Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 6

Buổi sáng, tôi chong cái mặt gấu trúc ra ngồi trước bàn đợi cơm, Diệc Thần vẫn ngồi trong phòng ôm đờn tỳ bà, à nhầm, đàn guitar, bố mẹ thì đang hú hí trong bếp nấu nướng.

Phong cách ăn uống nhà tôi thật đúng khác người, ba bữa đều là cháo, chỉ có độ loãng với độ sệt khác nhau. Đồ ăn cũng kì quái, thường thường buổi sáng sẽ ăn món cháo trắng, kèm theo chân gà hoặc cua lột.

Có người gõ cửa. Ai da, tết nhất đâu cần mới 7 giờ sáng đã xông đất nhà người ta!

"Tiểu Thần, ra mở cửa, người ta mang sữa đến thì lấy tiền trên bàn đưa đi."

Lại thế, từ lúc chúng tôi về nhà mẹ bắt đầu đặt sữa tươi mỗi ngày, gặm hết đống cua hay chân gà đó là phải uống sữa, nói ra thật tình sợ chẳng ai tin.

Tôi mở cửa, một tay dúi tiền một tay đoạt lấy cái gói to của chú giao sữa, mới vừa khép lại đã nghe thấy tiếng đập cửa liên thanh.

Ông chú này phiền nhỉ, chuyện quái gì thì cũng phải giải quyết một lần cho xong chứ.

Tôi giận cá chém thớt mở cửa ra, "Chú hai à..."

"Chú hai? Tôi trẻ trung thế này mà dám kêu là chú hai?" Tên con trai cao lớn đứng áng ngay cửa kia, miệng cười lộ vẻ xấu xa, "Có phải căng da bụng chùng da mắt không? Tôi phải thức từ lúc 4 giờ, đón xe chuyến 5 giờ đến đây để thăm cậu, thế mà cửa cũng chặn không cho vào là đạo lý gì đây?"

Tôi đơ như phỗng nửa ngày, mặt đỏ bừng không nói nên lời, chỉ có thể dùng sức cho hắn một quyền, rồi cảm thấy chưa đủ đô, bèn bồi thêm một cước.

Lúc hắn đi vào mới phát hiện trong tay là hai miếng đậu hủ.

"..." Tôi ngơ ngác hỏi, "Cái này là..."

"Thì lúc ấy chưa có hàng nào dọn ra cả, chỉ có mỗi sạp bán đậu hủ, tôi muốn hỏi đường thì phải mở hàng cho họ thôi."

Cho nên lễ vật ra mắt cha mẹ tôi của Lục Phong là hai miếng đậu hủ.

Vừa đúng lúc hai người đó cần dùng đậu hủ nấu ăn mà nhà hết sạch, đang rầu rĩ không biết sai đứa culi nào lội xuống 5 tầng lầu để mua, thấy vậy liền vui ra mặt, còn khen Lục Phong có lòng.

Cả ngày dài tôi và Lục Phong không muốn ngồi ì một chỗ, bèn chui vào ốc đảo nhỏ của tôi, ngồi đối diện nhau trên giường nói chuyện phiếm, lúc cạn chuyện thì nhìn nhau cười. Tôi lục lọi mấy thứ yêu thích mình sưu tầm được mang cho hắn coi, mà những thứ đó kỳ thật đối với Lục Phong không có gì lạ lùng, tuy vậy hắn vẫn tỏ ra phấn khởi, nép sát vào người tôi, tay vòng qua thắt lưng, cằm gác lên vai tôi xem mấy bức tranh và mô hình. Hơi thở ấm áp phảng phất phả vào tai, có cảm giác nhột nhạt.

Đến tối, chúng tôi lưu luyến chia tay chia chân, bố mẹ tôi bèn nhiệt tình mời Lục Phong ở lại qua đêm, hắn từ chối một chập mới 'miễn cưỡng ở lại', hừ, bày đặt làm màu.

Tôi vô cùng hào hứng nhanh chóng chui vào chăn chờ Lục Phong, nhìn hắn từ từ cởi bỏ áo khoác dày sụ ra. Lục Phong lớn hơn tôi bốn tuổi, cơ thể phát triển tốt, vóc dáng hơi gầy nhưng cao lớn, còn tôi thì cứ phải cố gắng bò lê bò lết sao cho cao hơn, nhìn thấy tấm lưng rộng lớn khỏe mạnh kia không khỏi thở dài ngưỡng mộ."Sao vậy?" Hắn ngả đầu vào vai tôi.

"Đang nghĩ mẹ cậu cho ăn cái gì mà cao thế không biết?"

"Ngưu tiên."[1] Hắn cười siêu đen tối.

"Láo toét, ăn cái đó thì không phải vóc dáng phát triển nha."

"Người cũng phát triển đó..."

"Ha ha..."

Có lẽ vì sợ lạnh, mà chúng tôi mặt đối mặt ôm nhau ngủ.

Hơi ấm tỏa ra từ Lục Phong, truyền đến tôi một cảm giác dễ chịu lạ lùng.

Lục Phong ở đến hai ngày mới về. Bố mẹ tôi đều rất hoan nghênh, chỉ có mỗi Diệc Thần là hơi hơi lộ vẻ đối địch, "Anh à, đừng có suốt ngày chơi với anh ấy mà quên luôn em nha." "Mới 6 tuổi em với anh đã chia phòng, sao ảnh lại được ngủ chung với anh chứ?" Này, tôi thừa nhận là chúng tôi có chút xíu gọi là brother complex, nhưng không có gì vượt quá giới hạn nha.

Trước khai giảng hai ngày, tôi không dằn lòng được mà quăng Diệc Thần bay biến đi, cấp tốc quay về trường. Vừa đẩy cửa phòng ra cũng chính là lúc Lục Phong buông hành lý xuống, nghe tiếng động, hắn xoay người lại, lộ ra vẻ mặt cười rạng rỡ.

"Tiểu Thần, tôi mang cho cậu chocolate nè."

"Lục Phong, tôi mang cho cậu chà bông[2] nè."

Cùng đồng thanh hô, cả hai nhìn nhau cười rộ.

Chà bông mẹ tôi làm, mỗi một sợi đều có đường kính siêu nhỏ chỉ bằng một milimet, chà bông đóng hộp ngoài chợ so ra còn dày hơn gấp mười lần. Trình độ thượng thừa này cũng sánh ngang với việc mẹ lấy áo len cũ của tôi chế lại thành bao tay, lấy bao tay chế lại thành vớ, lấy vớ chế lại thành khăn quàng cổ, thật đáng hãi hùng. Hồi đó Lục Phong đến nhà tôi chỉ thuận miệng tán một câu khen ngon, mẹ tôi lại vì mười năm mới được nghe khen một lần, liền coi Lục Phong như tri kỷ, hạ lệnh tôi phải cung kính mang đến dâng lên cho hắn.

Nằm trên giường với hắn, vừa nghe CD, vừa nói chuyện phiếm nhân tiện chăm sóc cái dạ dày. So với chocolate Thụy Sĩ thì chà bông của mẹ đúng là một trời một vực, tôi không chút xót của mà bỏ mấy viên kẹo ngon lành vào miệng nhấm nháp, vị ngọt đắng hòa tan trong miệng khiến người ta phải phát nghiện, loáng một cái hộp kẹo đã hết sạch.

Tôi vừa thảy viên kẹo cuối cùng vào miệng, Lục Phong đã la bài hải, "Nè nè nè, chừa cho tui một viên đã chứ."

"Hết rồi cưng." Tôi cố tình chơi xấu hé miệng ra, "Còn đây nè, lấy không?"

"Lấy." Hắn thực sự xoay người lại, nâng mặt tôi lên, môi dán chặt lấy môi tôi.

Tôi đi từ ngỡ ngàng cho đến bàng hoàng, ngơ ngác mặc cho đầu lưỡi hắn chạm vào lưỡi mình, đoạt lấy viên kẹo đã tan một nửa kia.

Nuốt viên kẹo kia xuống, hắn nửa thật nửa giả cười nói, "Ậy, ăn ngon thật."

Trên môi và lưỡi tôi còn vương lại cảm giác mềm mại ấm áp, tựa như vừa bị thả bom oanh tạc, máu không lên được đến đại não, mặt đỏ lựng không nói nên lời.

"A a đỏ mặt kìa." Lục Phong cười đến đáng ghét, "Thật ngây thơ quá đi!"

Lúc này tôi mới kịp nhận ra hắn đang lấy mình làm trò đùa, thẹn quá hóa giận, nhặt lấy gối đánh bừa lên đầu hắn, "Con mẹ nó, đùa này, đùa này, đi chết đi!"

Hắn vừa cười vừa trốn, "Cậu thú vị thật, y như con gái, vậy mà cũng đỏ mặt."

Tôi xị mặt ném gối xuống, không thèm lý tới hắn nữa.

Loại đùa giỡn mập mờ này chẳng những không dừng lại mà ngày càng trầm trọng hơn, cứ mỗi khi ở cùng một chỗ, nhân lúc tôi không để ý thì tay hắn lại ở trên eo trên đùi táy máy sàm sỡ một phen, càng lúc càng lắm trò khiến người ta không chịu được. Mặc cho tôi đỏ mặt quýnh quáng lên, hắn chỉ cười ha ha, "Vui một chút, đùa một chút thôi, để ý quá làm gì."

Tôi và hắn không giống nhau, hắn cái gì cũng có thể cho là đùa, còn tôi cái gì cũng có thể cho là thật.

[1] Ngưu tiên: chỗ XXX của em trâu =)

[2] Miền nam là chà bông, miền bắc là ruốc thịt ^___^
Bình Luận (0)
Comment