Ca phẫu thuật dự kiến diễn ra lúc hai giờ chiều. Đúng một giờ, An Chi Dư được hai y tá đưa vào phòng phẫu thuật để chuẩn bị.
Suốt chặng đường, Cận Châu luôn cúi người nắm chặt tay cô. Khi đến trước cửa phòng phẫu thuật, anh nói: "Đợi chút."
Trán anh lấm tấm mồ hôi, lòng bàn tay cũng ướt nhẹp: "Một chút nữa khi vào bên trong đừng căng thẳng nhé."
Thật ra, người căng thẳng nhất ở đây lại là anh, còn hơn cả cô – người sắp trải qua ca mổ.
An Chi Dư gật đầu: "Em không căng thẳng đâu."
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, giọng run rẩy: "Anh sẽ ở ngay bên ngoài, có chuyện gì cứ gọi anh!"
Các y tá bên cạnh không nhịn được cười thầm.
An Chi Dư cũng muốn cười nhưng phải kìm lại: "Vâng."
Anh vẫn không yên tâm, liếc nhìn cổ chân cô rồi dặn dò y tá: "Vòng bình an trên chân cô ấy không được tháo ra đâu nhé, tôi đã dặn bác sĩ Lưu rồi!"
Hai y tá gật đầu: "Yên tâm đi, chỉ khoảng một tiếng là xong thôi!"
Nhưng anh làm sao có thể yên tâm được, tim cứ như muốn nhảy lên tận cổ, cả đêm đều là cảm giác hồi hộp.
An Chi Dư rút tay khỏi tay anh, giúp anh lau mồ hôi trên trán: "Em vào đây."
"Ừ." Nói xong, Cận Châu đặt một nụ hôn lên trán cô: "Anh sẽ đợi em và các con ở ngoài."
Mọi người xung quanh đứng thành một hàng, ai cũng bước lên một chút, định nói gì đó nhưng rồi lại chẳng biết phải nói gì, vì những gì cần nói anh đều đã nói hết.
Chiếc giường bệnh được đẩy vào phòng phẫu thuật, Cận Châu bị ngăn lại bên ngoài.
Qua ô cửa kính nhỏ, anh nhìn theo bóng dáng An Chi Dư nằm trên giường bệnh khi chiếc giường rẽ vào một góc...
Kiều Mộng bước đến: "Đừng nhìn nữa, qua kia ngồi đợi đi!"
Anh đứng yên, bàn tay buông thõng bên người vẫn siết chặt lại, lẩm bẩm: "Đêm qua vợ con hơn hai giờ mới ngủ... Sáng cũng không ăn gì... Nếu không có sức thì phải làm sao..."
Sầm Tụng cố nén cười: "Mổ đẻ mà, không tốn sức đâu."
Phòng Văn Mẫn bước đến: "Thôi nào, đừng đứng nữa, qua ngồi một lát đi."
Nhưng anh vẫn đứng đó như một bức tượng, không hề nhúc nhích: "Con không mệt ạ."
Ông cụ đến, kéo tay anh: "Cháu cứ đứng nhìn như thế thì cũng không thể đưa cháu dâu ra được đâu!"
Ông cụ kéo mạnh tay anh, ấn ngồi xuống ghế chờ gần phòng phẫu thuật nhất: "Ngồi ở đây đợi!"
Cận Châu nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng phẫu thuật, mắt không rời đi chút nào.
Hành lang yên ắng, có thể nghe rõ tiếng kim giây chuyển động trên chiếc đồng hồ treo tường.
Có lẽ vì quá yên tĩnh, những lời bác sĩ Lưu dặn anh hôm qua về những biến chứng có thể xảy ra trong lúc mổ cứ lần lượt hiện lên trong đầu anh, từng chữ từng chữ một.
Anh cố ép mình không nghĩ đến, nhưng hoàn toàn không thể ngăn nổi.
Sầm Tụng ngồi cạnh anh, khoanh chân: "Bây giờ mọi lo lắng của cậu đều thừa thãi cả rồi."
Câu này nếu người khác nói thì cũng đành, đằng này lại là anh ấy nói...
Ánh mắt Cận Châu vẫn dừng lại trên ô cửa kính của phòng phẫu thuật: "Nghe nói lần trước Diêm Sân ra khỏi phòng phẫu thuật, chân cậu cũng mềm nhũn hết cả."
Người này thật là...
Sầm Tụng cười khổ: "Cậu không nhận ra đây là câu an ủi sao?"
Anh hiểu, nhưng bây giờ anh chẳng muốn nghe gì cả, cũng chẳng vào được tai.
Ba giờ mười phút, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.
Cận Châu sững lại, sau đó là người đầu tiên lao tới: "Sao rồi, vợ tôi không sao chứ?"
Cô y tá ở cửa vẫn là người đã đưa An Chi Dư vào trước đó, cô ấy khẽ cười: "Anh không muốn hỏi về các con à?"
Lúc này anh vẫn chưa để tâm đến các con: "Vợ tôi khi nào mới được ra?"
Cô y tá không trả lời ngay, mà quay sang chúc mừng gia đình đang đứng xung quanh: "Chúc mừng nhé, một cặp sinh đôi long phụng."
Nói xong câu này, cô ấy mới quay lại nhìn Cận Châu: "Yên tâm, vợ anh ổn cả."
Không thấy người, lòng anh vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.
"Vậy... những tình huống bất ngờ đó, không xảy ra chứ?"
Có lẽ đây là lần đầu tiên y tá thấy một người chồng căng thẳng như anh, mỗi khi nhìn thấy vẻ căng thẳng của anh là cô lại muốn bật cười.
"Yên tâm đi, ca mổ rất thuận lợi!"
Anh vẫn còn hoang mang, vì vậy dù nghe thấy từ "sinh đôi long phụng" cũng cố kìm nén niềm vui và sự xúc động.
Cận Châu tiếp tục hỏi y tá: "Khi nào vợ tôi ra?"
"Bác sĩ Lưu đang khâu vết mổ, nhiều nhất là nửa tiếng nữa cô ấy sẽ ra thôi. Mọi người có thể qua phòng bệnh đợi trước, một lát nữa y tá sẽ đưa các bé vào."
Nói xong, y tá lại đi vào.
Cận Châu đứng yên ở cửa, có lẽ vì sự căng thẳng trong lòng đang dần hạ xuống, chân phải anh bất giác mềm nhũn.
Kiều Mộng vội đỡ anh: "Con về phòng bệnh trước đi, các cháu sẽ được đưa vào ngay---"
Cận Châu đẩy tay bà ấy ra: "Mọi người đi trước đi, con sẽ ở đây đợi Chi Dư ra."
Suy nghĩ muốn là người đầu tiên bế hai đứa nhỏ của anh giờ đã bay biến khỏi đầu.
Kiều Mộng hiểu rằng khuyên anh cũng vô ích, bèn nói: "Được rồi, mẹ sẽ ở lại đây đợi cùng con." Sau đó bà ấy quay lại: "Ông xã, anh dẫn cha mẹ về phòng bệnh trước."
Phòng Văn Mẫn cũng ở lại cửa phòng phẫu thuật, vì với bà, không có gì quan trọng hơn con gái mình.
Hai mươi phút sau, An Chi Dư được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Thấy nụ cười trên môi cô, trái tim Cận Châu cuối cùng cũng trở về vị trí ban đầu.
Sự căng thẳng và lo lắng đã biến mất, thay vào đó là lòng xót xa: "Vết thương có đau không?"
An Chi Dư lắc đầu: "Bây giờ em chưa cảm thấy gì."
Cận Châu nắm lấy bàn tay không cắm kim truyền của cô, vừa nắm anh liền nhíu mày: "Y tá, cô ấy đang run!"
Y tá giải thích: "Do tác dụng của thuốc tê thôi, một lát nữa sẽ ổn."
An Chi Dư khẽ lay tay anh: "Bác sĩ Lưu cũng nói là không sao."
Thật sự không sao chứ?
Trái tim anh vừa yên ổn lại bỗng nhảy lên lần nữa. Giống như khi vào phòng phẫu thuật, anh nắm tay cô không rời, chỉ có đôi chân di chuyển theo giường bệnh.
Kiều Mộng khoác tay Phòng Văn Mẫn, cười trêu chọc dáng vẻ cúi thấp lưng của anh đi dọc hành lang: "Một chuyện vui vẻ thế này lại bị nó làm cho căng thẳng."
Với tư cách là mẹ, Phòng Văn Mẫn lo lắng không kém gì Cận Châu, vì vậy hôm nay bà không nói nhiều.
Nhưng với tư cách là mẹ vợ, bà thật sự ngạc nhiên và cảm thấy an lòng khi thấy con rể có phản ứng như vậy.
Ông cụ vừa rồi ở cửa phòng phẫu thuật không dám cười, đến khi vào phòng bệnh vẫn không dám cười to, sợ mình thể hiện thái quá làm hai nhóc nhỏ trên giường con sợ.
Ông cụ Sầm đứng bên cạnh, cười bảo: "Vừa rồi tôi thấy cha của Cận Châu định bế cháu, nhưng lại co tay lại rồi?"
"Ông không hiểu rồi," ông cụ Cận tỏ vẻ đắc ý: "Đây là quy tắc của nhà họ Cận."
"Quy tắc gì?" Ông cụ Sầm không hiểu.
"Đầu tiên phải là cha mẹ bế, những người khác phải xếp hàng chờ!"
Ông cụ Sầm ngẩn người, trầm ngâm vài giây rồi bật cười: "Vậy các ông còn phải đợi lâu đấy."
Ông cụ Cận nhìn: "Ý ông là gì?"
Ông cụ Sầm nhất quyết không nói rõ: "Ông cứ đợi mà xem!"
Nhà họ Cận và nhà họ chắc chắn là một cặp đôi ăn ý.
Tiếng bánh xe lăn tới, An Chi Dư được đẩy vào, nhóm người vây quanh xe của hai em bé liền chuyển qua bên giường bệnh.
Câu đầu tiên An Chi Dư nói là: "Em bé đâu rồi?"
Ông cụ vội vã đẩy lưng Cận Châu: "Cháu mau bế hai đứa nhỏ đến cho vợ xem đi!"
Cận Châu ngồi cạnh giường không nhúc nhích: "Điều quan trọng nhất lúc này là em nghỉ ngơi, bế các con sau cũng được."
An Chi Dư lay lay bàn tay được anh nắm: "Em không bế, chỉ cần nhìn một cái thôi."
Với giọng mềm mỏng, cùng sự động viên từ mọi người xung quanh, Cận Châu không còn cách nào khác ngoài việc đứng lên: "Chỉ nhìn một chút thôi, hiện tại em còn chưa thể cho con ti đâu."
Đợi An Chi Dư gật đầu, anh mới xoay người.
Sầm Tụng không chen lấn, chỉ đứng bên cạnh chiếc giường nhỏ của hai đứa trẻ.
"Trông cũng xấu xí giống như lúc Thư Ngật nhà ta vừa sinh ra vậy nhỉ?"
Cận Châu nhìn một bên rồi bên kia...
Nói thế nào đây, dù không đẹp như tưởng tượng, nhưng là con của mình, anh chẳng thể chê trách gì.
Sầm Tụng thấy anh nhìn mãi, mỉm cười hỏi: "Có nhận ra con gái và con trai không?"
Thật ra, khó mà nhận ra.
Sầm Tụng bật cười chán nản: "Một đứa quấn chăn hồng, một đứa chăn xanh, nhìn vậy còn không nhận ra sao?"
Cận Châu: "..."
Giường của hai em bé có thể di chuyển, Cận Châu đẩy từng cái giường đến bên cạnh giường bệnh.
"Cháu dâu đang nằm không thể nhìn thấy, cháu bế lên đi!"
Ông cụ rõ ràng đã có ý đó từ lâu, nhưng Cận Châu không đoán ra.
"Bế lên sẽ làm chúng tỉnh dậy!" Anh ngồi xổm xuống, nghiêng một trong hai chiếc giường nhỏ khoảng ba mươi độ, tay đỡ bụng bé.
"Em có nhìn thấy không?"
An Chi Dư cúi đầu, nhìn vài giây rồi cười: "Đây là Cận Vân Châu phải không?"
Cận Châu cứ nghĩ cô phân biệt qua màu chăn: "Anh còn chưa để ý màu chăn."
An Chi Dư lại nói: "Không phải chăn, trong phòng phẫu thuật, bác sĩ đã cho em xem qua một lần, tóc của Vân Nghê không đen bằng."
Mọi người đứng cuối giường lập tức nhìn tóc của hai đứa trẻ, chỉ có Cận Châu---
"Em đã nhìn thấy rồi sao?"
Ý anh là: đã nhìn rồi, vậy thì không cần xem lại nữa.
Thấy anh lại ngồi xuống bên giường, ông cụ kéo vai anh: "Cháu bế lên một chút đi!"
Cận Châu kéo chăn lên cho An Chi Dư, nhìn lại: "Để chúng ngủ, mọi người cũng nhỏ tiếng thôi, đừng làm chúng thức giấc."
Em bé không được làm ồn, vợ cũng cần nghỉ ngơi.
Nhóm người bên giường đều bị Cận Châu đuổi ra phòng khách bên ngoài.
Ông cụ với vẻ mặt ấm ức: "Thằng nhóc này, bế một cái thì thiếu mất miếng thịt hay sao?"
Ông cụ Sầm cười trộm: "Đã bảo mà, ông có đợi mới được bế đấy!"
Phòng bệnh là căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, hai đứa bé được đẩy đến bên giường của Cận Châu sau khi anh đóng cửa lại.
"Được rồi, chúng ở đây rồi, em cứ yên tâm ngủ đi!"
An Chi Dư đêm qua ngủ muộn, Cận Châu thậm chí còn thức trắng đêm.
"Anh không buồn ngủ à?"
"Không," anh kéo chăn đắp cho cô: "Giờ em không ngủ, đến khi thuốc mê hết tác dụng, muốn ngủ cũng khó."
An Chi Dư nhìn hai chiếc giường trẻ con cách một sải tay, khóe miệng cười mãi không ngừng.
"Lúc bác sĩ cho em nhìn, Vân Nghê khóc dữ lắm, có y tá bảo, sau này chắc con bé sẽ là đứa nóng tính."
Cận Châu nghiêng người nhìn bé có tóc không đen lắm: "Con gái có cá tính tốt đấy." Để khỏi bị ức h**p.
Anh chỉ nhìn vài giây rồi quay lại: "Nhắm mắt ngủ đi."
Rõ ràng là giọng ra lệnh, nhưng lại mang ý cầu xin và dỗ dành.
An Chi Dư giờ không buồn ngủ, chỉ muốn nói chuyện với anh: "Khi y tá ra ngoài nói là sinh đôi một trai một gái, lúc đó anh cảm thấy thế nào?"
Lúc đó...
Cận Châu do dự hai giây rồi thật thà nói: "Lúc đó anh ngồi bên ngoài, vừa muốn cánh cửa đó mở, lại vừa sợ nó mở, khi y tá ra, phản ứng đầu tiên của anh là..."
Anh dừng lại một chút, ánh mắt cẩn thận nhìn cô: "Anh nói rồi em không được giận nhé."
An Chi Dư cười: "Không giận, anh nói đi."
Anh nói: "Cứu mẹ trước."