Sóng Triều Dịu Dàng - Úc Thất Nguyệt

Chương 121

Cơ bắp đùi của An Chi Dư bị kéo căng khi cô nâng chân để ngồi vắt ngang qua, sự đau nhức đó khiến bắp chân cũng không thể sánh kịp.

Dự đoán được cô sẽ đau như thế này và cũng biết mọi đau đớn đều là do anh gây ra, nên khi thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, đầu cúi thấp vì đau, trong lòng Cận Châu chỉ tràn đầy xót xa.

"Chậm thôi, đừng cử động nữa." Trên mặt anh là vẻ hối lỗi hiện rõ, nhẹ nhàng khép hai đầu gối cô lại, Cận Châu bế cô nằm xuống.

Nhưng kiểu đau này không thể xoa bóp để giảm bớt, Cận Châu chỉ biết đứng cạnh cô đầy lúng túng, ánh mắt lo lắng: "Giờ vẫn còn đau à?"

Thật ra chỉ khi vừa bị kéo căng thì mới đau, nằm yên một chút thì cũng không sao. Nhưng nhìn anh lo lắng như thế, cảm giác được quan tâm khiến người ta không kìm được mà muốn có thêm chút nữa.

An Chi Dư gật đầu, giọng có chút tủi thân: "Còn hơi đau."

Sự tủi thân đó là thật, bởi mọi ý nghĩ không an phận của cô giờ đều không thể thực hiện được, dù là cô ở trên hay dưới, chân cô đều phải mở ra.

Bàn tay của Cận Châu đặt lên đầu gối cô, trong lòng suy nghĩ đủ mọi cách giúp giảm đau, thấy anh chuẩn bị quay đi, An Chi Dư nhanh chóng giữ lấy cánh tay anh: "Anh đi đâu thế?"

"Anh đi lấy khăn nóng chườm cho em."

An Chi Dư lắc đầu: "Không cần đâu, không phải anh nói nghỉ ngơi nhiều sẽ tự hết sao?"

Đúng là nghỉ ngơi sẽ dần bớt đau, nhưng khi anh nói câu đó, trong lòng là chút cảm giác "hả hê", giờ nhớ lại, anh lại thấy mình thật quá đáng.

"Chườm nóng sẽ đỡ nhanh hơn, em nằm yên đừng động đậy."

Cận Châu đặt chậu nước nóng bên cạnh giường, rồi lại lúng túng. Chỗ cần chườm thì chẳng tiện chút nào, không nhấc chân cô lên thì không thể làm được.

"Anh sẽ làm nhẹ thôi, đau thì em cứ nói."

Hình ảnh hiện ra trong đầu khiến gương mặt người đang nằm đỏ bừng.

An Chi Dư nhỏ nhẹ đáp một tiếng "Ừm", định chủ động dang chân ra, nhưng lại ngại không dám cử động.

Cận Châu ngồi bên giường, một tay giữ mắt cá chân cô, một tay đặt lên đầu gối, nhẹ nhàng gập một chân của cô lên.

Vạt váy theo động tác khẽ co của cô mà trượt lên, để lộ viền ren sáng màu.

Cận Châu l**m nhẹ môi, ngước mắt lên thì thấy An Chi Dư đã né tránh ánh nhìn của anh.

"Thế này được không." Giọng anh trầm ấm: "Có đau không?"

An Chi Dư cắn môi, đôi mắt long lanh nhìn trần nhà rồi khẽ lắc đầu.

Lúc này lại ngượng đến mức không dám cử động, lúc trêu chọc anh thì mạnh dạn lắm cơ.

Khóe môi Cận Châu khẽ nhếch lên, cử động của tay anh lại cẩn trọng tiến thêm chút nữa: "Thế này thì sao?"

Chỉ còn chút nhức mỏi, nhưng không đáng kể.

An Chi Dư lại lắc đầu.

"Vậy em cứ giữ nguyên như thế, đừng động đậy."

Anh cúi người vắt khăn nóng bớt nước, khi đặt lên chân cô cũng không ép sát: "Nóng quá không?"

Có hơi nóng, nhưng cảm giác rất dễ chịu.

"Không nóng."

Cận Châu lúc này mới ép sát khăn vào da cô, rồi lấy khăn khác, tiếp tục chườm cho cô. Vì ngồi quỳ ngay trước hai chân đang gập của cô, cảnh tượng rất dễ khiến người ta lầm tưởng.

Ánh mắt An Chi Dư thoáng nhìn xuống qua đầu gối mình, ngắm anh.

Nhưng anh chỉ cúi đầu, ánh mắt chăm chú đặt vào hai chiếc khăn trắng như tuyết.

Chỉ có mỗi cô là đang suy nghĩ lung tung...

An Chi Dư hít một hơi thật nhẹ để đẩy hết những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu ra ngoài.

Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng điều hòa nhè nhẹ.

Cảm nhận chiếc khăn từ nóng dần chuyển sang ấm, Cận Châu ngẩng đầu nhìn cô: "Em thấy dễ chịu hơn chưa?"

An Chi Dư gật đầu.

"Để anh đi thay nước, em đừng động đậy."

Anh vừa rời giường, An Chi Dư ấn nhẹ lên phần cơ bắp ở gần háng, bình thường không chạm vào thì không sao, nhưng vừa ấn nhẹ, cơn đau lập tức lan tỏa khắp các dây thần kinh.

Khăn nóng được thay đến lần thứ ba, Cận Châu lại chườm thêm cho cả bắp chân của cô.

"Ngày mai xin nghỉ nhé!"

"Không cần đâu, em đi chậm một chút là được mà."

Câu nói vừa dứt, ánh mắt cô khựng lại.

Ban đầu cô còn nghĩ mai sẽ kiếm lý do đến Tạ Đình Các, giờ lại có một cơ hội tuyệt vời thế này.

Nhưng nếu ở nhà thì chắc chắn anh sẽ ở nhà cùng cô.

Nghĩ vậy, cô càng quyết tâm đến công ty.

Ánh mắt lướt qua anh, thấy chân mày anh đang cau lại, An Chi Dư vội chống tay muốn ngồi dậy.

Nhưng hành động của cô làm Cận Châu hốt hoảng: "Nằm xuống đừng động đậy!"

Giọng anh đầy lo lắng, còn mang chút mệnh lệnh, làm như cô không thể rời khỏi giường vậy.

Nếu không làm anh yên tâm, không chừng ngày mai thật sự sẽ không cho cô ra ngoài.

An Chi Dư không những không nằm lại mà còn thu chân về.

Bàn tay đang giữ mắt cá chân cô thoáng hụt hẫng, Cận Châu còn chưa kịp sa sầm nét mặt thì đã thấy cô ngồi dậy, khoanh chân.

"Anh nhìn xem, em đã nói là không đau rồi! Chườm nóng quả là hiệu nghiệm!"

Nói thì nhẹ nhàng thoải mái, nhưng cái nhíu mày vừa rồi là ý gì đây?

Ánh mắt anh từ mặt cô chuyển xuống chân, rồi lại quay về gương mặt cô.

Cận Châu khẽ nhướng mày, mỉm cười: "Vậy... có thể tiếp tục được không?"

Ban đầu An Chi Dư không hiểu anh nói gì, nhưng khi anh từ từ đưa tay nắm lấy cổ chân cô, rồi giữ lấy đầu gối, nâng chân cô lên.

An Chi Dư: "..."

Anh không định làm chuyện đó ngay bây giờ chứ...

An Chi Dư vội vàng đưa tay định đẩy anh ra, nhưng vừa đặt tay lên vai anh, cơn đau ập đến khiến cô lập tức ngừng lại mọi động tác.

Cận Châu vòng chân cô qua eo mình, từ từ cúi người xuống.

An Chi Dư cũng vì động tác của anh mà ngả người nằm xuống.

Ánh mắt dán chặt vào gương mặt cô, nhìn cô nhíu mày rồi lại từ từ thả lỏng.

Chỉ giỏi bướng bỉnh!

Cận Châu từ từ ngồi thẳng lại, trước ánh mắt ngơ ngác của cô, anh nghiêng người sang một bên.

Không nói một lời, anh nhẹ nhàng đặt chân cô xuống rồi đắp mền lên người cô.

An Chi Dư nghiêng đầu gối trên gối, nhìn anh không rời mắt.

Nhưng khuôn mặt anh quá bình thản, khiến người ta không thể nào đoán được anh đang nghĩ gì.

"Chồng ơi..." cô khẽ gọi anh, giọng ngọt lịm.

Cận Châu nằm nghiêng cách cô khoảng hai mươi phân, khuỷu tay gác lên gối, không đáp lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Có những điều, nói ra có thể khiến cô thất vọng, nhưng nếu không nói...

"Chi Dư," giọng anh dịu dàng, xen lẫn chút dò hỏi: "Chúng ta đợi thêm một thời gian rồi hãy có con, có được không?"

Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện trực diện về vấn đề "con cái."

An Chi Dư biết rằng Cận Châu không muốn có con, nhưng cô không thật sự hiểu rõ lý do.

"Anh không thích trẻ con à?"

Anh đáp là thích: "Con của chúng ta, tất nhiên là anh thích, nhưng..." Anh ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Hiện giờ anh chưa sẵn sàng làm cha."

Đây chỉ là một phần lý do, còn phần thứ hai, là nguyên nhân chính, anh không nói ra.

Sau khi anh nói xong, An Chi Dư im lặng một lúc lâu, nhìn anh với ánh mắt trầm ngâm, rồi cúi đầu xuống, hàng mi dài khẽ che giấu vẻ buồn bã trong mắt cô.

Nhưng biểu hiện này không qua mắt được Cận Châu. Anh tiến lại gần cô hơn, lòng bàn tay nâng nhẹ khuôn mặt cô lên.

"Được không?" Giọng nói anh trầm thấp, giống như đang cầu xin cô vậy.

Trái tim An Chi Dư mềm nhũn vì lời nói của anh, cô vòng tay ôm eo anh, tựa đầu vào ngực anh.

"Vậy nên từ hôm qua tới giờ, anh luôn trêu đùa em, đúng không?"

Trong giọng nói oán trách của cô pha lẫn chút tủi thân.

Nghe vậy, Cận Châu không kìm được bật cười: "Làm sao có thể." Anh cúi đầu, ghé sát tai cô: "Em có biết anh thích sự chủ động của em đến nhường nào không?"

Giọng anh khàn khàn vang lên trong không gian tĩnh lặng của đêm tối, khiến lòng người xao xuyến.

Vai An Chi Dư khẽ run, cô nhỏ giọng hừ một tiếng: "Sau này anh đừng mơ thấy nữa!"

Như vậy sao được.

Cận Châu lùi lại một chút, nhìn cô với vẻ mặt còn buồn hơn: "Vậy ra đối với em, anh chỉ là công cụ để sinh con thôi sao?"

An Chi Dư nghe vậy thì sững người, không ngờ anh có thể nói ra những lời như thế.

Hơn nữa, khi nói câu này, anh đã đặt mình vào một vị trí thấp kém đến thế nào?

Khi cô còn đang bối rối không biết nên giải thích thế nào, anh nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi dồn: "Đúng không?"

"Đương nhiên là không rồi!" Cô vội vàng phủ nhận, rồi không nhịn được mà lẩm bẩm: "Làm sao anh lại có thể nghĩ như vậy chứ..."

Suy nghĩ đó không phải vô cớ mà có. Trước đây, cô chưa bao giờ chủ động khiến anh hiểu lầm rằng cô muốn có con. Đó cũng là lý do mà khi nhìn thấu tâm tư của cô, Cận Châu đã không vội vạch trần cô.

Cảm giác vừa rối bời vừa thích thú đó, thật ra cũng rất tuyệt.

Điều duy nhất khiến anh lo lắng là sợ mình một lúc sơ ý, mất kiểm soát...

Nhưng nếu cô đã nói không phải…

Cận Châu hỏi: "Vậy sau này vẫn giống tối qua, được không?" Anh cũng không tham lam, bổ sung thêm: "Chỉ thỉnh thoảng thôi."

Thế nhưng, An Chi Dư lại nghe ra một điều khác từ lời nói của anh.

"Vậy ra anh không thích em của trước kia sao?"

Nhìn thấy biểu cảm biến đổi trên gương mặt cô, Cận Châu bất giác cảm thấy căng thẳng.

Do tức giận, đôi mắt hình quả hạnh của An Chi Dư mở to hơn: "Vậy anh có biết hai ngày nay em phải giả vờ khó chịu đến mức nào không?"

Cận Châu nhất thời không nói được gì.

An Chi Dư thoát khỏi vòng tay anh, nằm ngửa, đôi mắt đượm vẻ ai oán nhìn lên trần nhà: "Em cứ nghĩ rằng anh thích mọi phiên bản của em!"

Càng nói càng bực, cô quay lưng lại phía anh: "Đồ lừa đảo!"

Có lẽ đây là lần hiếm hoi Cận Châu cảm thấy bối rối, muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Nhưng anh biết làm gì đây, ngoài việc dỗ dành cô, anh chẳng còn cách nào khác.

Anh nằm sát vào phía sau cô, không dám ôm cô quá chặt, cũng không dám xoay người cô lại, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô.

"Anh chưa bao giờ nói là không thích em của trước kia---"

An Chi Dư hất tay anh ra: "Vậy mà anh còn muốn em từ giờ phải như tối qua?"

"Anh chỉ buột miệng nói vậy thôi."

"Buột miệng nói vậy thôi." Cô bật cười khẩy: "Buột miệng nói ra lại là lời trong lòng anh!"

Cận Châu: "..."

Nhận thấy phía sau im lặng, An Chi Dư ngoảnh đầu liếc nhìn anh: "Không còn lời nào để nói chứ gì!"

Bình Luận (0)
Comment