Sóng Triều Dịu Dàng - Úc Thất Nguyệt

Chương 141

Suốt thai kỳ của An Chi Dư, Cận Châu không bỏ lỡ bất kỳ buổi khám thai nào. Đặc biệt là vào giai đoạn cuối thai kỳ, khi số lần khám thai tăng lên, mỗi tháng phải đến bệnh viện hai lần, mỗi lần ở lại cả nửa ngày.

Đầu tháng Ba, do việc đi lại của An Chi Dư ngày càng khó khăn, Cận Châu đã xin nghỉ thai sản trước cho cô.

Thời gian làm việc của Cận Châu cũng bắt đầu rút ngắn, mỗi ngày ở công ty không quá năm tiếng.

Vì thế, An Chi Dư thường cười trêu anh: "Ai cũng như anh, chắc chồng nhà người ta bị đuổi việc hết rồi."

Càng gần ngày dự sinh, giấc ngủ của An Chi Dư càng mỏng. Chỉ cần một cử động nhẹ của thai nhi, vai cô lại giật nhẹ, mắt còn chưa kịp mở ra, tay đã theo phản xạ đặt lên bụng.

Hai nhóc con vốn rất ngoan, hiếm khi quấy rầy cô, vì vậy số lần cô cảm nhận được thai máy không nhiều.

Sợ vừa rồi chỉ là ảo giác, An Chi Dư lặng lẽ chờ thêm một lát, cảm nhận được bên trái rốn lại động đậy, cô vội lắc vai Cận Châu.

Lắc một lúc lâu, Cận Châu mới choàng tỉnh ngồi dậy: "Sao thế?"

"Vừa rồi chúng nó cử động!" An Chi Dư ngước lên nhìn anh: "Anh xem này---"

Ánh mắt cô dừng trên trán Cận Châu: "Sao anh lại đổ nhiều mồ hôi thế?"

Cận Châu đưa tay sờ lên, lúc này mới nhớ lại giấc mơ vừa trải qua.

"Không sao, có thể là nóng," anh chậm rãi nhìn xuống bụng An Chi Dư: "Em vừa nói, các con cử động hả?"

"Ừm," An Chi Dư đặt tay lên chỗ vừa động hai lần: "Ngay đây."

Cận Châu cúi xuống, chăm chú nhìn chỗ đó.

Đợi một hồi lâu mà không thấy cử động gì nữa...

"Không biết lần sau là khi nào..."

Giọng cô thoáng buồn, Cận Châu nhìn cô một lúc rồi cúi xuống hôn lên rốn cô.

"Còn hơn hai tuần nữa là chúng ta có thể gặp các con rồi. Khi đó, có thể thật sự nhìn thấy hai nắm tay bé xíu, đôi bàn chân nhỏ xíu của chúng..."

An Chi Dư nằm nghiêng, vì bụng nhô lên, cô gần như phải nghiêng 45 độ mới tựa được vào cánh tay của Cận Châu.

Lớp da bụng mỏng "bao bọc" hai nhóc con áp sát vào bụng rắn chắc của Cận Châu. Anh vừa dỗ cô nhắm mắt vừa nghĩ lại cơn ác mộng ban nãy.

Cứ như vậy, anh đợi đến khi trời sáng trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

Hơn sáu giờ, tiếng thở của An Chi Dư đều hơn, Cận Châu mới nhẹ nhàng xuống giường.

Giống anh, Sầm Tụng cũng có thói quen dậy sớm, nghe giấc mơ của anh xong, anh ấy cười: "Bế một đứa trẻ cũng ngã được, tôi phục cậu rồi đấy."

"Tôi đã nói là mơ mà!"

"Nếu là mơ thì cậu căng thẳng làm gì?"

Cận Châu: "..."

Là người từng trải, nên phần nào Sầm Tụng cũng hiểu được sự lo lắng khi lần đầu làm cha của Cận Châu.

"Không sao đâu, hồi xưa lúc Thư Ngật còn nhỏ, chẳng phải cậu cũng từng bế nó rồi sao?"

Cận Châu không nhớ lần đầu bế Thư Ngật là khi nào, nhưng chắc chắn không phải lúc mới sinh.

Nghĩ đến sinh linh nhỏ bé, mềm mại ấy, Cận Châu chợt cảm thấy mình không dám chạm vào.

Thấy anh im lặng, Sầm Tụng thở dài: "Hay là tôi dạy cậu?"

Cận Châu hỏi: "Dạy thế nào?"

"Chuyện này dễ mà." Sầm Tụng nói: "Mua một con búp bê, dạy vài lần là cậu biết thôi!"

Nghe đến búp bê, mắt Cận Châu bỗng sáng lên.

Vì An Chi Dư dậy muộn, ăn sáng xong cũng gần mười giờ.

Thấy Cận Châu buông đũa, An Chi Dư liền giục: "Anh mau đi làm đi!"

Cận Châu lại ngồi trên ghế không nhúc nhích.

Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của anh, An Chi Dư bật cười: "Sao vậy?"

Cận Châu kéo ghế lại gần cô: "Anh muốn đăng ký khóa học dành cho cha tương lai."

An Chi Dư không xa lạ gì với loại khóa học này, trước đây trong lớp yoga cho bà bầu, Cận Châu đã đưa cô đến, ở đó cũng có lớp học này.

Nhưng điều khiến cô tò mò là: "Sao đột nhiên anh muốn đi học thế?"

Không thể kể lại giấc mơ đêm qua làm anh hoảng hồn, phải không!

Cận Châu nắm tay cô, nhẹ nhàng v**t v*: "Chỉ là anh muốn làm quen trước, để sau này khỏi lúng túng."

"Không phải có bảo mẫu à, sau khi con sinh ra, anh có thể học từ bảo mẫu mà!"

Không biết có phải vì ngày sinh con đang đến gần mà trong lòng anh càng ngày càng nhiều lo lắng hay không.

Cận Châu cười nhẹ: "Anh chỉ sợ..." Anh ngập ngừng rồi nói tiếp: "Sợ mình đến lúc đó sẽ vụng về."

Biểu cảm phức tạp hiện rõ trên mặt anh, không giấu giếm, tất cả đều được An Chi Dư nhìn thấu.

"Vậy... chúng ta đi xem thử nhé?"

Nói là lớp học cho cha tương lai, nhưng thực ra chỉ dạy các kỹ thuật bế bé, các bước thay tã và lưu ý khi tắm cho bé.

Trong lớp có hơn chục chiếc bàn, trước mặt mỗi người cha tương lai là một con búp bê giống như thật.

"Làm giống thật quá!"

An Chi Dư chọc nhẹ ngón tay, con búp bê kêu "Oa", làm cô giật mình lùi lại vài bước.

Giảng viên nữ trên bục giảng giải thích: "Búp bê này có nhiều cảm biến, nếu chạm vào những chỗ nhạy cảm của bé, búp bê sẽ khóc."

An Chi Dư lè lưỡi.

Không biết có phải lời giảng viên gợi lên sự tò mò của các cha tương lai hay không, xung quanh tiếng khóc của búp bê liên tục vang lên.

Cận Châu đưa tay sờ lên mặt búp bê, đôi mắt đen nhánh của nó chớp chớp, khóe miệng nở nụ cười.

An Chi Dư khẽ cười: "Công nghệ cao ghê."

Nói rồi, cô lấy tay gãi nhẹ vào lòng bàn chân của búp bê, tiếng cười khúc khích lại vang lên.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu học cách bế trẻ sơ sinh."

Cận Châu chăm chú nghe giảng, tay phải đỡ phần mông và eo của búp bê, đồng thời tay trái đỡ phần gáy và cổ.

"Cách đỡ tay vừa rồi là dùng để bế trẻ sơ sinh từ giường lên và đặt xuống. Mọi người hãy luyện tập thêm vài lần, lát nữa chúng ta sẽ học cách bế bằng cổ tay."

Thấy Cận Châu bế và đặt búp bê xuống mấy lần, An Chi Dư cũng muốn thử: "Em thử bế xem."

Cô nghĩ sẽ dễ dàng, nhưng vừa bế lên búp bê đã khóc.

Cận Châu vội sửa lại: "Không được nắm cổ bé như vậy, phải như thế này," anh nhẹ nhàng đỡ búp bê từ tay cô.

An Chi Dư nhìn anh, ngạc nhiên: "Anh học nhanh thật!"

Không biết vì quá tập trung hay do học nhanh thật, không chỉ cách đỡ tay mà cả cách bế bằng cổ tay vốn phức tạp hơn, anh đều nắm bắt tốt và thực hiện chính xác.

Sau khóa học dài một tiếng rưỡi, còn phải trải qua "bài thi" một kèm một với giảng viên.

Gần đây, Cận Châu cứ hai ba ngày lại đăng một bài trên trang cá nhân. Số bạn bè trong danh sách liên lạc Wechat cá nhân của anh không nhiều, tổng cộng chỉ hơn hai mươi người.

Vừa về đến nhà, Sầm Tụng đã gọi điện đến.

"Cậu đăng gì trên trang cá nhân vậy?"

"Cậu không nhận ra à?"

Đó là giấy khen anh nhận được ở lớp học, và bức ảnh anh tự bế búp bê mô phỏng.

Làm sao Sầm Tụng biết được rằng sáng nay Cận Châu đã đi tham gia lớp học chuẩn bị làm cha chứ. Dù sao cuộc gọi buổi sáng cũng chỉ kết thúc bằng một tiếng "Cảm ơn" từ Cận Châu, nên Sầm Tụng cứ nghĩ rằng anh mua búp bê là để học hỏi từ cậu.

"Được thôi," Sầm Tụng thở dài bất lực: "Đã mua rồi thì lát nữa tôi qua chỉ cậu."

Cận Châu đáp lại: "Không cần, tôi biết rồi."

Sầm Tụng: "..."

Cả buổi chiều, Cận Châu và An Chi Dư cứ xoay quanh con búp bê mô phỏng đó.

Dì Cố đứng bên cạnh cười mãi: "Ông chủ à, búp bê này khác xa em bé thật lắm," bà ấy vừa nói vừa giơ tay làm động tác: "Em bé thật ấy, mềm đến mức cậu không biết phải đỡ thế nào đâu."

Lời nói của dì Cố làm tan biến mọi sự tự tin vừa mới xây dựng được của Cận Châu.

Người ta thường nói phụ nữ mang thai mới bị lo âu trước khi sinh, nhưng cảm giác này lại xuất hiện ở Cận Châu, đặc biệt là khi cùng bác sĩ Lưu xác định ngày An Chi Dư sẽ mổ sinh, anh nghe về các rủi ro như chảy máu nhiều, thuyên tắc, nhiễm trùng có thể xảy ra trong khi phẫu thuật.

Nghe xong, Cận Châu không thể giữ bình tĩnh nổi: "Chẳng phải mổ sinh là an toàn nhất sao, sao lại có những rủi ro này?"

Bác sĩ Lưu giải thích: "Hiện tại, không có loại phẫu thuật nào đảm bảo an toàn 100%, những điều tôi vừa nói đều là các tình huống có thể xảy ra trong hoặc sau khi mổ. Nhưng cậu yên tâm, qua các lần kiểm tra gần đây của vợ cậu, tình hình của cô ấy rất tốt, không cần phải lo lắng."

Dù hiểu đây chỉ là thông báo trước khi phẫu thuật, nhưng khi trở thành người nhà của người sắp trải qua ca mổ, tâm lý của Cận Châu không thể chỉ dừng lại ở kiến thức được.

Trên đường về nhà, anh im lặng suốt, An Chi Dư ngồi ghế phụ, chăm chú nhìn gương mặt nghiêng của anh.

Cô muốn an ủi nhưng không biết phải nói gì, vì trong lòng cô lúc này cũng rối bời. Từ đầu, cô đã hy vọng sẽ được sinh thường.

Tới cửa nhà, An Chi Dư đặt tay lên tay anh đang đặt trên cần số.

"Chồng à, hay là em sinh thường nhé, em có thể---"

"Không được!" Cận Châu lập tức đè nén tâm trạng đang loạn nhịp: "Bác sĩ nói rồi, khung xương chậu của em hơi hẹp, không thuận lợi cho sinh thường."

Thật ra dù cô có đủ điều kiện để sinh thường, Cận Châu cũng không muốn để cô chọn cách đó. Một thai có lẽ còn được, nhưng song sinh, anh không thể tưởng tượng nổi quá trình sinh thường sẽ đau đớn đến mức nào, cô sẽ phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở.

"Không sao đâu," Cận Châu nắm chặt tay cô, không biết là đang an ủi cô hay chính mình: "Bác sĩ Lưu nói tình trạng của em rất tốt, sẽ không xảy ra những chuyện ngoài ý muốn đó đâu!"

Ca mổ được ấn định vào lúc hai giờ chiều ngày 26 tháng Ba.

Trưa ngày 23 tháng Ba, ông bà nội, cùng vợ chồng Kiều Mộng cũng đã từ Anh trở về.

Sáng ngày 25 tháng Ba, An Chi Dư nhập viện An Hoa.

Tối hôm đó, Sầm Tụng và Diêm Sân, cùng ông cụ Sầm cũng đến thăm.

An Chi Dư cố gắng chống người ngồi dậy trên giường.

Diêm Sân liền chạy tới đỡ tay cô: "Cô cứ tựa xuống đi!"

Bây giờ mỗi khi cử động, An Chi Dư đều th* d*c: "Tôi bảo cô không cần đến rồi mà?"

"Phải có một bà bầu tới cổ vũ để cô tự tin hơn chứ!"

Sầm Tụng kéo ghế lại phía sau vợ: "Thế Cận Châu đâu rồi?"

Kiều Mộng đáp: "Đi ký giấy cam kết mổ với bác sĩ rồi."

Người chính không ở đây, Sầm Tụng tranh thủ trêu: "Dạo này chắc là cậu ta ăn không ngon ngủ không yên?"

Ông cụ Sầm cười hô hô: "Nói như thể lúc trước cháu có ăn ngon ngủ yên ấy."

Sầm Tụng: "..."

Chỉ một lát sau, Cận Châu quay trở lại.

Thấy vẻ mặt anh nặng nề, Sầm Tụng lại tiếp tục.

"Nhìn cậu kìa, có gì to tát đâu mà lo lắng đến thế?"

Cận Châu không buồn đáp lại, đi thẳng tới bên giường bệnh: "Đêm nay sau hai giờ sáng là không được ăn uống nữa, giờ em đói không?"

An Chi Dư mỉm cười lắc đầu: "Trước khi anh đi gặp bác sĩ, em mới ăn rồi mà."

Tâm trí anh bây giờ bắt đầu rối loạn cả lên.

Kiều Mộng vỗ nhẹ vai anh: "Đừng ngồi ở đây nữa, ghế kia kìa!"

Như không nghe thấy, Cận Châu vẫn nắm tay An Chi Dư: "Mai anh sẽ ở ngay ngoài cửa đợi em, đừng sợ, nghe thấy không?"

Sầm Tụng không chịu nổi: "Giờ nói những lời này hơi sớm đấy!"

Cận Châu quay lại trừng mắt nhìn anh ấy: "Cậu có im đi được không?"

Ông cụ Sầm kéo Sầm Tụng qua một bên: "Đợi đến lúc Diêm Sân sinh, ông xem cháu còn tỏ ra bình tĩnh được thế nào!"

Sầm Tụng: "..."

Bên giường, bàn tay của An Chi Dư lúc thì bị Cận Châu siết chặt, lúc lại được thả lỏng: "Anh vốn muốn vào cùng em, nhưng bác sĩ nói sinh thường thì được, còn mổ thì không."

Giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng và bất lực. Nếu không có ai ở đây, An Chi Dư thật sự muốn ôm anh...

Cận Châu chẳng để ý đến ai, cầm tay cô đưa lên môi: "Xin lỗi, lúc này đây, anh không thể giúp gì được, cũng không thể chịu chút đau nào thay em."

Thấy mắt An Chi Dư đỏ lên, Kiều Mộng khều nhẹ vai anh: "Thôi, đừng nói mấy lời này làm con bé buồn nữa."

An Chi Dư vừa khóc vừa cười, hít mũi nói: "Đúng đấy, anh muốn em khóc trước mặt mọi người sao?"

Lúc này Cận Châu mới quay đầu nhìn một lượt mọi người: "Mọi người về hết đi!"

Sau khi mọi người rời khỏi, Cận Châu buộc một sợi dây đỏ vào chân cô, sợi dây có ba chiếc bùa bình an.

Anh chẳng mong gì hơn, chỉ mong cô và hai bé trong bụng bình an vô sự.

Chỉ cần bình an, là đủ rồi.

Bình Luận (0)
Comment