Phản ứng thai nghén của An Chi Dư chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn, cơn buồn nôn vào buổi sáng cũng dần dần biến mất lúc nào không hay.
Không còn nôn nữa, tâm trạng lại tốt, nên khẩu vị của cô cũng rất khá.
Lần đầu đi khám thai, cân nặng của cô vẫn chưa vượt qua 95 cân, nhưng lần khám thứ hai, cô đã lên đến 98 cân.
[*] 95 cân = 47,5kg; 98 cân = 49kg
"Một tháng mà em tăng những năm cân!" An Chi Dư không dám tin vào mắt mình: "Trước giờ em chưa bao giờ vượt quá 95 cân!"
Cận Châu rút quyển sổ khám thai từ tay cô: "Trước đây em gầy quá đấy."
An Chi Dư như thể không nghe thấy, trong lòng tưởng tượng đến kích thước của năm cân thịt heo trải ra trên thớt, tay sờ lên eo mình: "Mà em không cảm thấy mình béo lên ở đâu cả!"
Cô nhìn xuống váy của mình, trong lúc đó Cận Châu khoác tay ôm vai cô bước về phía trước, cô tự nói một mình: "Chẳng lẽ là vì mặc váy nên không cảm thấy chăng?"
Cô quay đầu lại: "Anh có cảm thấy em béo lên ở đâu không?"
Nghĩ đến cảm giác mềm mại khi ôm cô ngủ, cô dựa vào ngực anh...
Cận Châu cúi đầu ghé sát tai cô: "Ngực."
Nếu là trước đây, An Chi Dư chắc chắn sẽ đấm cho anh một cú, nhưng lúc này, sau khi anh nói xong, cô lại cúi đầu nhìn xuống mình.
Bảo sao dạo này cô cảm thấy không thoải mái với cỡ áo ngực.
Trước đây cô đã thường xuyên mất tập trung, giờ mang thai lại càng hay để ý mấy chuyện nhỏ nhặt hơn.
"Hình như em phải đổi cỡ áo ngực rồi."
Mặc dù không phải đề tài quá bất ngờ, nhưng Cận Châu vẫn ngẩn người mất hai giây vì câu nói bất thình lình này.
Kịp phản ứng lại, anh cúi đầu cười khẽ: "Vậy chúng ta đi mua bây giờ nhé?"
Vẫn là cửa hàng nội y mà Cận Châu mua áo ngủ cho cô lần trước.
Sau khi đi quanh cửa hàng hai vòng, An Chi Dư chọn được hai chiếc và cầm lên tay: "Hai cái này, cái nào có cái dây chuyền trông đẹp hơn nhỉ?" Cô đang hỏi về chiếc dây chuyền nhỏ trang trí ở giữa hai cúp ngực.
Câu hỏi có chút lạ lẫm, nhưng Cận Châu lại trả lời nghiêm túc: "Cái này."
Câu trả lời của anh khiến An Chi Dư thỏa mãn: "Em cũng thấy cái này đẹp."
Lần trước đi mua băng đô, Cận Châu đã nhận ra rằng cô dạo này thích những món trang sức lấp lánh. Ngoài ra, cô còn bắt đầu thích những món đồ chơi lông nhỏ nhắn.
Cận Châu quét qua một dãy áo ngực trước mặt, sau đó chọn thêm cho cô vài chiếc có gắn dây chuyền pha lê: "Đi thử đi."
An Chi Dư ôm khoảng năm, sáu chiếc áo ngực đi vào phòng thử đồ với vẻ hài lòng, nhưng chỉ sau một lát, cửa phòng thử mở hé ra.
Cận Châu đứng ngay bên ngoài: "Sao vậy?"
An Chi Dư nghiêng đầu ra, chỉ để lộ đôi mắt: "Hình như hơi chật..."
Cả anh và cô đều đã lấy cỡ lớn hơn một chút so với trước đây.
Cận Châu cười nhẹ: "Giờ em đã biết mình mập lên chỗ nào chưa?"
An Chi Dư lườm anh một cái: "Anh đi đi mau!"
Sau khi mua nội y xong, Cận Châu lại đưa cô dạo thêm vài vòng trong trung tâm thương mại, và họ lại mua thêm một số đồ chơi bằng lông dễ thương.
Khi rời khỏi cửa hàng trang sức thì đã là giữa trưa, Cận Châu khẽ đung đưa tay cô: "Đói không?"
An Chi Dư đang ngắm nghía chiếc móc khóa hình con thỏ mới mua, đầu vừa gật nhẹ hai cái thì chợt nhớ đến năm cân thịt, nên lại lắc đầu ngay lập tức.
Cận Châu nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, nhưng lại cố ý dụ dỗ: "Lúc sáng chẳng phải em còn nói muốn ăn thịt kho tàu sao?"
Nhưng lúc sáng cô còn chưa biết mình tăng năm cân, bây giờ nghĩ đến cân nặng, dù thèm muốn cũng không dám ăn.
An Chi Dư liếc mắt nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy những món quảng cáo như pizza, bít-tết, lẩu...
"Chúng ta về nhà đi!" Cô nói với vẻ van xin: "Dì Cố chắc chắn đã chuẩn bị cơm trưa rồi."
Nhưng Cận Châu lại bảo: "Về nhà cũng phải ăn mà?"
Đúng nhỉ, về nhà cũng phải ăn...
Dưới sự dụ dỗ của Cận Châu và sự tự ám thị trong lòng, An Chi Dư theo anh đến tầng năm thơm phức mùi thức ăn.
Thấy Cận Châu đã gọi bốn món và vẫn còn lật thực đơn, An Chi Dư liền đá nhẹ chân anh dưới bàn: "Chỉ có hai người chúng ta, anh gọi nhiều thế làm sao ăn hết được."
Trước khi mang thai, chắc chắn cô sẽ không ăn hết, nhưng giờ thì, chỉ cần một mình cô đã là ba người cùng hấp thu dinh dưỡng.
Cận Châu lại gọi thêm hai món, đợi phục vụ đi rồi mới nói: "Phần ăn của nhà hàng này ít lắm."
Ban đầu An Chi Dư định mỗi món chỉ ăn hai miếng, nhưng khi các món ăn lần lượt được dọn lên bàn...
"Thịt kho tàu với nấm đen của họ béo mà không ngấy, em nếm thử xem."
"Món Phật nhảy tường này cũng là món nổi tiếng của họ, em thử hải sâm đi."
"Con tôm sông này là tôm tự nhiên, đậu ngọt vừa phải."
Còn có tôm xào đào nhân kiểu cung bảo, cháo vây cá.
Cân nặng và đứa trẻ trong bụng cứ như một chiếc cân đu đưa, dằn vặt An Chi Dư không thôi.
Vừa ăn vừa lo lắng, cho đến khi cô muốn gắp thêm một miếng thịt kho tàu thì phát hiện đĩa đã trống không.
"Gọi thêm một phần nhé?"
An Chi Dư vội xua tay: "Không cần đâu không cần đâu!"
Hôm nay cô mới hiểu vì sao một khi người ta đã béo thì rất khó giảm cân.
Trên đường về sau bữa ăn, An Chi Dư cứ cúi đầu nhìn mình.
Lúc đợi đèn đỏ, thấy cô lại cúi đầu, khóe miệng Cận Châu nở nụ cười: "Không nhìn ra là béo đâu."
Năm cân thịt đó chạy đi đâu rồi nhỉ?
Chắc không phải dồn hết lên ngực chứ?
Về đến nhà, An Chi Dư chạy lên lầu, lôi ra mấy chiếc quần jeans cũ.
Quả thật là chật rồi!
Không chỉ không cài được cúc eo, mà phần mông và đùi cũng rất bó sát.
Điều quan trọng là, ngay cả việc cởi ra cũng khó khăn, cuối cùng vẫn là Cận Châu nắm ống quần kéo ra giúp cô.
"Không phải là em mập đâu." Cận Châu an ủi: "Chỉ là quần này trước đây đã vốn bó rồi."
An Chi Dư lại chẳng thèm nghe lời anh nói chút nào: "Từ giờ, em thật sự phải kiểm soát chế độ ăn uống!"
Không kiểm soát thì đến lúc mặc váy cưới sẽ không vừa mất.
Nói rồi, cô nhìn sang dãy váy cưới trắng xếp hàng một bên...
Cận Châu nhìn theo ánh mắt cô: "Nếu không yên tâm, chúng ta thử lại xem?"
An Chi Dư thả lỏng môi, gật đầu.
Quá trình mặc váy cưới có hơi vất vả, phải dùng đến dây kéo dự phòng. Cận Châu vừa kéo dây lên vừa liếc nhìn bụng dưới của cô: "Có chật không?"
"Cũng được ạ." Chủ yếu là váy cưới của cô là kiểu eo cao, An Chi Dư nhìn xuống b* ng*c tròn trịa bị ép chặt: "Chỉ là phần ngực..."
Nhìn qua vai cô xuống phía dưới, Cận Châu cười rồi xoay cô lại đối diện mình.
An Chi Dư vội vàng đưa tay che chắn: "Không được nhìn."
"Đâu phải anh chưa từng thấy."
An Chi Dư đỏ mặt lườm anh một cái.
Anh lại cúi đầu, hôn nhẹ lên vùng trắng nõn được ôm gọn...
*
Cuốn lịch để trên tủ đầu giường dần dần gần tới ngày 30 tháng Chín, ngày được vẽ một trái tim đỏ.
Cũng vì thế, dạo này các cuộc gọi từ Anh cũng ngày càng thường xuyên.
"Chi Dư dạo này có còn kiểm soát ăn uống không?"
Đêm nay, người gọi là Kiều Mộng.
Cận Châu khẽ "Dạ" một tiếng, liếc nhìn An Chi Dư đang chăm chú xem phim, anh lặng lẽ rời khỏi sofa.
"Chỉ cần cân bằng dinh dưỡng là được, cũng không nhất thiết phải ăn nhiều."
Cận Châu bước vào nhà bếp kiểu Trung, đóng cửa lại: "Cô ấy bây giờ, việc đầu tiên làm mỗi sáng là cân nặng rồi báo cáo cho Diêm Sân."
Kiều Mộng bật cười: "Hôm qua Sân Sân gọi cho mẹ cũng nhắc chuyện đó, thật ra Chi Dư vẫn ổn mà, chẳng phải cân nặng vẫn chưa vượt quá một trăm sao?"
Phải, từ lần kiểm tra sức khỏe lần trước đã ba tuần trôi qua, dưới sự kiểm soát ý chí mạnh mẽ của cô và sự chăm sóc của chuyên gia dinh dưỡng mà Cận Châu mời tới, cô chỉ tăng thêm một cân.
Nói một lúc, Cận Châu chuyển sang chủ đề chính: "Bên lâu đài chuẩn bị ổn không ạ?"
"Mọi thứ ổn cả, con yên tâm, chỉ là mấy hôm nay đặt hoa nhiều quá làm mẹ đau cả đầu."
Không thể có mặt tại chỗ, Cận Châu giao mọi việc cần chuẩn bị cho Kiều Mộng: "Mọi thứ cứ theo sơ đồ con gửi nhé, thời gian này phiền mẹ phải vất vả rồi."
"Đừng nói ngọt như vậy!" Kiều Mộng không mắc mưu anh: "Cuộc đời người phụ nữ, hạnh phúc là mười tháng này, mà khổ cũng là mười tháng này, nên nhiệm vụ hàng đầu của con bây giờ là chăm sóc vợ con cho tốt!"
Cận Châu gật đầu: "Con biết rồi."
Trước khi đi ngủ, An Chi Dư lại dùng bút gạch đi một ngày trên lịch.
"Một, hai, ba..." Rõ ràng có thể nhìn ra số ngày còn lại, nhưng cô vẫn muốn đếm từng ngày.
Cận Châu nghiêng người chống cánh tay nhìn cô: "Nôn nóng rồi à?"
An Chi Dư lưu luyến rời mắt khỏi cuốn lịch: "Giấy đăng ký kết hôn cũng nhận rồi, sao em phải nôn nóng chứ."
Phụ nữ có quyền năng từ chối không muốn thừa nhận cảm xúc của mình.
Cận Châu cũng không vạch trần: "Nhưng anh nôn nóng."
An Chi Dư lườm anh: "Người và con cũng bị anh lừa vào tay rồi, còn nôn nóng gì nữa?"
Dù nói thế, giọng cô lại đượm đầy niềm vui.
Cận Châu nhích gần lại cô, đặt tay lên bụng cô.
Dù cô đang mang thai đôi, nhưng bụng vẫn chưa lớn, nửa nằm như thế này, bụng gần như chẳng khác gì trước kia.
Vì vậy, Cận Châu khó hình dung hai đứa nhỏ sẽ phát triển với tốc độ nào trong những ngày tới...
Anh dùng tay đo thử, cười với vẻ không tin nổi: "Vậy mà lại là sinh đôi."
Dù đã vài tháng trôi qua, nhưng mỗi lần nghĩ đến trong bụng cô đang có hai sinh mệnh, anh vẫn cảm thấy như một giấc mơ.
Bàn tay nhẹ nhàng xoa theo chiều kim đồng hồ trên bụng cô: "Em đoán chúng là trai hay gái?"
Trước đây, An Chi Dư không tin vào quan niệm "thích chua là con trai, thích cay là con gái", nhưng khẩu vị cô ngày càng nghiêng về "cay", nên cô cũng bắt đầu nghĩ đến "con gái".
"Anh nghĩ... nếu cả hai là con gái thì sao?" Cô khẽ nhíu mày.
"Vậy chẳng phải là phúc à?" Cận Châu thu tay về, dùng ngón tay xoa nhẹ giữa đôi mày cô: "Em không thích con gái hả?"
Trước đây, An Chi Dư vốn không để tâm chuyện con trai hay con gái, con của mình thì trai hay gái đều yêu như nhau. Nhưng gia đình Cận Châu qua các thế hệ, bao gồm cả đời cha anh cũng chỉ có một con trai.
Nếu cô sinh hai bé gái, khó lòng đảm bảo các bậc trưởng bối sẽ không thất vọng. Dù không nói ra, trong lòng họ cũng sẽ không thoải mái.
Dẫu sao các thế hệ trước đều mong muốn có người nối dõi.
Cô trầm ngâm: "Em thì thích, nhưng em sợ ông nội không thích."
"Không đâu," Cận Châu trả lời không chút do dự: "Em có biết khi anh ra đời, ông nội đã nói gì với bà nội không?"
"Gì cơ?"
"Lại là con trai."
Nói đến đây, Cận Châu bật cười: "Có thể em không biết, từ đời cụ cố anh đến giờ, nhà họ Cận không hề có con gái. Mẹ anh cũng định sinh thêm một người nữa, nhưng không được. Còn bà nội thì cũng muốn sinh, nhưng ông nội không cho."
"Không cho?" An Chi Dư ngạc nhiên: "Tại sao vậy?"
"Vì ông ở bên bà suốt lúc sinh nở, tận mắt thấy bà chịu đựng bao nhiêu đau đớn. Khi cha anh chưa đầy một tuổi, ông đã đi thắt ống dẫn tinh."
Nghe xong, An Chi Dư ngây người.
"Có thể người khác còn nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng nhà anh thì không."
Giọng anh đậm tình yêu thương nhưng không kém phần chắc chắn: "Mọi người trong nhà anh, không một ai nghĩ vậy!"