được.

Nhưng Cận Châu lắc đầu: "Không phải."

An Chi Dư chẳng có chút năng khiếu vận động nào, cô không muốn đi, làu bàu: "Nhà có sẵn phòng tập mà, ra ngoài làm gì chứ!"

Ra ngoài mới có thể khiến cô hoạt động, còn ở nhà, nói không chừng mới tập được vài phút cô lại giở trò mè nheo bỏ cuộc.

"Anh đã tìm một huấn luyện viên riêng cho em, sau này mỗi tối thứ Tư và thứ Bảy, em đều phải đi."

Nhắc đến huấn luyện viên riêng, đầu cô liền nghĩ đến những anh chàng cơ bắp vạm vỡ mặc áo ba lỗ.

An Chi Dư lập tức tỏ vẻ khó chịu: "Em không muốn!"

Chiếc đũa đang gắp thịt bò của anh dừng lại, Cận Châu ngẩng lên nhìn cô, không biết sao mà anh lại đoán ra được suy nghĩ của cô, anh bật cười: "Yên tâm, là huấn luyện viên nữ."

Anh đâu có rộng lượng đến mức đi tìm huấn luyện viên nam cho cô.

An Chi Dư vừa nhìn chằm chằm vào anh, vừa chọc chọc vào bát cơm: "Phải đi thật hả?"

Biểu cảm của anh rất dịu dàng, nhưng giọng nói lại không thể thương lượng: "Phải."

Nhưng hôm nay cô còn muốn tranh thủ ghé Tạ Đình Các nữa!

An Chi Dư quay mắt hỏi: "Phòng gym có xa không?"

Cận Châu nói cho cô địa chỉ, nghe xong An Chi Dư mắt sáng rực lên.

"Đằng nào buổi chiều cũng chẳng có việc gì, vậy mình ăn xong cơm rồi đi luôn nhé!"

Ánh mắt của anh không quá cố ý mà lướt qua sự vui vẻ trên mặt cô, Cận Châu mỉm cười: "Cũng được."

Ba giờ chiều, hai người đến một phòng gym cách Tạ Đình Các chưa đến mười kilômét.

Sảnh tầng một cũng không có gì đặc biệt, im ắng, rất yên tĩnh, nhưng không gian thì rộng rãi, An Chi Dư chỉ cần nhẹ "hửm" một tiếng cũng có thể nghe thấy tiếng vọng lại.

"Anh tìm chỗ này ở đâu vậy?"

Cận Châu không có thời gian đi tìm: "Sầm Tụng là ông chủ của chỗ này."

"Anh ấy còn mở phòng gym nữa à?" An Chi Dư không thể tin nổi.

Lý do phía sau, Cận Châu lúc đầu biết cũng thấy buồn cười.

"Trước đây các huấn luyện viên ở đây đều là nam, nhưng trà chiều của họ thì nổi tiếng lắm, Diêm Sân rất thích, nhưng Sầm Tụng không yên tâm, nên đã mua lại chỗ này với giá cao."

Dùng lời của vị ấy mà nói là: "Tôi không tin có ai dám nhắm đến bà chủ của mình!"

An Chi Dư nhẹ nhàng thở dài: "Cảm thấy anh ấy có chút nhỏ nhen."

Cận Châu quay đầu nhìn cô: "Anh cũng không phải là người rộng lượng."

An Chi Dư: "..."

Lên tầng hai, vẫn không có ai tiếp đón, Cận Châu quẹt thẻ mở cửa.

Mí mắt An Chi Dư giật giật, nếu như cô lén chạy ra ngoài thì chẳng phải không có thẻ vào lại à?

Thấy vẻ mặt cô ngây ngốc, Cận Châu ôm cô vào: "Sao vậy?"

An Chi Dư liếc anh: "Cảm giác chỗ này không giống với phòng gym khác." Có cảm giác như "có bảo vệ nghiêm ngặt".

Quả thật là không giống, cảm giác này càng mạnh mẽ hơn khi đi qua một hành lang dài, sau khi Cận Châu lại quẹt thẻ mở cửa kính.

Một đại sảnh lớn, đáng lẽ phải đầy ắp các dụng cụ tập thể hình, đáng lẽ phải thấy khắp nơi những người tập thể hình, nhưng An Chi Dư thấy những gian phòng được ngăn cách bằng màn che tua rua, thỉnh thoảng có nhân viên bưng trà bánh đi ra từ một bên phòng.

An Chi Dư kéo kéo tay áo Cận Châu: "Anh có dẫn em đến nhầm chỗ không?"

Cận Châu cũng không ngạc nhiên trước vẻ mặt bất ngờ của cô: "Đến bên kia xem thử."

Xung quanh đại sảnh có nhiều phòng độc lập, có tường kính, nhưng vì là chất liệu mờ cao, nên không thể nhìn thấy bên trong.

"Nhìn này, khóa cửa màu đỏ nghĩa là bên trong có người," anh mở một cánh cửa khóa màu xanh.

Đó là một phòng yoga, có giường pilates, giường nâng, còn có ghế ổn định, tất cả các dụng cụ yoga đều đầy đủ.

Biết cô đang thắc mắc, Cận Châu dẫn cô đi xem từng phòng đồng thời giải thích: "Chỗ này quả thật không giống với phòng gym khác, độ riêng tư rất cao, tất cả các dụng cụ thể hình như máy chạy bộ, hay máy tập ngực, bụng đều được phân loại trong các phòng khác nhau."

Một hàng chục phòng, năm sáu phòng không có người, An Chi Dư hỏi: "Chỗ này kinh doanh không tốt à?"

Không biết kinh doanh tốt hay không, nhưng anh vài lần đến đây, chỗ ngồi đều đầy.

"Trà chiều ở đây miễn phí phục vụ, nhưng là chế độ thành viên, tiêu tốn từ mười vạn trở lên mới có thể nếm thử bánh ngọc lan độc nhất vô nhị ở Bắc Kinh."

An Chi Dư: "..."

Được rồi, cô quả thật đã đánh giá thấp tài kinh doanh của Sầm Tụng.

"Huấn luyện viên riêng mà anh hẹn cho em ở phòng 016, đưa em đi xem thử."

Như Cận Châu đã nói, quả thật là một huấn luyện viên nữ, khoảng ba mươi tuổi, cơ bụng và cánh tay có thể nhìn thấy đường nét cơ bắp rất rõ ràng.

Sau khi trò chuyện với huấn luyện viên một lúc, An Chi Dư đi qua: "Không phải anh nói trên lầu là khu vực nam sao, sao anh không lên?"

Cận Châu lắc đầu: "Không cần, anh ở đây là được."

"..."

Có vẻ như hôm nay cô không thể uống thuốc Đông y rồi.

Vì hôm nay là lần đầu tiên cô đến, nên không có tập luyện cường độ cao.

Chạy bộ chậm trong năm phút, rồi làm hai hiệp đá chân thẳng và hai hiệp ngồi xổm kéo giãn.

Cứ tưởng như thế là xong, kết quả sau khi hoàn thành, Cận Châu lại dẫn cô đi gặp một huấn luyện viên yoga.

"Có muốn học không?"

An Chi Dư gật đầu: "Có thể chỉ học cái này không?" Cô không có hứng thú với những gì huấn luyện viên kia dạy.

"Đương nhiên, chọn những gì em thích."

Nhưng An Chi Dư cảm thấy học cũng chẳng có ý nghĩa gì, cô lại hỏi: "Em có thể đưa Phi Phi đi cùng không?"

Cận Châu vẫn gật đầu: "Đương nhiên có thể." Anh đưa thẻ cho cô: "Hai người dùng chung một thẻ là được."

An Chi Dư nhìn thẻ trong tay, lại hỏi anh: "Vậy sau này em đến, anh sẽ không luôn đi theo chứ?"

Cận Châu cười: "Em muốn anh đi theo, hay không muốn?"

Chắc chắn không muốn rồi, anh cứ đi theo mãi, thì cô lấy đâu ra thời gian quay về Tạ Đình Các nấu thuốc.

Nhưng không thể nói thẳng: "Anh bận rộn như vậy, sao có thể đi theo em suốt được."

Với giọng điệu tủi thân, nghe thấy thế Cận Châu lại mềm lòng: "Em đến vào buổi tối mà, tối anh rảnh, không có việc gì."

Thế là lại tự đập chân mình.

An Chi Dư mỉm cười: "Có Phi Phi ở đây, nếu anh đi theo cũng không hay lắm đâu!"

Cận Châu: "..."

Còn tưởng cô muốn anh đi theo nữa chứ!

Yoga cũng không tập lâu, chỉ là những động tác cơ bản nhất, huấn luyện viên chỉ cần xem độ dẻo dai của cô.

Sau đó, Cận Châu dẫn cô đến chỗ ngồi, gọi cho cô một phần bánh ngọc lan trông bề ngoài không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần nếm một miếng là không thể ngừng lại được.

"Ngon không?"

An Chi Dư gật đầu mạnh: "Em nghi ngờ, những người đến đây làm thẻ hội viên đều là vì cái này!"

Đương nhiên, bánh ngọc lan này là do Sầm Tụng bỏ ra số tiền lớn để giữ chân.

Hương thơm ngọt ngào của ngọc lan hòa với trà hoa nhẹ nhàng, An Chi Dư ăn liền sáu miếng bánh ngọc lan.

"Muốn nữa không?"

An Chi Dư lắc đầu: "Đồ ngon không nên ăn quá nhiều một lần."

Cận Châu nhìn đồng hồ: "Vậy chúng ta về thôi?"

An Chi Dư cảm thấy trà hoa ở đây cũng rất ngon: "Ngồi thêm một chút nữa đi!"

Mặc dù hôm nay lượng vận động rất ít, nhưng đối với An Chi Dư, người không vận động trong suốt thời gian dài thì cũng không thể xem thường.

Khi ra khỏi phòng gym, cô không cảm thấy gì, nhưng về đến nhà lại cảm thấy không ổn, chờ cô tắm xong đi xuống cầu thang thì đã thấy không ổn rồi.

Trong bữa tối, Cận Châu thấy cô vài lần cúi người, còn dùng tay bóp bóp bắp chân.

Anh biết ngay, "tác dụng chậm" đã tới.

"Chân không thoải mái à?"

An Chi Dư gật đầu: "Hơi đau một chút." Nhưng cô không hiểu nổi: "Em đâu có tập gì nhiều đâu!"

Quả thật là không tập nhiều, nhưng cô đã xem nhẹ hai hiệp đá chân thẳng và ngồi xổm kéo giãn.

Cận Châu dịu dàng an ủi: "Không sao, tối nghỉ ngơi nhiều vào là được."

Chỉ là bắp chân hơi đau thôi, An Chi Dư cũng không để tâm, đợi đến chín giờ, Cận Châu rút chiếc máy tính bảng trong tay cô đi, khi cô chuẩn bị ngủ, "tâm tư xấu" của cô lại bùng lên.

Vì Cận Châu đang nửa nằm, nên cô chỉ cần lăn mình là đã rơi vào lòng anh, đầu ngón tay đùa nghịch vào cúc áo ngủ của anh, vừa như là đang làm nũng vừa như đang nhìn anh bằng đôi mắt đầy sắc xuân: "Anh có buồn ngủ không?"

Một chút tâm tư nhỏ của cô, chỉ thiếu điều không viết rõ ra trên mặt.

Cận Châu nhìn cô với vẻ nửa cười nửa không: "Không buồn ngủ, còn em?"

Cô cũng không buồn ngủ.

Không chỉ không buồn ngủ, cô còn biết trong ngăn kéo đã dùng hết rồi!

An Chi Dư dùng hai tay ôm lấy vai anh, hôn nhẹ lên môi anh mấy cái, thấy anh không từ chối, cô càng dũng cảm hơn, hôn một cách nhẹ nhàng trên môi anh.

Dù cho cô có lý do gì, nhưng chỉ cần cô chủ động, Cận Châu từ trước đến giờ chưa bao giờ có sức chống cự.

Anh ôm lấy hông cô, nâng cô lên một chút, nhắm mắt lại, môi hơi hé mở, cho lưỡi cô vào làm loạn.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, Cận Châu tựa vào đệm giường ngồi dậy, ngay khi anh tách chân cô ra, chuẩn bị cho cô ngồi vào lòng mình thì...

Lưỡi đột nhiên bị đau.

"Đừng động!"

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp cận: Nhìn xem ai dám kiêu ngạo nữa!

Bà Cận: Chờ đến ngày mai đi nhé!

Hai người hiện tại đang tâm lý như sau: An Chi Dư biết anh không muốn có con, nên cô muốn dùng một sự bất ngờ khiến Cận Châu buộc phải chấp nhận.

Còn Cận Châu không nói rõ mình không muốn có con, vì anh biết mong đợi của cô, nói ra chỉ khiến cô thất vọng. Nên anh cố gắng tránh những bất ngờ đó.

Vì vậy, ý định của cả hai đều là không muốn vì chuyện con cái mà khiến nhau có cảm giác không thoải mái.

Nhưng những gì đến cũng phải đến, chỉ là....sắp đến rồi....

Bình Luận (0)
Comment