Ánh nắng đầu hạ, dịu dàng và ấm áp.
Vì tối nay sẽ sang nhà Sầm Tụng chơi, nên buổi chiều, Cận Châu đưa An Chi Dư và hai nhóc con đi dạo trung tâm thương mại.
Đã lâu rồi không ra ngoài, mọi thứ đều mới mẻ trong mắt An Chi Dư. Trái ngược với cô, hai nhóc con trong xe ngủ rất say.
Ban đầu, An Chi Dư định lên thẳng cửa hàng đồ trẻ em ở tầng bốn, nhưng Cận Châu lại đưa cô tới tầng một để mua hai chiếc túi. Mua xong, cô hỏi: "Có thể đi lên tầng bốn chưa?"
Cửa hàng đồ trẻ em nằm ở tầng bốn.
Cận Châu đáp không vội, rồi dắt cô vào thang máy trực tiếp lên tầng hai.
"Lên tầng hai làm gì?"
Tầng hai toàn là cửa hàng thời trang nữ.
Cận Châu bảo: "Mua cho em vài chiếc váy."
An Chi Dư không muốn mua: "Thời gian qua anh đã mua cho em không ít rồi mà."
Trong khoảng thời gian An Chi Dư ở cữ, Cận Châu đúng là đã mua cho cô nhiều thứ, nhưng tất cả đều đặt từ trang web, không giống với việc tự tay mua cùng cô.
"Thử xem nào," anh nói, "Chọn cái em thích."
Kết quả là vào vài cửa hàng thời trang nữ, An Chi Dư chỉ ngồi trên ghế sofa ngắm hai nhóc con, còn anh thì loay hoay chọn đồ.
"Mấy bộ này, lấy cỡ M hết nhé. Làm ơn gói lại giúp tôi."
Nhân viên có phần bất ngờ: "Cần thử không ạ?"
Cận Châu nói không cần.
Anh chọn toàn kiểu dáng rộng rãi, An Chi Dư mặc vừa hay không, hoặc trông có hợp không, anh còn nắm rõ hơn cả cô.
Rời khỏi cửa hàng, An Chi Dư lại lắc nhẹ tay anh: "Được lên tầng bốn chưa?"
Cận Châu bật cười: "Được rồi."
Lên tới cửa hàng đồ trẻ em, niềm đam mê mua sắm của An Chi Dư bùng lên mạnh mẽ.
Khăn yếm đẹp, tất cũng dễ thương, cả đôi giày mà hai nhóc chưa đi vừa, cô cũng cầm lên ngắm nghía mãi không thôi.
Cận Châu đẩy xe nôi đôi, đi theo phía sau nhìn cô: "Thích thì mua."
An Chi Dư ngần ngại cười.
Dù nhà họ không thiếu tiền, nhưng cô vẫn thấy có chút phung phí.
Nhưng trong lúc cô còn đang nhìn đôi giày xanh và hồng, Cận Châu đã lặng lẽ bỏ cả hai vào giỏ hàng khi cô không chú ý.
Dạo quanh một vòng, cuối cùng An Chi Dư mới nhận ra giỏ hàng đã đầy ắp, toàn là những món đồ mà cô chỉ ngắm rồi đặt lại như quần áo, giày dép, mũ cho trẻ em.
"Sao anh lại--- "
"Để cho tụi nhỏ chụp hình mặc chơi mà."
Anh vừa nói vậy, An Chi Dư liền im lặng.
Dạo này, cô đăng bài trên trang cá nhân rất thường xuyên, gần như biến thành một nơi chuyên khoe con.
Ở tầng bốn có mấy cửa hàng đồ mẹ và bé lớn, Cận Châu dẫn cô đi khắp nơi. Đồ của hai nhóc nhà mình xong, còn mua cho Thư Lê, rồi thêm đồ chơi cho Thư Ngật. Cứ đi mua liên tục như thế mà chẳng mấy chốc đã đến sáu giờ.
Hai nhóc con rất biết canh giờ, vừa vào bãi xe ngầm, An Chi Dư vừa lên xe thì hai đứa đã lần lượt tỉnh dậy.
Trước kia, Sầm Tụng đi đâu cũng mang theo một túi lớn, bên trong chẳng biết có những gì mà lúc nào cũng phồng căng.
Giờ Cận Châu đã hiểu, đó là tã, sữa bột, nước nóng, khăn ướt, khăn khô, thậm chí còn phải mang cả một bộ đồ dự phòng...
Sau khi thay tã cho hai đứa, An Chi Dư bắt đầu cho Vân Châu bú sữa.
Vân Nghê nằm bên cạnh, mắt mở to nhìn.
Cận Châu vừa lắc bình sữa vừa nhìn cô bé: "Ghen tị nhỉ? Đợi khi nào con bắt đầu ăn, anh trai đã no rồi."
Quả thật, đợi đến khi Vân Nghê uống sữa xong, trời cũng đã tối.
Sầm Tụng gọi điện tới: "Tới đâu rồi?"
Cận Châu vừa cho xe ra khỏi bãi đỗ: "Hai mươi phút nữa tới."
"Mau lên, tôi nấu ăn xong hết rồi!"
So với nhà Cận Châu có hai bảo mẫu, thêm vài người lớn thay phiên chăm sóc, nhà Sầm Tụng chỉ có một dì giúp việc và ông cụ.
Nhưng may mắn là, Thư Ngật rất ngoan không làm phiền ai, còn Thư Lê vừa đầy tháng cũng hiếm khi khóc lóc.
Phòng khách yên ắng, hoàn toàn không giống như một ngôi nhà có hai đứa trẻ.
An Chi Dư khẽ hỏi: "Thư Lê đang ngủ à?"
"Chưa đâu." Diêm Sân chỉ vào sofa: "Còn đang chơi đấy!"
Từ khi Thư Lê chào đời, An Chi Dư chỉ xem qua ảnh, chưa gặp em bé ngoài đời thật.
"Càng ngày càng giống Thư Ngật!"
Thư Ngật càng lớn, nét mặt càng giống hệt Sầm Tụng.
Có nghĩa là, cả con trai và con gái của Sầm Tụng đều giống cha.
Diêm Sân than nhẹ: "Đến cả lúm đồng tiền cũng di truyền nữa!"
"Con gái có lúm đồng tiền trông đáng yêu mà!"
An Chi Dư khẽ cười, trêu bé Thư Lê hai tiếng, bé liền cười, lúm đồng tiền y hệt như bản sao của Sầm Tụng.
Trong bếp, Sầm Tụng cười tít một bên lúm đồng tiền của mình.
"Sao nào, con gái nhà tôi có phải đáng yêu hơn Vân Nghê nhà cậu không?"
"Chẳng thấy gì cả."
Trong mắt phụ huynh, không ai có thể sánh được con mình.
Sầm Tụng biết ngay anh sẽ nói thế, không nhường nhịn: "Nhưng bé nhà tôi ngoan hơn bé nhà cậu đấy."
Nói thật lòng, Cận Châu đáp: "Con gái lớn sẽ thay đổi nhiều."
Sầm Tụng bật cười: "Để xem bé nhà cậu lớn lên thế nào."
*
Vân Nghê biết đi sớm hơn Vân Châu, mới mười một tháng đã có thể vịn sofa đi chập chững.
Hiện giờ cô bé vừa tròn một tuổi, đôi chân nhỏ mũm mĩm cứng cáp hơn hẳn.
Dù trong mắt người ngoài, cô bé hay làm nũng và bướng bỉnh, nhưng trước mặt cha, cô bé lại ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ hiền lành không gì sánh được.
Nghe lời cha, cô bé đi quanh sofa hai vòng, cuối cùng trở về đứng trước gối của cha, giơ tay: "Cha, bế."
Cận Châu dành ra một tay, giơ tay đón cô lên ngồi trên đùi: "Cha đang làm việc, lát nữa sẽ chơi cùng con."
Hiện giờ mỗi ngày, Cận Châu đều đi làm đúng giờ, An Chi Dư cũng đã đi làm lại sau khi hết kỳ nghỉ sinh.
Ông bà nội cùng vợ chồng Kiều Mộng đã trở lại Anh, giờ đây nhà chỉ còn dì Cố và hai cô bảo mẫu, thêm mẹ vợ Phòng Văn Mẫn cũng chuyển đến ở cùng.
"Vân Nghê." Phòng Văn Mẫn đứng phía sau sofa, đưa tay gọi cô bé: "Cha đang bận, bà ngoại đưa con ra sân xem cá vàng nào."
Vân Nghê ôm chặt cổ cha: "Không đi!"
Cận Châu vẫn tập trung vào máy tính: "Không sao đâu mẹ, con bé không quấy phá."
Với cha, Vân Nghê hoàn toàn không nghịch, ngay cả khi anh không nhìn, cô bé cũng không dám tỏ vẻ gì tủi thân.
Ngoan ngoãn trong vòng tay cha, chăm chú nhìn gương mặt của cha.
Nhìn mãi, nhìn mãi, đến khi anh đặt máy tính xuống.
Cô bé như một tinh linh nhỏ, lập tức chu môi hôn cha một cái: "Cha, xem cá vàng."
Cận Châu vẫn ngồi yên không nhúc nhích: "Lúc nãy bà ngoại bảo đưa con đi, sao con không đi?"
Cô bé một tuổi chỉ biết nói vài từ ngắn gọn.
"Cha cơ!" nói xong, cô bé áp mặt lên ngực anh, giơ cánh tay nhỏ nhắn chỉ vừa đủ ôm ngang eo anh.
Ngoan đến mức khiến người ta mềm lòng.
Nhưng trưa nay, khi anh đón An Chi Dư đi ăn, anh đã thấy rõ cảnh cô nhóc cáu kỉnh, đòi hỏi đủ điều qua video.
Cận Châu đỡ vai nhỏ mũm mĩm của cô bé, để cô ngồi thẳng: "Trưa nay con có giành đồ chơi với anh trai không?"
Chuyện anh em giành đồ chơi là bình thường, nhưng việc giành rồi còn đánh người, thì cần phải dạy dỗ lại rồi.
Cận Vân Nghê chớp đôi mắt to tròn ngây thơ, không chỉ gật đầu mạnh một cái mà còn đáp "ừ" một tiếng.
"Thế con có đánh anh trai không?"
Lần này cô bé không gật đầu nữa, đôi mắt đen láy trong giây lát đã ngấn lệ.
"Cha," cô bé lại dùng chiêu cũ: "Bế."
Cận Châu không động lòng: "Con trả lời cha trước đã."
Cô bé chớp mắt, hai hàng nước mắt liền rơi xuống: "Cha, bế mà."
Lần nào Cận Châu cũng tự nhủ không được mềm lòng, nhưng chẳng có ích gì.
Anh không chỉ chẳng thể kháng cự trước nước mắt của An Chi Dư, mà đối với nước mắt của cô con gái nhỏ mỗi ngày đều gọi cha thì lại càng không chống đỡ nổi.
Khi anh dang tay bế cô bé vào lòng.
Cô nhóc vừa rồi còn chu môi, giờ đã cười tươi tắn.
Sau đó, Cận Châu cảm thấy có thứ gì đó đang run lên trên vai mình.
Chết tiệt!
Lại bị cô bé lừa bằng nước mắt rồi!
So với việc Vân Nghê quấn lấy Cận Châu, thì Vân Châu lại có phần dựa dẫm vào An Chi Dư hơn.
Nhưng dạo này mẹ hơi bận.
Trong phòng làm việc, An Chi Dư đang hoàn thành báo cáo thầu, còn Vân Châu ngồi trên ghế sofa gần đó, chơi món đồ chơi trong tay. Tuy cậu bé không nhìn mẹ chăm chú như em gái ngắm cha, nhưng số lần liếc mắt về phía mẹ lại không ít chút nào.
Thấy đã gần chín giờ, Phòng Văn Mẫn gõ cửa bước vào.
"Vân Châu, nào, chúng ta đi tắm rồi ngủ thôi."
Vân Châu ngoan ngoãn đáp một tiếng "Dạ", nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn mẹ.
An Chi Dư cũng ngước lên đúng lúc, đôi mắt cậu bé giống hệt Cận Châu, lập tức cong lên thành nụ cười.
Tính cách của hai anh em đúng là trái ngược nhau, Vân Châu trầm lắng, hầu hết cảm xúc đều thể hiện qua ánh mắt.
Cậu bé sẽ gọi "Mẹ," nhưng hiếm khi nói từ "Bế."
Nhưng dù cậu bé không nói, mẹ vẫn biết để làm cậu bé hài lòng.
An Chi Dư ôm con trai lên tầng ba: "Chút nữa tắm xong, con lên giường đợi mẹ nhé, mẹ làm xong việc sẽ đến kể chuyện cho con."
"Dạ."
An Chi Dư luôn giữ lời hứa với các con.
Sau khi tắm cho Vân Châu xong, Phòng Văn Mẫn vào gõ cửa, tuy công việc của cô còn chút nữa là xong nhưng An Chi Dư vẫn không chần chừ.
Khi kể truyện đến nửa chừng, Cận Châu bước vào.
Vân Châu vẫn chưa ngủ, ngẩng lên nhìn một cái, gọi một tiếng: "Cha."
Ngày nào cũng như vậy, Cận Châu dỗ Vân Nghê ngủ, còn An Chi Dư thì dỗ Vân Châu.
Chờ khi cả hai nhóc con đã ngủ say, Cận Châu mới thở phào nhẹ nhõm.
Vì cuối cùng cũng đến lúc của thế giới hai người rồi.
"Em còn một chút nữa---"
Anh vòng một tay ôm eo An Chi Dư, bế cô ngồi lên bàn làm việc, cúi xuống hôn cô.
Nụ hôn kéo dài, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng thở gấp gáp của anh.
Buông đôi môi cô để cô thở, Cận Châu mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh.
Trước đây, những thứ này đều được đặt ở ngăn kéo tủ đầu giường trong phòng ngủ, nhưng giờ các con đã lớn, có thể sẽ lục lọi tìm đồ thú vị, nên mấy món đồ người lớn này đều được anh cất trong phòng làm việc.
"Ở đây hay về phòng?" Giọng anh khàn đi, ánh mắt thêm vài phần mê đắm.
An Chi Dư vòng tay lên cổ anh, đôi chân vòng qua eo anh: "Em chưa tắm."
Anh cười: "Thế thì vào phòng tắm."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp hoàn toàn bộ rồi~