Lần trước chụp ảnh cưới ở thị trấn cổ, An Chi Dư chẳng thấy mệt mỏi chút nào. Thế nhưng lần này từ Disney trở về, cô nghỉ ngơi tận hai ngày mà vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Hai ngày qua, ngoài lúc ăn thì Cận Châu bế cô xuống lầu, còn lại thời gian, cô chỉ nằm trên giường.
Sáng nay tỉnh dậy, việc đầu tiên Cận Châu làm là kéo chăn ra. An Chi Dư lập tức co chân lại: "Không chảy máu mà!"
Anh lo lắng suốt hai ngày qua, hôm qua đã muốn đưa cô đến bệnh viện, nhưng cô thế nào cũng không chịu đi.
Biết rằng nói gì cũng vô ích, nên Cận Châu trực tiếp gọi bác sĩ đến nhà.
Chuyên gia sản phụ khoa danh tiếng nhất ở Bắc Kinh đến kiểm tra, khiến An Chi Dư cảm thấy vừa bối rối vừa ngạc nhiên.
Còn bác sĩ Lưu thì rất lịch sự và nhã nhặn với cô, sau khi kiểm tra xong thì bảo không có vấn đề gì, nhưng dặn dò ba tháng đầu không được vận động quá sức.
Tiễn bác sĩ Lưu xong, Cận Châu ngồi bên giường trầm tư hồi lâu.
"Anh sao vậy?" Thấy biểu cảm anh nghiêm nghị, An Chi Dư lay lay cánh tay anh: "Bác sĩ Lưu đã nói không sao mà."
Anh cảm thấy hối hận và tự trách.
Anh quá chủ quan, chỉ nghĩ đến việc cho cô một buổi chụp ảnh cưới lãng mạn và đáng nhớ, mà quên mất rằng cô đang trong giai đoạn đầu thai kỳ.
Đi bộ trong công viên rộng lớn như thế, dù là người bình thường cũng tốn nhiều sức, huống hồ cô còn mang thai hai đứa nhỏ.
"Chi Dư," sau một hồi tự kiểm điểm, anh lên tiếng: "Hai buổi chụp ảnh cưới còn lại, đợi khi nào con sinh ra rồi chúng ta đi chụp, được không?"
Dù là đang hỏi ý cô, nhưng An Chi Dư thấy rõ vẻ kiên quyết và cân nhắc kỹ càng trên gương mặt anh. Dù trong lòng vẫn còn chút mong chờ, nhưng ở thời điểm hiện tại, không gì quan trọng hơn sức khỏe của bản thân và hai đứa nhỏ trong bụng.
An Chi Dư gật đầu: "Được, sau này đợi con ra đời, cả nhà bốn người mình cùng chụp!"
Trong đầu cô bỗng hiện lên cảnh tượng hai đứa nhỏ mà hiện giờ còn chưa biết là trai hay gái giúp cô nâng tà váy cưới, khiến nỗi hụt hẫng trong lòng dần được thay thế bằng hạnh phúc tràn đầy.
Nhưng Cận Châu lại nắm tay cô, giọng đầy áy náy: "Xin lỗi em."
Hai ngày nay anh đã nói rất nhiều lần "xin lỗi".
An Chi Dư kéo tay anh lại, để anh ngồi gần mình hơn: "Trước đây anh nói thế nào?"
Ánh mắt anh từ tay cô dời lên khuôn mặt cô.
"Anh nói rằng xin lỗi sẽ kéo xa khoảng cách giữa hai người, nếu thật sự phải nói ba chữ đó---"
Cận Châu ôm lấy cô, ngắt lời: "Anh yêu em."
Anh rất hiếm khi nói với An Chi Dư ba từ "xin lỗi". Bình thường anh luôn hết mực trân trọng cô, cũng chỉ là trên giường mới có lúc bừa bãi, làm cô khóc không ít lần, nhưng anh luôn dùng "lần sau anh sẽ nhẹ tay hơn" thay vì "xin lỗi".
Lần này thật sự anh cảm thấy áy náy từ tận đáy lòng, đến nỗi suốt hai ngày nay, anh gần như muốn phủ nhận cả sự tự tin của bản thân.
An Chi Dư vỗ nhẹ lưng anh: "Yên tâm đi, em khỏe lắm, nếu anh thật sự không yên tâm, em sẽ xin nghỉ thêm hai ngày nữa ở nhà nghỉ ngơi!"
Tối qua, Cận Châu đã bảo cô xin nghỉ thêm hai ngày, khi đó cô rất cố chấp, cứ khăng khăng rằng hôm nay phải đi làm.
Cận Châu thả cô ra, ánh mắt không chắc chắn nhìn vào mắt cô: "Thật chứ?"
An Chi Dư gật đầu: "Nhưng," cô chọc ngón tay vào ngực anh: "Anh phải đi làm!"
Tối qua cô không chịu nghe theo, chính vì thấy anh ở nhà túc trực bên cô suốt hai ngày nay.
Công ty cô mùa hè không có nhiều việc, nghỉ thêm cũng không sao, nhưng anh thì quản lý cả một công ty lớn, sao có thể suốt ngày "trốn ở nhà" như vậy, không biết chừng người ta còn tưởng anh mải mê tận hưởng tình cảm mà bỏ bê công việc.
"Đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng, ở nhà suốt ngày với vợ là thế nào chứ!"
Giọng điệu vừa dỗ dành vừa có phần dạy dỗ của cô khiến Cận Châu bật cười.
"Được, vậy lát nữa anh sẽ đến công ty xem qua, nếu không có việc gì quan trọng anh sẽ về ngay."
Mặc dù mùa hè là thời điểm ít việc ở công ty của An Chi Dư, nhưng ở tập đoàn Cận Thị thì lúc nào cũng bận rộn. Vừa rời khỏi khu chung cư, Cận Châu đã gọi điện cho Phương Vũ: "Thông báo bộ phận sinh học họp trong mười lăm phút nữa, và sắp xếp cuộc hẹn với Chủ tịch Phương. Tôi rảnh từ một đến hai giờ chiều."
An Chi Dư ăn trưa một mình, ngồi ở bàn ăn và nhìn quanh phòng khách phía sau. Thật kỳ lạ, nhà có thêm một người đàn ông và thiếu một người đàn ông lại khác nhau đến vậy. Dù có dì Cố ở nhà vẫn thấy trống trải.
Cô lơ đãng ăn phần cơm trước mặt, ánh mắt vài lần liếc nhìn màn hình điện thoại. Cơm trong bát vẫn còn quá nửa, cuối cùng cô không kiềm được mà nhắn tin: [Anh đã ăn trưa chưa?]
Vì quá muốn về sớm để ở bên cô, Cận Châu không để lại bất kỳ khoảng trống nào trong lịch trình của mình, giờ này anh vẫn đang ở phòng họp. Nhận được tin nhắn của An Chi Dư, anh mới nhận ra đã qua mười hai giờ.
Anh ra hiệu cho cuộc họp tạm nghỉ: "Giải lao hai mươi phút để ăn trưa." Nói xong, anh cầm điện thoại bước nhanh ra ngoài.
Vừa rời khỏi phòng họp, anh đã không đợi thêm mà gọi ngay cho cô: "Vừa bận chút, em thì sao, đã ăn chưa?"
Các giám đốc trong phòng: Không ngờ lại cho họ nghỉ ăn trưa vì vợ sếp gọi kiểm tra.
Lúc 1:50 chiều, sau khi Phương Hiển Thắng của công ty Sinh học Phương Thành rời đi được năm phút, Cận Châu cũng cầm lấy chìa khóa trên bàn.
Không ngờ, vừa xuống lầu thì một người phụ nữ trung niên, trông sang trọng, từ quầy lễ tân tiến tới.
"Sếp Cận."
Cận Châu nhìn bà ta một cái, ánh mắt không có vẻ ngạc nhiên: "Sếp Tưởng."
Đó là vợ của Phương Hiển Thắng, cũng là mẹ của Phương Hi Vũ - Tưởng Dao.
"Sếp Cận, có thể phiền cậu mười phút không?"
Cận Châu lịch sự mỉm cười đáp: "Xin lỗi sếp Tưởng, tôi có việc gấp."
Tưởng Dao hiểu rằng mình hơi đường đột, nhưng không che giấu được sự sốt ruột: "Năm phút thôi, chỉ năm phút, được không?"
Cận Châu nhìn đồng hồ: "Vậy thì bà nói nhanh đi."
Tưởng Dao thở phào, đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói Cận Thị vừa mới tuyển dụng một người trẻ vừa tốt nghiệp không lâu, và cậu ta đã đảm nhận vị trí trưởng nhóm nghiên cứu sinh học ngay khi vào Cận Thị. Với năng lực của cậu ta---"
Chưa để bà ta nói hết, Cận Châu đã ngắt lời: "Sếp Tưởng, hôm nay bà tới đây, chẳng lẽ chỉ để nghi ngờ năng lực của nhân viên Cận Thị sao?"
Tưởng Dao sững sờ, vội giải thích: "Không phải vậy, sếp Cận, cậu đừng hiểu nhầm. Tôi chỉ thấy rằng cậu ta quá trẻ, vì dự án hợp tác sắp tới của hai công ty, tôi lo cậu ta khó đảm đương được trách nhiệm."
"Điều này sếp Tưởng không cần lo lắng. Tuổi tác và tài năng thật sự không có mối liên hệ tất yếu. Để được vào làm tại Cận Thị, mọi người đều phải trải qua các vòng tuyển chọn khắt khe. Người trẻ mà bà vừa nhắc đến, tôi đã gặp qua," nói đến đây, anh mỉm cười: "Cậu ta rất giỏi."
"Nhưng lần này dự án vắc-xin của Phương Thành chúng tôi---"
"Sếp Tưởng, xin lỗi nếu tôi hơi đường đột. Theo tôi được biết, hiện tại bà không tham gia vào bất kỳ dự án nghiên cứu nào của Phương Thành. Nếu bà có điều gì nghi ngờ về lần hợp tác này, sao không đưa ra trong cuộc họp hội đồng vừa rồi?"
Tưởng Dao nghẹn lời.
Cận Châu liếc nhìn đồng hồ: "Sếp Tưởng, nếu bà còn việc khác, có thể hẹn thư ký của tôi sắp xếp thời gian khác. Giờ tôi xin phép."
Khi Cận Châu về đến nhà, vừa hay bà Phòng Văn Mẫn cũng có mặt.
Nghe tiếng mở cửa, An Chi Dư liền chạy từ sofa đến: "Sao anh lại về sớm vậy?" Mặc dù nói vậy, nhưng cô vẫn ôm chặt lấy eo anh.
"Chạy nhanh vậy, không còn thấy đau chân nữa à?"
An Chi Dư mím môi cười: "Em đã nói là thấy đỡ nhiều rồi. À đúng rồi, mẹ em đến đấy, đang ở trong bếp làm thịt chiên xù cho em!"
"Đúng là ham ăn," nói rồi, anh giơ hộp quà xinh xắn trên tay: "Anh mang cho em ít bánh hoa quế đây."
"Bánh ở phòng gym phải không?"
Cận Châu gật đầu: "Mai anh sẽ đi lấy thêm cho em, lát nữa nhờ mẹ mang vài hộp về nhà."
An Chi Dư nhận lấy áo khoác vest của anh: "Em giữ mẹ ở lại ăn tối, nhưng mẹ nhất quyết không đồng ý. Anh thử giúp em thuyết phục mẹ nhé."
"Chỉ ăn tối thôi à?" Cận Châu cố tình làm vẻ mặt ngạc nhiên: "Anh còn định bảo mẹ ở lại vài hôm cơ!"
"Ở lại ư," An Chi Dư chu môi: "Anh mà giữ được mẹ ở lại ăn bữa cơm là giỏi rồi."
Thật hiếm có dịp để đánh cược với cô, Cận Châu xắn tay áo, nhìn cô một cái: "Nếu anh có thể giữ mẹ ở lại với em đến cuối tuần thì sao?"
Rõ ràng giọng nói và ánh mắt của anh không hề có vẻ gì là đùa cợt, nhưng An Chi Dư lại bất giác nghĩ vẩn vơ.
"Vậy em sẽ…" Nói được nửa câu, cô dừng lại: "Tối em sẽ nói cho anh!"
Trong bếp, khi nghe chuyện hôm nay bác sĩ đến kiểm tra, Phòng Văn Mẫn liền lo lắng: "Có gì không ổn sao? Hay là… ra máu rồi?"
"Không sao ạ." Cận Châu vội vàng giải thích: "Cuối tuần vừa rồi đưa cô ấy đi chụp ảnh cưới, chụp cả ngày khiến cô ấy mệt, hai hôm nay chân cô ấy đau nhức không đi nổi. Nên hôm nay mời bác sĩ đến kiểm tra thôi."
"Chỉ là đau chân? Không có gì khác à?"
"Không có đâu." Cận Châu ngừng lại một chút: "Bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhiều, nên tuần này con định để cô ấy ở nhà, nhưng…"
"Không sao không sao, con cứ làm việc của con," Phòng Văn Mẫn lập tức đồng ý: "Mấy hôm tới mẹ sẽ ở đây trông nom nó."
Người đang lén nghe ngoài cửa nhoẻn miệng cười thật tươi.
Khi Cận Châu ra ngoài, An Chi Dư bĩu môi nói: "Đồ đàn ông mưu mô!"
*
Dạo gần đây, Cận Châu không dám "đụng" cô nhiều, ngay cả những nụ hôn cũng chỉ thoáng qua.
Anh kiềm chế, An Chi Dư cũng không dám chủ động.
Nhưng hôm nay, cô bỗng muốn "nổi loạn" một chút.
Vì vậy, khi Cận Châu vừa tắm xong và lên giường, vòng tay ôm cô vào lòng, An Chi Dư liền ngẩng mặt hôn lên môi anh.
Cận Châu tưởng là nụ hôn chúc ngủ ngon, cũng nhẹ nhàng đáp lại một nụ hôn, nhưng vừa định buông ra thì đã bị cô giữ lấy cổ.
Một nụ hôn mãnh liệt hoàn toàn do cô dẫn dắt. Ngay trước khi nhịp thở bắt đầu rối loạn, Cận Châu kéo cô ra.
Trên gương mặt anh ngoài nụ cười hài lòng còn có cả sự kiềm nén.
"Ngủ sớm đi!"
An Chi Dư vẫn ôm lấy cổ anh không buông, anh né ra, cô lại tiến đến gần hơn.
"Thưởng cho anh, không muốn à?"
Lúc này Cận Châu mới chợt hiểu ý của câu "tối em sẽ nói cho anh" mà cô đã nói chiều nay.
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô: "Vậy là đủ rồi."
An Chi Dư không hài lòng, bĩu môi:
"Giờ anh thành người ăn chay rồi à?"
Câu này nói mới buồn cười.
Giờ anh mà không ăn chay thì còn làm gì được.
Thấy anh im lặng, An Chi Dư rụt tay lại vào chăn: "Không muốn chút nào sao?"
Mỗi cử động của cô dưới lớp chăn mỏng làm lông mày Cận Châu nhíu chặt lại, muốn ngăn cô, nhưng tay anh đặt trên eo cô cứng đờ không sao cử động được.
Khóe môi của cô khẽ cong lên, chứa đầy sự tinh nghịch.
An Chi Dư ngẩng đầu hôn anh.
Tay anh siết chặt eo cô hơn một chút, lý trí dần dần chìm trong làn sóng cảm xúc.
Anh nâng mặt cô lên, làm sâu thêm nụ hôn.
Tiếng thở gấp gáp của cả hai hòa quyện, không còn cẩn thận từng chút, hơi thở đan xen khiến nhịp tim đập dồn dập.
Khi môi lướt qua nhau, giữa khoảng cách ngắn ngủi để lấy hơi, anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt nóng bỏng gần như thiêu đốt mọi thứ.
Trước khi môi anh lại áp xuống, anh nói: "Mạnh hơn chút..."
--------------------
Lời tác giả:
Cận Châu: Có vẻ như đang đi vào nguy hiểm.