Sóng Triều Dịu Dàng - Úc Thất Nguyệt

Chương 122

Không phải anh không còn lời nào để nói, mà đang suy nghĩ xem liệu việc dỗ dành nhẹ nhàng có vô ích không, liệu có cần đổi cách tiếp cận.

Thấy anh không phản đối, lại từ từ nằm xuống, An Chi Dư ngây người vài giây, rồi lần nữa ngồi dậy, khoanh chân lại.

Cảm giác bực bội trỗi dậy át hẳn cơn đau mỏi cơ đùi trong, cô có rất nhiều điều muốn trút ra, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Trong lúc đó, một giọng nói u sầu khẽ vang lên, trầm thấp và lặng lẽ.

"Vậy, đối với em, rốt cuộc anh là gì?"

Anh nhìn lên trần nhà, ánh mắt ngập tràn suy tư.

Họng An Chi Dư nghẹn lại.

Bất giác, cô nhớ đến lần đó tại Tạ Đình Các, khi anh ngồi xổm ở cửa thang máy, hút thuốc với vẻ mặt đầy trầm tư.

Với người ngoài, anh điềm tĩnh, phong độ và tự tin, nhưng vì cô mà anh đã nảy sinh những cảm xúc tự ti và bất lực...

Khi tim cô thắt lại, thì cũng là lúc anh cất tiếng:

"Có lẽ, thật sự là không quan trọng đến vậy..."

Tay cô đặt trên đầu gối khẽ siết lại, định đưa tay chạm vào anh, thì lại nghe anh tiếp tục nói…

"Nếu không phải vì đứa trẻ---"

"Anh không được nói như vậy!"

Không biết vì xót xa cho anh hay vì lời anh nói khiến cô cảm thấy tủi thân, giọng An Chi Dư vang lên với chút nghẹn ngào.

"Nếu anh không quan trọng trong lòng em, sao em có thể nghĩ đến việc có con với anh được chứ!"

Nhưng đó không phải là điều khiến cô nổi giận ban nãy.

Cận Châu nhắm mắt lại, như chấp nhận số phận: "Thôi, không nói nữa."

Cô đột ngột quỳ gối bên cạnh anh, tay áp lên cánh tay anh: "Thật sự không phải vì con đâu, anh đừng suy nghĩ lung tung được không?"

Ánh mắt anh vẫn đượm buồn, cười gượng: "Nhưng trước đây em chưa từng chủ động như vậy, khi mà em chưa nghĩ đến chuyện có con."

"Em, em chỉ là..." Cô muốn giải thích, nhưng lại không biết nói sao, bởi lẽ lời anh nói không phải là sai.

Nhưng nếu không giải thích rõ ràng, ai biết anh sẽ nghĩ ngợi lung tung thế nào đây!

"Thật ra, em cũng biết trước đây mình quá thụ động," đôi mắt cô lấp lánh, đảo qua đảo lại: "Vậy nên, em mới nghĩ rằng nhân cơ hội này thử thay đổi một chút, nghĩ rằng nếu anh thích..."

Phần còn lại, cô không tiện nói ra.

Nhưng không sao, Cận Châu tiếp lời hỏi: "Nếu anh thích, em sẽ thế nào?"

Cô cúi đầu, bàn tay đặt trên cánh tay anh từ từ thu lại, ngón tay đan vào nhau, giọng nhỏ nhẹ: "Nếu anh thích, thì sau này em sẽ luôn như vậy..."

Thôi được rồi, cơn giận của cô cũng đã lắng xuống, sự bất an trong lòng Cận Châu cũng tan biến.

Anh đưa tay vén mấy sợi tóc bên tai cô, mỉm cười: "Thật ra em chỉ cần là chính mình là đủ, hãy cứ làm những gì em thích, điều khiến em thấy thoải mái nhất. Anh thích khi em là chính em, vô tư tự tại."

"Nhưng chẳng phải anh vừa mới nói rằng muốn em luôn như tối qua à?"

Anh mỉm cười: "Anh chỉ nói thỉnh thoảng, thỉnh thoảng thay đổi một chút, em cũng thấy mới mẻ, đúng không? Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không thích con người trước kia của em. Em cũng thấy đấy, dù là em chủ động, thì quyền chủ động thật ra vẫn nằm trong tay anh mà."

Anh kéo tay cô, ôm vào lòng: "Nhưng sự chủ động của em, khiến anh cảm nhận được em rất quan tâm đến anh."

Trong lòng An Chi Dư thầm nghĩ: "Em luôn rất quan tâm anh mà..."

Thông thường lúc này, anh sẽ hỏi cô quan tâm đến anh bao nhiêu, nhưng chờ mãi, An Chi Dư vẫn không thấy anh mở lời.

Điều này khiến cô cảm thấy có chút không chắc chắn trong lòng.

"Vậy anh còn giận không?" Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng nắm bắt cảm xúc luôn ẩn sâu trong anh.

Nhưng anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như mọi khi: "Anh có từng giận em chưa?"

Thật ra anh chưa từng giận cô, nhưng khi anh có cảm xúc thì lại rất khó dỗ dành.

Ví dụ như lần trước khi họ vừa hòa giải, bên ngoài anh không biểu hiện gì, nhưng trong từng cử chỉ và lời nói của anh đều ẩn chứa sự lo lắng và bất an. Nếu không thì cô cũng chẳng giận dỗi khi biết anh đi theo mình đến trung tâm thương mại, rồi lại tự động nguôi giận mà không cần anh dỗ dành.

Cận Châu ôm cô nằm nghiêng: "Mai còn phải đi làm, ngủ thôi!"

Tối hôm đó, An Chi Dư ngủ không yên giấc, trong vòng tay anh cô liên tục trở mình. Nếu như bình thường, Cận Châu sẽ xoay cô lại và ôm cô từ phía trước, nhưng tối đó anh lại để mặc cô, điều này càng khiến cô chắc chắn rằng anh có chút không vui trong lòng.

Sáng hôm sau, trên đường đi làm, An Chi Dư cứ thỉnh thoảng liếc nhìn anh qua khóe mắt.

Khi tới tòa nhà công ty, Cận Châu nhận một cuộc điện thoại, chỉ nói ngắn gọn vài câu rồi cúp máy. Tới cửa, anh dừng lại: "Em vào đi."

Bình thường, anh đều đưa cô tới tận cửa thang máy.

An Chi Dư khẽ "ừm" một tiếng: "Trưa anh còn tới đón em không?"

Cận Châu nhìn lướt qua chân cô rồi gật đầu: "Khi nào tới anh sẽ mang cơm qua, ăn ở nhà ăn ở đây nhé."

Như vậy sẽ giúp cô đỡ phải di chuyển nhiều.

Nhưng An Chi Dư đã quên mất chuyện đau chân của mình, khuôn mặt cô không giấu được sự hụt hẫng: "Vậy anh đi làm đi."

Cận Châu gật đầu: "Anh sẽ nhìn em vào trong."

Cứ như không có gì không ổn, nhưng mọi thứ lại có chút không ổn.

Từ cửa vào sảnh rồi tới thang máy, An Chi Dư gần như mỗi bước đi đều ngoảnh lại nhìn anh.

Khi cửa thang máy mở, cô và anh nhìn nhau một cái, thấy anh xoay người, An Chi Dư vô thức định bước theo nhưng lại nhanh chóng dừng lại.

Bước tới rồi làm gì đây?

Hỏi xem anh có còn giận không?

Nhưng chắc chắn anh sẽ nói là không...

Cứ như vậy suốt cả buổi sáng, vốn định xin phép nghỉ vài tiếng để về Tạ Đình Các một chuyến, nhưng giờ cô không còn tâm trạng nào nữa.

Gần tới giờ trưa, An Chi Dư liên tục mở điện thoại lên kiểm tra, không có tin nhắn, cũng chẳng có cuộc gọi nào.

Cuối cùng tới đúng 12 giờ, An Chi Dư là người đầu tiên chạy ra khỏi công ty, khi cửa thang máy vừa mở, cô liền nhìn thấy bóng lưng quen thuộc phía đối diện.

"Chồng ơi!"

Rất hiếm khi cô gọi anh như vậy ở bên ngoài, gương mặt Cận Châu không giấu được sự ngạc nhiên khi quay lại.

Nhìn thấy cô chạy ra khỏi thang máy, Cận Châu vội sải hai bước dài đón cô: "Chậm thôi!"

Ra sớm nên nhà ăn chưa đông, An Chi Dư kéo anh tới chỗ ngồi bên trong.

Hộp cơm giữ nhiệt chứa toàn món cô thích, thậm chí còn có món canh gà nhân sâm cô ưa thích nhất.

"Anh mua đấy à?"

Cận Châu gật đầu: "Mua xong là anh qua luôn."

Anh vẫn gắp thức ăn cho cô, còn hỏi xem chân cô đã đỡ hơn chưa.

Nhưng An Chi Dư lại cảm thấy anh có chút xa cách với cô.

Ăn xong, Cận Châu đưa cô tới cửa thang máy: "Vào đi."

Từ lúc tới giờ cũng chỉ mới hai mươi phút.

Trước đây khi cô ăn trưa tại công ty anh, anh lúc nào cũng luyến tiếc khi cô rời đi...

An Chi Dư ôm lấy cánh tay anh: "Hôm nay anh bận lắm à?"

Hôm nay là thứ Hai, buổi sáng có cuộc họp định kỳ, chiều còn một cuộc họp quyết sách, nhưng tất cả đều là công việc.

"Cũng tạm thôi." Anh đáp: "Chiều em tan làm cứ đợi anh ở dưới."

Dù rất muốn anh tới đón, nhưng cô không muốn vì tâm trạng mà anh phải bực bội.

"Anh không cần tới đâu, cũng không xa lắm, em qua chỗ anh cũng được!"

Cuộc họp quyết sách chiều nay có đầy đủ cổ đông, Cận Châu do dự một chút rồi đáp: "Không sao, chân em vẫn chưa khỏi, để anh qua."

Sự kiên quyết của anh làm lòng cô yên ổn phần nào: "Vậy anh về nhớ đi cẩn thận nhé."

Cô khẽ ngước lên, trong mắt lấp lánh mong đợi, nghĩ rằng anh sẽ hôn lên trán mình như một lời tạm biệt, nhưng anh không làm vậy...

Anh chỉ xoa đầu cô, nhẹ nhàng: "Vào đi."

Từ khi quen anh, An Chi Dư chưa từng có cảm giác này, lòng nặng trĩu lo âu, đầu óc không ngừng suy nghĩ: Làm sao để dỗ anh đây, làm sao để dỗ anh đây...

Sở Phi Phi nghe cô nói vậy qua điện thoại, cười đến ch** n**c mắt.

"Dỗ gì chứ, lao tới hôn là xong rồi?"

Nhưng điều này hoàn toàn không phải phong cách của cô.

An Chi Dư nhăn mày đến nỗi như dãy núi kéo dài: "Không còn cách nào khác hả?"

"Thôi nào, còn cách nào hiệu quả hơn chứ, đàn ông cần gì ngoài mấy chuyện đó, anh ấy muốn, thì cậu cứ đáp ứng là xong, có phải đỡ hơn là cậu cứ đứng đó lảm nhảm không?"

Nghe lời bạn nói cô lại càng thêm bực: "Thôi dẹp đi, mình tự nghĩ cách!"

Nhưng cô còn có thể nghĩ ra cách gì để dỗ anh đây?

Buổi tối, vì cô nói thèm ăn tôm chiên giòn nên Cận Châu đưa cô tới siêu thị, xong xuôi vừa ra xe, khi Cận Châu xếp đồ vào cốp xong quay lại ghế lái, ghế phụ đã không thấy ai.

Anh theo phản xạ nhìn ra phía sau.

An Chi Dư ôm gối nằm ở ghế sau, mắt nhắm lại lộ vẻ mệt mỏi: "Em ngủ một chút, tới nhà thì gọi em."

Cô thật sự mệt, tối qua ngủ không yên, cả sáng lẫn chiều đều nghĩ cách, không chỉ mệt mà đầu còn hơi đau.

Ghế sau hơi thấp, nằm như vậy không thoải mái, Cận Châu liếc qua ghế phụ, định gọi cô ngồi lên để chỉnh ghế, nhưng nhìn lại thì cô đã nhắm mắt rồi.

Cận Châu khẽ bật cười, nhưng nghĩ tới việc cô trằn trọc đêm qua, anh cũng không ngăn cản.

Về tới khu biệt thự Khê Kiều, trời đã tối.

Xe tiến vào bãi đỗ, dừng hẳn, Cận Châu nhìn ra sau, thấy cô ngủ say nên chưa tắt máy.

Ban đầu anh định để cô ngủ thêm, nhưng sau một lúc đắn đo, anh nghĩ bế cô về nhà nghỉ ngơi sẽ tốt hơn.

Đèn trong bãi đỗ là loại gắn tường cảm ứng, ánh sáng vàng cam dịu dàng hắt lên không gian tối.

Cận Châu cúi người, nhẹ nhàng gọi tên cô, thấy cô không phản ứng thì không gọi nữa.

Ai ngờ, vừa bế cô lên, An Chi Dư bất ngờ tỉnh giấc.

Khoảnh khắc mở mắt ra nhìn thấy anh khiến cô cảm giác như vừa thức dậy trong vòng tay anh buổi sáng.

An Chi Dư vòng tay ôm cổ anh, đôi mắt mơ màng, ngái ngủ nhưng dần ánh lên một nét quyến rũ mê hoặc.

"Chồng ơi,"

Anh từng nói rằng anh thích cô chủ động.

Nếu anh thích...

Cô mạnh dạn hỏi: "Chúng ta... vẫn chưa thử trong xe mà..."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Sầm Tụng: Đây là định đi vào vết xe đổ của tôi sao!

Bình Luận (0)
Comment